Chương 70: Không thể nhẫn tâm . . .
Lâm Bắc Thần ngồi ở trên phiến đá cẩm thạch lớn ngốc lăng nhìn phương hướng Lý Thiên Hữu đi, cô luôn luôn bình tĩnh tự nhiên không biết sao lúc này lại lo lắng lòng bàn tay ứa ra mồ hôi...
Tại chỗ cách Lâm Bắc Thần không xa, Lý Tiểu Cương cẩn cẩn dực dực đứng ở một bên. Hắn lén nhìn lão bản của mình, Lâm Bắc Thần vốn luôn không cười, lúc này càng hiện ra nghiêm túc, băng lãnh lên.
Đột nhiên, một tiếng súng vang từ phía trước truyền tới, thân thể Lâm Bắc Thần run lên, cô quay đầu nghi hoặc thoáng nhìn Lý Tiểu Cương, sau đó liền đứng dậy, đi đến phía trước...
Lý Tiểu Cương thấy lão bản hoang mang rối loạn chạy đi phía trước, vội vàng chạy vài bước ngăn ở trước người lão bản, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lão bản, cô không thể qua đó, phía trước nguy hiểm.”
Lâm Bắc Thần bị ép dừng bước lại, nhíu mày nhìn Lý Tiểu Cương, tiếng súng vang đó làm cho cô hoảng hồn, thân thể của Lý Thiên Hữu còn chưa thật nhanh nhẹn, nếu lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn phải làm sao bây giờ?
Lý Tiểu Cương nghênh đón ánh mắt của Lâm Bắc Thần lập tức liền không có sức lực, khí tràng của lão bản hắn quá cường đại, dù cho trải qua mấy ngày nay bị nhốt, tóc mất trật tự quần áo cũng nhăn nheo, nhưng trải qua như thế cũng không chút nào che giấu được khí tràng cao cao tại thượng của Lâm Bắc Thần... Giữa lúc hai người giằng co, phía trước lại truyền đến “pằng pằng” hai tiếng tiếng súng. Hai người đều bị sợ hết hồn, Lâm Bắc Thần càng nóng ruột, cũng không để ý tới Lý Tiểu Cương trước người, vòng qua hắn bước nhanh đi đến phía trước...
Mấy người Lý Thiên Hữu làm cho ba người Vinh lão đại hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, bọn họ bưng súng canh chừngkhông dám buông lơi chút nào. Bên trong mấy phút ngăn ngắn vừa nãy, 8 kẻ địch trong nháy mắt đã ch.ết 5 tên, hiện tại cũng chỉ còn lại có Vinh lão đại và hai người thủ hạ. Mà bên Lý Thiên Hữu không ai bị thương...
Mấy người gắt gao nhìn kẻ địch ngồi xổm trên mặt đất, La Quân đã chạy ra ngoài liên lạc bộ đội lúc Vinh lão đại ném xuống súng, hiện tại bọn họ trực tiếp chờ viện binh tới là được. Lý Thiên Hữu hơi thở phào nhẹ nhõm, lần này liều ch.ết vào đường hầm, cũng coi như không uổng công, cứu Lâm Bắc Thần không nói, còn phát hiện một nhóm vũ khí lớn như vậy, lúc này Vinh lão đại cũng đã bị chế ngự. Lý Thiên Hữu thầm nghĩ trong lòng, có lẽ, thông qua những điều này, nói không chừng ngay cả tòa án quân sự nàng cũng không cần lên...
Giữa lúc Lý Thiên Hữu suy nghĩ, phần cuối đường hầm vang lên âm hưởng ầm ĩ, nàng ngẩng đầu lên, liền thấy Tiểu Miêu tốc độ cực nhanh chạy vội vào trong, phía sau theo Trần Hồng Vũ cùng một nhóm chiến hữu. Không đợi Lý Thiên Hữu phục hồi tinh thần lại, Tiểu Miêu đã tới phụ cận, liền thấy cô đưa tay gẩy ra súng Lý Thiên Hữu đang bưng, trực tiếp nhào vào trong lòng nàng, hai tay ôm eo Lý Thiên Hữu còn không ngừng run rẩy, trong miệng mơ hồ không rõ nói cái gì, sau đó liền huhu khóc lên...
Lý Thiên Hữu đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền bất đắc dĩ nở nụ cười. Từ trước đến nay Tiểu Miêu quan tâm nàng nhất, vụ nổ lớn lúc nãy, đám chiến hữu nhất định là cho rằng mấy người không sống nổi. Lý Thiên Hữu nửa ôm thân thể nhỏ yếu của Tiểu Miêu, ngẩng đầu nhìn xem bốn phía, chỉ huy dẫn theo đám chiến hữu tiến vào đường hầm cũng đã khống chế lại ba người Vinh lão đại. Lý Thiên Hữu yên lòng, nàng cúi đầu nhìn Tiểu Miêu ở trong lòng mình khóc run không ngừng, một bên dùng tay vỗ về vai cô cho cô thuận khí, một bên lên tiếng nhẹ hống cô...Lâm Bắc Thần nghe được tiếng súng chạy tới phụ cận thì thấy một màn như vậy— Lý Thiên Hữu đứng ở giữa đường hầm nửa ôm một nữ binh buộc tóc đuôi ngựa, nữ binh đó khóc nước mắt như mưa, Lý Thiên Hữu thì lại đầy mắt thương tiếc xoa dịu.
Lâm Bắc Thần vốn vẫn không nguôi giận thấy thế cơn tức vọt một cái liền xông rất cao, cô bên này lo lắng muốn ch.ết, người này ngược lại tốt, còn có tâm tình ở đây dỗ gái.
Lâm Bắc Thần dừng lại bước chân đi về phía trước, cau mày đứng ở rìa ngoài đoàn người lạnh lùng nhìn Lý Thiên Hữu. Lâm Bắc Thần luôn luôn kiềm chế lúc này thấy bạn gái mình đang ôm dỗ dành cô gái khác, cũng lộ ra mất bình tĩnh. Cô có loại xung động — thật muốn xông tới cho Lý Thiên Hữu một cái tát mạnh, lại hỏi một chút trong lòng nàng đến cùng nghĩ như thế nào?
Lâm Bắc Thần hít sâu mấy lần, cô bi thảm phát hiện lời nói và việc làm của Lý Thiên Hữu luôn luôn có thể dễ dàng chọc giận cô, cái này rất không phù hợp tính cách của cô, có phải bởi vì quá quan tâm không?
Lâm Bắc Thần cứ như vậy nhìn chòng chọc hai người ôm nhau cách đó không xa, qua khoảng chừng vài phút, Lý Thiên Hữu rốt cục ngẩng đầu lên, Lâm Bắc Thần đối diện ánh mắt Lý Thiên Hữu lơ đãng đưa tới, khi nhìn thấy trên mặt Lý Thiên Hữu chậm rãi hiện lên kinh ngạc, khóe miệng cô hiện ra một nụ cười lạnh lùng, tiếp đó liền đi tới phía Lý Thiên Hữu...
Lâm Bắc Thần đi tới bên người Lý Thiên Hữu, lúc này Lý Thiên Hữu vẻ mặt mất tự nhiên nhìn cô, hai tay ôm Tiểu Miêu bất giác nhấc lên. Lúc này tư thế của nàng và Tiểu Miêu quá ám muội, Lý Thiên Hữu muốn đẩy ra Tiểu Miêu trong lòng, lại sợ Tiểu Miêu đa tâm, không đẩy ra đi, vị trước mắt này sợ là muốn hiểu lầm, Lý Thiên Hữu cứng ở tại chỗ, có chút sợ hãi nhìn Lâm Bắc Thần...
Tiểu Miêu cảm giác được Lý Thiên Hữu không thích hợp, cô ngẩng đầu lên từ trong lòng Lý Thiên Hữu, liền thấy Lâm Bắc Thần đang vẻ mặt nhu hòa cười nhìn mình, Tiểu Miêu xấu hổ rời khỏi Lý Thiên Hữu ôm ấp, cô cúi đầu lùi hai bước, tuy rằng trong lòng cô không tình nguyện, nhưng cũng không muốn Lý Thiên Hữu khó dễ. Trực giác nữ nhân nhạy cảm nói cho cô, Lâm Bắc Thần trước mắt tức giận, dù cô ấy đang cười, nhưng trong mắt của cô ấy một chút tiếu ý cũng không có, trái lại lộ ra tức giận...
Lâm Bắc Thần thấy hai người rốt cục xa nhau, trong lòng hơi thư thái chút. Cô kéo qua Lý Thiên Hữu vẫn sững sờ nhìn mình, cũng không tị hiểm, ngay ở trước mặt tất cả chiến hữu của Lý Thiên Hữu, động tác ôn nhu sửa sửa lại mê thải phục của Lý Thiên Hữu, nói rằng: “Không bị thương chứ?” Thanh âm của cô ôn nhu, trong mắt tất cả đều là lo lắng.
Lý Thiên Hữu chưa từng được Lâm Bắc Thần đối xử dịu dàng như vậy, nàng chỉ ngây ngốc lắc đầu, tùy ý Lâm Bắc Thần giúp mình sửa sang quần áo. Trong lòng có chút buồn bực, tại sao Lâm Bắc Thần bỗng chốc biến thành ôn nhu như thế? Bất quá, Lâm Bắc Thần như vậy thật sự là để nàng hưởng thụ cực kỳ, nàng chăm chú nhìn Lâm Bắc Thần trước mắt, trên mặt lộ vẻ đạm cười, khí chất lãnh ngạo ngày thường hoàn toàn không thấy. Khi ngón tay tinh tế mềm mại của Lâm Bắc Thần lơ đãng đụng chạm đến cổ Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu không khỏi run run một chút, sắc mặt cũng bắt đầu nhiễm lên đỏ ửng...Lâm Bắc Thần thấy Lý Thiên Hữu tựa hồ xấu hổ, cô hơi vung lên khóe miệng. Cô buông tay, quay đầu liếc nhìn Tiểu Miêu vẫn đang thỉnh thoảng khóc thút thít đứng ở phía sau cách đó không xa. Tiếp theo trầm mặt, ý vị thâm trường liếc nhìn Lý Thiên Hữu, liền không hề để ý nàng, nhấc chân đi đến phương hướng lối ra, lúc này cô đã nghe thấy thanh âm của Lâm Khả Phàm, nghĩ gia gia có phải cũng tới hay không...
Lý Thiên Hữu đứng xa xa nhìn bóng lưng Lâm Bắc Thần, có chút đoán không ra manh mối. Mình một câu vẫn chưa nói, thế nào cứ đi như vậy? Hơn nữa, vừa nãy hình như Lâm Bắc Thần đột nhiên lại thay đổi vẻ mặt, sẽ không thực sự tức giận rồi?
Lý Thiên Hữu muốn đuổi theo, thế nhưng, lúc này chỉ huy mang theo các binh sĩ đã tiến vào trong đường hầm, triệu tập mọi người tập hợp rồi. Lý Thiên Hữu vội vã lên tinh thần xếp vào trong đội, buông tha ý niệm đuổi theo Lâm Bắc Thần.
Hóa ra, chỗ nhĩ thất của Vinh lão đại cách lối ra chỉ có 500 mét thẳng tắp. Rất nhanh, quân binh bộ đội địa phương cũng trào vào đường hầm, bọn họ tiếp nhận ba người Vinh lão đại, liền đem toàn bộ đường hầm cảnh giới.
Lâm Bắc Thần bình yên vô sự được cứu ra, nhiệm vụ của liên đội Lý Thiên Hữu cũng coi như hoàn thành. Chỉ huy chỉnh lý đội ngũ chuẩn bị rút về, tất cả chuyện tình còn lại, toàn bộ giao do bộ đội địa phương giải quyết tốt hậu quả.
Ra ám động là một cái chênh chếch sườn núi, lúc này trời còn chưa sáng, đang rơi xuống mưa to như trút nước, thỉnh thoảng còn thêm tiếng sấm sét. Nhóm Lý Thiên Hữu cũng không có công cụ phòng mưa, mưa lớn chừng hạt đậu đổ ập xuống không chút lưu tình bắt chuyện ở trên người các binh sĩ. Lý Thiên Hữu không khỏi rùng mình một cái, động tác dưới chân có vẻ gian nan...
Leo lên sườn núi trước mắt chính là một con đường cái thoáng rộng rãi, ven đường đỗ mấy chiếc xe. Bên cạnh xe đứng một số người che ô, Lý Thiên Hữu đứng ở trên sườn núi, vuốt nước mưa trên mặt một cái, cẩn thận phân biệt một hồi. Bị mấy người vây quanh đứng ở bên cạnh một chiếc xe tư gia Limousine màu đen đúng là Lâm Bắc Thần và gia gia Lâm Chí Viễn của cô. Cửa xe mở rộng, nhìn dáng dấp, bọn họ chuẩn bị tùy thời lên xe rời đi...
Lý Thiên Hữu vừa theo đồng đội đi xuống đường cái, vừa khẩn trương nhìn chằm chằm phương hướng của Lâm Bắc Thần, trong lòng nàng rất là sốt ruột, Lâm Bắc Thần sẽ không cứ đi như vậy chứ? Trong lòng nàng thầm nghĩ, nàng còn có thật nhiều lời cũng chưa kịp nói cùng Lâm Bắc Thần, nàng còn muốn nhận lỗi với cô vì chuyện lần trước bản thân đưa ra chia tay. Nếu như, Lâm Bắc Thần cứ đi như vậy, mà nàng cũng phải đi về bộ đội, thật không biết hai người còn lúc nào mới có thể gặp mặt lại. Lý Thiên Hữu suy nghĩ trong lòng lại càng sốt ruột, cước bộ dưới chân cũng nhanh hơn vài phần.
Cũng không biết hôm nay trời có phải bị thủng hay không, mưa rào xối xả không có một chút ý tứ dừng lại. Lý Thiên Hữu theo nhóm chiến hữu đứng ở dưới mưa to, nàng bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Bắc Thần. Lúc này hai người gần trong gang tấc, nhưng mà cơ hội đơn độc nói mấy câu đã không còn. Tuy rằng hiện tại nàng có sai lầm trong người, nhưng dù sao nàng vẫn là một quân nhân. Quân nhân phải vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh, mặc dù bây giờ nàng rất muốn rời khỏi đội ngũ chạy đến bên người Lâm Bắc Thần...
Trước khi lên xe, Lâm Bắc Thần cuối cùng liếc nhìn Lý Thiên Hữu đứng ở trong đội ngũ cách đó không xa, cô hơi thở dài, liền cũng không quay đầu lại theo gia gia chui vào trong xe...
“Cậu không đi lên tiếng chào hỏi với em ấy?” Tiết Dao Dao ngồi ở bên người Lâm Bắc Thần, nàng nhìn Lâm Chí Viễn có chút uể oải ngồi đối diện, hạ giọng quay sang nói với Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần tựa đầu dựa trên cửa sổ xe, con mắt nhìn bên ngoài đám quân nhân bất chấp mưa rơi mà đứng. Cô nhè nhẹ thở dài một hơi nói rằng: “Đi thôi, tớ mệt mỏi...”
Lý Thiên Hữu đứng ở trong mưa nhìn xe Lâm Bắc Thần khởi động, nàng liều ch.ết cắn môi dưới, nước mắt bắt đầu mơ hồ đường nhìn. Nàng cũng không biết vì sao lúc nhìn thấy xe Lâm Bắc Thần ngồi khởi động lên, nàng thật muốn khóc, hơn nữa ngực bị đè nén muốn ch.ết, theo xe chậm rãi lái đi ra ngoài, Lý Thiên Hữu càng thêm cảm giác được hô hấp của mình càng ngày càng trầm trọng, mấy ngày nay thần kinh của nàng một mực căng thẳng giống như là dây cung căng đứt cạch cạch một tiếng gãy vỡ, Lý Thiên Hữu nhịn không được cúi xuống thân thể, nàng nỗ lực dùng hai tay chống đầu gối, tới ổn định thân thể, thế nhưng khi tay nàng mới vừa đụng tới đầu gối của mình lại đột nhiên trượt đi, tiếp đó đầu liền ngã xuống trên mặt đất..
Lý Thiên Hữu té xỉu, nguyên bản đội ngũ chỉnh tề lập tức loạn cả lên. Đám chiến hữu ai cũng không dám tùy tiện nhấc động Lý Thiên Hữu, Tiểu Miêu là vệ sinh viên, cô thấy Lý Thiên Hữu ngã xuống lập tức tiến lên kiểm tr.a cho nàng. Thân thể của Lý Thiên Hữu quá hư nhược rồi, hơn nữa trên người còn có vết thương do súng gây ra vẫn chưa khỏe. Chắc hẳn, mấy ngày nay nàng vẫn đều là gắng gượng, lúc này nhiệm vụ cũng hoàn thành, Lâm Bắc Thần cũng an toàn, Lý Thiên Hữu rốt cục chịu không được ngã xuống rồi...
Xe của Lâm Bắc Thần cũng không có lái rất xa, lúc đi, tuy rằng cô không có chủ động tiến lên nói với Lý Thiên Hữu, thế nhưng lòng cô vẫn là suy nghĩ Lý Thiên Hữu, cho nên sau khi xe khởi động, Lâm Bắc Thần vẫn nhìn chỗ Lý Thiên Hữu đứng thẳng. Đến lúc xe lập tức sẽ rẽ vào đường cong, Lâm Bắc Thần đột nhiên thấy Lý Thiên Hữu hình như là ngã xuống trên mặt đất, tiếp đó bên cạnh nàng liền nhanh chóng tụ tập rất nhiều người...
Trong lòng Lâm Bắc Thần lộp bộp một hồi, cô không chút suy nghĩ ấn mở thiết bị nói chuyện phân phó tài xế đỗ xe. Không đợi xe dừng hẳn, cô liền đẩy cửa xe ra, ô cũng không cầm chạy tới phía Lý Thiên Hữu...
Lâm Bắc Thàn ngồi xuống, cô kéo ra tay Tiểu Miêu tràn đầy yêu thương cúi người ôm lấy thân thể Lý Thiên Hữu, lúc này Lý Thiên Hữu đóng chặt hai mắt, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có. Lâm Bắc Thần một lần lại một lần vuốt nước mưa trên mặt Lý Thiên Hữu, trong lòng đau muốn ch.ết. Mãi đến khi Tiết Dao Dao che dù ngồi xổm bên cạnh cô, Lâm Bắc Thần mới tỉnh táo lại, cô tái nhợt nghiêm mặt ánh mắt không rời Lý Thiên Hữu nói với Tiết Dao Dao: “Cậu đi nói với Tiết thúc thúc, tớ muốn dẫn em ấy quay về thành phố A, hết thảy chuyện tình chờ thân thể em ấy dưỡng tốt rồi sau đó hãy nói.” Nói xong, Lâm Bắc Thần cũng không quản mọi người phản ứng, vẫy tay với nhân viên bảo toàn của nhà mình đứng ở bên cạnh xe, liền giúp đỡ thủ hạ nhấc lên Lý Thiên Hữu vào trong xe cô vừa ngồi...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lâm nữ vương là làm cho Tiểu Miêu xem đây, rõ ràng tuyên bố, Lý Thiên Hữu là người của cô...
Mấy ngày nay canh văn thật sự là chậm, xin lỗi đại gia, khổ rồi bản đại đại lại bị cảm mạo...
Cầu lưu bình, tát hoa, đại gia cho điểm lực ha, lưu bình tát hoa nhiều hơn, hảo trùng bảng a...