Chương 100: Biện pháp nhỏ

Chu nhị lang chuẩn bị chu toàn hơn Chu ngũ lang nhiều, Mãn Bảo đi lục sọt nhị ca mang tới, phát hiện bên trong có một chậu xương đã chặt, còn là cái loại xương có thịt.
Có hai miếng thịt giống loại thịt ba chỉ, còn có một miếng thịt mỡ.
Mãn Bảo liền nhìn chúng nó chảy nước miếng.


Chu nhị lang sợ nước miếng Mãn Bảo rơi xuống thịt, vội vàng xách người ra chỗ khác, sau đó dỗ bé: "Đợi đến trưa nhị ca cho muội ăn thịt."
Mãn Bảo chảy nước miếng gật đầu.


Trong lòng nghĩ đến ăn, bé liền không muốn đi đâu nữa, vì thế ra ngổi xổm hỗ trợ nhóm lửa. Kỳ thật là trông lửa thôi, thấy lửa nhỏ liền đi nói với các ca ca, sau đó sẽ có người đến thêm củi.


Bạch Thiện Bảo ngồi trông lửa cùng bé trong chốc lát, liền cảm thấy trông lửa không thú vị, vì thế liền cùng Bạch nhị lang đi dạo xung quanh, bọn họ đến chỗ mương máng đã đào chơi.
Đại Cát đi theo bọn họ không rời một bước, Chu nhị lang nhìn thoáng qua liền không lo lắng nữa.


Hắn mang xương có thịt đã rửa sạch sẽ cho vào phủ, nếu biết hầm canh có thể kiếm được tiền, hơn nữa có thể kiếm không ít, vậy chắc chắn phải chuẩn bị canh tốt một chút, ít nhất phải thêm được chút mỡ có phải không?
Chu nhị lang đậy cái nắp lên, sau đó đi thái cải trắng và củ cải.


Hôm nay bọn họ còn mang theo một cái phủ nhỏ và một cái hũ lớn.
Ước chừng thời gian không còn sớm lắm, hắn liền lấy thịt mỡ và củ cải thả vào trong phủ lớn, hầm không đến ba mươi phút, hắn liền đi nhóm lửa cái bếp mới dựng bên cạnh để nấu củ cải hầm thịt.
Nước dùng như là canh trong phủ.


available on google playdownload on app store


Làm như vậy, có thể tiết kiệm dầu.
Nấu xong củ cải hầm thịt, hắn liền bỏ đồ ăn vào trong hũ, đặt ở bên cạnh lửa cho nóng, sau đó bắt đầu nấu cải trắng hầm thịt.


Đợi đến khi tiếng chiêng gõ ăn cơm vang lên, sai lại tới đưa cơm lại không nhịn được nhìn về phía này, sau đó hỏi đồng nghiệp, "Ngửi thử mùi, sao lại còn thơm hơn cả hôm qua?"


Hai người sai lại phía trước cũng đảo qua đây rồi, biết hôm nay huynh đệ nhà họ Chu mang đến không ít thịt, tính định làm món thịt.


Chỉ là nhìn thoáng qua đồng nghiệp, hai sai lại liếc nhau, không để ý cười nói: "Hỏi qua rồi, bọn họ dùng không ít thịt, một nhà mấy người đều dốc lòng vào cái này, chẳng qua cũng chỉ kiếm được ít tiền vất vả."


Hai người cũng sợ sai lại đuổi người ta đi, bởi vì sáng nay Chu nhị lang đã ám chỉ qua, nếu cửa làm ăn này của hắn có thể làm tiếp, thì sẽ không thiếu chút đồ hiếu kính.
Cái này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là bọn họ có thể ăn uống miễn phí đó.


Sai lại đưa cơm nhìn thoáng qua đám người vây quanh phủ kia, thấy bọn họ có thanh niên cũng có trẻ con, liền không nghĩ nhiều nữa, đưa cơm cho bọn họ xong liền nói: "Được rồi, cơm trưa đều ở đây tất, ta về trước đây."
"Được."


Mọi người từng người lên nhận bánh bao, liền theo bản năng nhìn sang phía bệ bếp nhà họ Chu, ngửi mùi, mấy người hôm qua khá quen với Chu ngũ lang cười hỏi, "Hôm nay nấu gì thơm thế?"


Chu ngũ lang liền cười nói: "Hôm nay nhị ca ta mua nhiều thêm chút thịt, nói muốn nấu thêm mấy món cho mọi người đổi khẩu vị, năm văn tiền một muôi, nếu các ca ca muốn ăn thì nói với đệ đệ một tiếng, đệ đệ múc cho các huynh."


Chu nhị lang liền tiếp lời, cười nói với bọn họ: "Ngày hôm qua cảm ơn các huynh đệ đã ủng hộ, chỉ là bây giờ trời giá rét, uống mỗi canh không có thức ăn thì dễ bị sinh bệnh. Hôm qua muội muội của ta về nhà đã nói một hồi, nàng đau lòng tam ca nàng chỉ có thể gặm lương khô, không có thức ăn ăn, cho nên hôm nay chúng ta mới chuẩn bị một chút đồ ăn. Nhưng cũng không có nhiều lắm, mọi người ai muốn thay đổi khẩu vị thì mua một ít."


"Phải rồi," Chu nhị lang cười nói: "Buổi chiều chúng ta vẫn giống ngày hôm qua, đun một phủ nước ấm cho mọi người ngâm bánh ăn."
Nói xong, Chu nhị lang mở nắp hũ củ cải hầm thịt ra, nắp hũ cải trắng hầm thịt đang được ủ than cho nóng cũng được mở ra nốt.


Mọi người có thể nhìn rõ ràng củ cải và cải trắng bao quanh miếng thịt, không ít lao đinh đều theo bản năng khẽ nuốt nước miếng.
Lại nói tiếp, bọn họ cũng đã rất lâu rồi chưa ăn thức ăn.


Mùi hương xông vào mũi, có thể tay nghề Chu nhị lang rất bình thường, nhưng đồ ăn hắn nấu dùng canh xương hầm, còn thả lượng muối vừa phải, trong món còn có thịt ba chỉ. Cho dù tay nghề có không tốt, nhưng có nguyên liệu ngon nấu ăn, cũng sẽ không khó ăn đến nông nỗi nào, huống chi tay nghề của hắn cũng không kém như vậy.


Chẳng qua giá cả cũng đắt, năm văn tiền đấy.
Tuy rằng bọn họ biết, món ăn có thịt thì năm văn tiền cũng không coi là đắt, ai lên huyện thành ăn cơm cũng biết, món ăn như vậy ở huyện thành, ít nhất phải mười văn tiền.


Nhưng rất nhiều người cũng chỉ nhìn đồ ăn thèm nhỏ dãi, không dám bỏ tiền ra mua, đa số người vẫn đứng xếp hàng mua canh.
Sau đó bọn họ phát hiện, nước canh hôm nay khá nhiều mỡ, còn tốt hơn ngày hôm qua, vì thế bọn họ rất vui vẻ.


Mười mấy người phía trước đều muốn mua canh, không ai mua đồ ăn, Chu nhị lang cũng không gấp lắm, hắn đã tính đến tình huống xấu nhất, cùng lắm thì một phần cũng không bán được, đến lúc đó để lại cho lão tam một ít, còn thừa thì hắn mang hết về cho người trong nhà ăn.


Nhà bọn họ nhiều người như vậy, chắc chắn có thể ăn hết.
Cũng vì tính đến tình huống này, nên Chu nhị lang không nấu nhiều lắm.
Cải trắng và củ cải cũng chỉ có chừng mười phần mà thôi.


Mãn Bảo ở một bên phụ trách thu tiền, hôm nay Chu nhị lang cầm theo một cái muôi to tới, cùng lão ngũ mỗi người múc một bên, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.


Chu tam lang rất nhanh cầm bánh bao đến đây, Chu nhị lang bảo hắn chờ một lát, tìm từ trong sọt bên cạnh ra một cái bát lớn, múc cho hắn hai loại đồ ăn, bảo hắn ngồi ở đây ăn luôn đi.


Không ít lao đinh nhìn đồ ăn trong bát hắn, có người gia cảnh tốt hơn chút, liền thương lượng với Chu nhị lang, "Ta không muốn mua một loại, nhưng tiêu mười văn tiền thì nhiều quá, như vậy đi, ta trả năm văn tiền, ngươi cho ta mỗi thứ nửa muôi được không?"


Chu nhị lang hơi suy nghĩ một chút liền gật đầu nói: "Được."
Người nó lập tức móc ra năm văn tiền, vừa lúc hắn đứng ngay trước mặt Mãn Bảo, liền thuận tay đưa tiền cho bé.


Người đứng sau thấy hắn mua đồ ăn, cũng bắt đầu động não cân nhắc, tiến lên thương lượng với Chu nhị lang, "Huynh đệ, nếu không thì ta lấy nửa muôi, ngươi bớt cho ta một chút, tính ta hai văn thôi được không?"
Chu nhị lang: "...... Cái này, cái này không dễ tính lắm đi."


Nếu phá quy củ, sau này còn buôn bán kiểu gì?
Hơn nữa một muôi mới dễ tính, dù sao thì bất kể là củ cải hầm thịt nhiều hơn, hay cải trắng hầm thịt nhiều hơn, thì cộng vào vẫn đủ một muôi, đều là khách ăn, hơn phân nửa khách sẽ không có ý kiến.


Nhưng nếu lấy nửa muôi, chẳng may hắn cảm thấy mình cho ít thì làm sao bây giờ?


Chu nhị lang đang nghĩ lý do thoái thác, Mãn Bảo lại cảm thấy biện pháp này không tồi, chẳng qua bé lại thay đổi một chút khái niệm, "Đúng vậy, đúng vậy, như vậy mọi người đều tiết kiệm được tiền. Đại ca ca, huynh tìm ai đó kết hội đi, mỗi người ra một nửa tiền, mua một muôi củ cải hầm thịt và cải trắng hầm thịt, như vậy chỉ cần trả một nửa tiền liền có thể ăn hai loại thức ăn."


Lúc này đổi thành đối phương thấy động lòng, hỏi: "Nhưng hai văn rưỡi thì tính như thế nào?"


"Này còn không đơn giản sao? Mấy ca ca ta ngày nào cũng tới, huynh tìm người nào quan hệ tốt, lần này huynh ra ba văn tiền, lần sau nếu muốn mua đồ ăn nữa thì đến lượt hắn trả ba văn tiền, thế là tốt rồi đúng không?"
Lao định cảm thấy biện pháp này hay, vì thế xoay người đi tìm anh họ hắn.


Hai người rất nhanh chen lên, trước từng người mua một bát canh, sau đó góp vốn mua một muôi thức ăn.
Có bọn họ làm tiền đề, phía sau liền cũng có người học theo bọn họ.


Bây giờ phục dịch đều là tập hợp người trong từng thôn cùng nhau đi, một là nếu có việc có thể giúp đỡ lẫn nhau, hai là để làm lao đinh an tâm, cũng dễ quản lý hơn, cho nên muốn tìm người quen thì rất dễ dàng.


Hoặc là thân thích trong nhà, anh em họ, anh em trong tộc gì đó, hoặc là cùng thôn cùng xóm. Cho nên phía đối tác khá dễ tìm, thức ăn lấy mắt thường có thấy được nhanh chóng giảm xuống.






Truyện liên quan