Chương 86: Đi rồi lại đi

Mãn Bảo nhìn thấy cũng muốn ăn.
Vì thế bé duỗi tay cầm một cái, Bạch nhị lang và Bạch Thiện Bảo thật ra đã sớm ăn sáng rồi, đương nhiên, không phải bữa sáng chính thức.


Nhà bọn họ có tiền, bọn họ lại đang tuổi lớn, buổi sáng mỗi ngày đều có thể ăn trước một bát mỳ nhỏ hoặc một bát nhỏ gì đó.
Nhưng lúc này thấy Mãn Bảo ăn, bọn họ lại cảm thấy đói bụng.
Vì thế hai đứa bé cũng ngồi xổm xuống, từng người chọn ra một cái mình thích ăn.


Mãn Bảo cũng cầm cho ngũ ca lục ca nhà mình một cái bánh bao, hai thiếu niên Chu ngũ lang và Chu lục lang vô cùng ngại ngùng ngồi xổm xuống ăn bên cạnh ba đứa trẻ.
Ăn no xong, lại lấy ống trúc ra uống một ngụm nước, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo liền cảm thấy có thể lên đường được rồi.


Vì thế bọn họ đứng dậy dẫn đầu đi ra phía ngoài thôn.
Chu ngũ lang và Chu lục lang không phát hiện có gì không bình thường, hài lòng vui sướng đi theo phía sau, hôm nay bọn họ không cần phải làm gì, chỉ cần đi chơi với Mãn Bảo là đủ.


Bạch nhị lang ủ rũ cúi đầu đi ở đằng sau, Chu ngũ lang cảm thấy thằng nhóc này chẳng biết hưởng thụ gì, ra ngoài chơi còn mang theo vẻ mặt khổ sở, thảo nào muội út nhà bọn họ vừa vào trường học đã có mâu thuẫn với hắn.


Lặng lẽ nhìn hai đứa đằng trước, tuy rằng lúc đầu đánh nhau cãi nhau, nhưng bây giờ người ta ở chung rất tốt nha.
Đi tiếp, đi tiếp, đi đến dưới chân một ngọn núi, Mãn Bảo không leo lên, mà là tiếp tục đi lên phía trước.


available on google playdownload on app store


Giai đoạn này căn bản không cần Bạch nhị lang dẫn, bởi vì ở phía này chỉ có một con đường, bọn họ cứ đi theo là được rồi.
Đi được cả buổi, Chu ngũ lang không nhịn được hỏi, "Mãn Bảo, chúng ta đi đâu vậy?"
Mãn Bảo "A" một tiếng, nói: "Ta chưa nói với các huynh sao?"


Chu ngũ lang đen mặt hỏi, "Muội nói cho chúng ta biết cái gì?"
Mãn Bảo gãi đầu nhỏ, cuối cùng tìm cho mình một lý do, "Chắc là do ta bận quá, cho nên quên mất, hôm nay chúng ta đi xem tam ca đó."
Chu ngũ lang cảm thấy hắn nghe nhầm, vì thế ngoáy lỗ tai hỏi, "Muội nói gì? Muội muốn đi làm gì cơ?"
"Đi xem tam ca nha."


Chu ngũ lang suýt chút nữa hộc máu, "Ai cho phép muội đi xem tam ca? Thôn của ta cách trấn Bạch Mã Quan xa lắm đấy."
"Không xa, không xa", Mãn Bảo cho rằng bọn họ không biết, còn vô cùng kiêu ngạo phổ cập cho bọn hắn, "Còn gần hơn lên huyện thành đấy."
"Gần gần cái rắm, khoảng cách không khác nhau mấy, xa lắm."


Mãn Bảo nghe thấy hắn buông lời thô tục, không vui, trừng mắt nói: "Sao lúc đi huyện thành các huynh không bảo xa?"


"Cái này có thể giống nhau sao! Đó là lên huyện thành." Chu ngũ lang nói: "Thứ mà trấn trên có huyện thành đều có, thứ mà huyện thành có, trấn trên còn chưa chắc đã có đâu. Nếu muội muốn đi chơi, chúng ta đi lên chợ là được, đúng rồi, hôm nay không phải là phiên chợ sao?"


Chu lục lang lắc đầu, "Không phải, là ngày mai."
"Vậy ngày mai lại đi." Chu ngũ lang xoay người định dẫn bọn họ về.
Nhưng Mãn Bảo sẽ ngoan ngoãn nghe lời ư?
Bé dứt khoát đặt mông ngồi trên đất, giở trò vô lại nói: "Ta phải đi xem tam ca, tam ca đã đi phục dịch vài ngày rồi, các huynh không lo lắng cho hắn sao?"


Bé nói: "Trời bây giờ lạnh lẽo biết bao, thế mà tam ca còn phải làm việc. Uổng công trước kia tam ca tốt với các huynh như thế, luôn giúp các huynh làm việc, kết quả các huynh lại đối xử với tam ca như vậy."
Lại nói: "Các huynh cho rằng ta chỉ đi xem tam ca thôi sao? Ta là có chuyện đứng đắn phải làm."


Chu ngũ lang hỏi, "Chuyện đứng đắn gì?"
"Ta muốn viết một bài văn," bé nói: "Tiên sinh nói, phải viết một bài văn nổi tiếng thiên hạ, ta và Thiện Bảo đã nghĩ kỹ nên viết cái gì rồi."


Chu ngũ lang chưa từng đọc sách, cũng không biết đứa trẻ miệng còn hơi sữa như Mãn Bảo không đủ tuổi viết văn, cho nên Mãn Bảo vừa nói hắn đã tin.
Nếu là chuyện đứng đắn, vậy thì hắn không nên phản đối.


Hắn gãi gãi đầu, nói: "Vậy, vậy muội cũng không thể gạt bọn ta, nên sớm nói cho người trong nhà chứ."
"Ta không gạt các huynh nha, ta chỉ quên nói thôi mà," Mãn Bảo nói: "Mà cũng đâu phải chuyện gì quan trọng, buổi chiều chúng ta đã về rồi, cần gì phải nói cho người trong nhà?"


Chu ngũ lang cảm thấy không đúng, rồi lại cảm thấy bé nói có lý, dù sao buổi chiều cũng đã trở lại, nói hay không nói cho cha mẹ hắn chắc cũng không có vấn đề gì nhỉ?


Chu ngũ lang ho nhẹ một tiếng, "Vậy bây giờ chúng ta đi tiếp? Chẳng qua ta nói trước, ta không nhớ đường đến trấn Bạch Mã Quan lắm đâu. Hình như lúc ta còn rất nhỏ mới đi qua đây một lần, vẫn là vì đi theo mẹ đến nhà ông chú uống rượu mừng mới đi đó."


Bọn họ là người thôn Thất Lí, bình thường muốn mua bán thứ gì thì sẽ chờ phiên chợ lớn, nếu là mua đồ gì lớn thì trực tiếp đi lên huyện thành.
Cho nến đối với trấn Bạch Mã Quan, Chu ngũ lang thực sự không quen lắm.
Chu ngũ lang tuổi lớn hơn chút còn không quen, vậy Chu lục lang càng không quen.


Chẳng qua Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo rất tự tin, kéo Bạch nhị lang tới trước mặt, vô cùng vui vẻ nói: "Chúng ta đã sớm suy xét đến điều này rồi, đây, Bạch nhị lang chính là người dẫn đường của chúng ta."


Bạch nhị lang định nói chuyện, Mãn Bảo đã bổ sung một câu, "Hắn đã ăn kẹo và bánh ngọt của chúng ta rồi, đây là giao dịch, hắn nhất định sẽ tận tâm."
Bạch nhị lang liền ngậm miệng vào.
Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý, vì thế mọi người lại tiếp tục xuất phát.


Rất nhanh, bọn họ đã cần đến Bạch nhị lang, bởi vì phía trước có hai con đường, bọn họ cần lựa chọn một cái.


Bạch nhị lang đứng giữa giao lộ, cảm thấy bốn đôi mắt phía sau giống như dao nhỏ đâm vào lưng cậu, cậu muốn khóc lại không thể khóc nhìn hai con đường này, cẩn thận nhớ lại lúc mùa thu ấy cha hắn dẫn cậu đi thu tiền thuê, đi con đường này, hay là đi con đường kia?


Nhìn cả buổi, cậu cảm thấy cả hai con đường đều chẳng quen mắt, dứt khoát nhắm đôi mắt lại, tùy tay chỉ một cái nói: "Bên này!"
Vì thế mọi người vui vẻ bước lên con đường kia.
Chu ngũ lang nói: "Trước khi đi hẳn là nên hỏi đại ca một chút, không biết tam ca có ở trấn trên hay không."


"Không phải đã nói phục dịch ở trấn Bạch Mã hay sao, vậy chắc chắn là ở trấn trên rồi."
"Vậy thì chưa chắc, phục dịch lại không phải chỉ đào ở một chỗ, đường khẳng định là phải đi tiến lên trước sửa, thủy lợi cũng chia nhánh, sao có thể cả một tổ ong đều ở trấn Bạch Mã Quan?"


Vừa nói như vậy, Chu ngũ lang lại thấy hơi do dự, "Không thì chúng ta cứ đi về nhà hỏi trưởng thôn một chút, ngày mai lại đi đi."
Cũng đi được khá lâu rồi, Mãn Bảo đã cảm thấy mỏi chân, nếu bây giờ trở về, vậy chẳng phải là hôm nay phí công đi đường?


Tưởng tượng như vậy, Mãn Bảo không đồng ý, "Không được, nhất định phải đi hôm nay."
Chẳng qua nhưng thật ra ngũ ca nhắc nhở bé, bé dừng chân lại, giơ tay nói: "Ta mệt quá, ta muốn cõng."
Chu ngũ lang tập mãi thành thói quen, nhanh chóng ngổi xổm xuống cõng bé.


Bạch Thiện Bảo thấy hâm mộ không thôi, cũng nhìn chằm chằm vào lưng Chu lục lang.
Chu lục lang hơi do dự, nghĩ buổi sáng bọn họ ăn không ít thứ của người ta, liền cũng ngồi xổm xuống nói: "Tiểu công tử, lại đây ta cõng ngươi."
Bạch nhị lang lập tức nói: "Ta cũng muốn, ta cũng muốn!"


Chu ngũ lang liền nói: "Ngươi nghĩ hay thế, cũng không nhìn lại xem ngươi bao lớn rồi, còn không biết xấu hổ bảo người ta cõng sao? Lúc cháu trai ta lớn bằng ngươi đã phải xuống ruộng làm việc rồi đấy."
Bạch nhị lang bị trấn áp không chút lưu tình, chỉ có thể bĩu môi đi lên trước.


Mọi người đi rồi lại đi, đi được hồi lâu vẫn chưa đến trấn Bạch Mã Quan, Chu ngũ lang tính thử cước trình và thời gian bọn họ đi, cảm thấy không đúng. Lẽ ra lúc này bọn họ cũng có thể đi đến huyện thành rồi, thế nào mà bây giờ còn chưa nhìn thấy bóng dáng của thị trấn?






Truyện liên quan