Chương 105: Bán lẻ

Ý tưởng chia tiền đã định là chỉ có thể là ý tưởng, bởi vì từ khi bé đi học trở lại, đám Chu ngũ lang kiếm tiền về, bé chỉ có thể đếm tiền, tính xem phải nộp lên bao nhiêu tiền, tiền còn thừa lại thì chia đều cho ba người là tam tẩu, Chu ngũ lang và Chu lục lang.


Sau khi Chu tứ lang nhập bọn, biến thành bốn người chia đều.
Đương nhiên, thêm một người, thì tiền kiếm được cũng ngày càng nhiều hơn.


Cái khác không nói, bánh nướng và màn thầu mỗi ngày đều bán được không ít, lúa mạch và hạt thóc thu được mỗi ngày cũng từ hơn nửa túi biến thành một bao tải to.
Đương nhiên, bọn họ chỉ chia tiền, còn lương thực thì không chia, chỉ chia nhau số tiền tương đương nhau.


Ngày nào Mãn Bảo cũng có thể nhận được một đống tiền từ chỗ ngũ ca lục ca, thay bọn họ bảo quản, cho nên bé không chút phát hiện có gì không đúng.


Tận đến một ngày nọ, bé lại thấy thèm ăn, lúc nắm tay Nhị Nha đến nhà Chu Hổ ở cuối thôn để mua một con gà, Khoa Khoa đột nhiên nói: "Ký chủ, ngươi chỉ còn 60 văn tiền, mua xong con gà này thì tiền thừa hẳn là đủ mua mấy viên kẹo."


Mãn Bảo sợ ngây người, lúc này mới trầm ý thức vào xem mấy khoản tiền trong hệ thống, bấy giờ mới phát hiện tiền của ngũ ca và lục đã tích được không ít, mà tiền của bé thì đã thành một nhúm ít nhất.
Mãn Bảo không thể tin được, "Tại sao lại như vậy?"


available on google playdownload on app store


"Ngươi không làm việc gì, sao có thể kiếm được tiền?" Khoa Khoa hỏi bé, "Ngươi còn mua gà không?"
Mãn Bảo xuyên qua rào tre nhà Chu Hổ nhìn con gà đang mổ thức ăn bên trong, thèm nhỏ dãi nói: "Mua đi."
Lúc nghỉ tắm gội bé cũng phải đi kiếm tiền!


Cuối cùng Mãn Bảo vẫn mua một con gà từ nhà Chu Hổ, tới bữa tối, nhà họ Chu ăn thịt gà, trong bát Mãn Bảo vẫn có hai đùi gà to như thường lệ, bé nói với Chu ngũ lang: "Ngũ ca, huynh kiếm được tiền mà chẳng chia cho ta."


Chu ngũ lang nói một cách đương nhiên: "Muội đi học mà, có cùng chúng ta đi bán canh và màn thầu nữa đâu, sao lại chia cho muội được?"
Mãn Bảo đau thương thở dài một hơi, quay đầu nói với cha bé: "Cha, con không có tiền."


Chu lão đầu đang vùi đầu ăn cơm, thuận miệng đáp một tiếng, không có tiền mới tốt ấy, cuối cùng đã ăn hết tiền của con gái nhỏ rồi.
Chu lão đầu cảm giác ngon miệng hơn rất nhiều, quyết định hôm nay ăn thêm nửa bát cơm.


Mãn Bảo cảm thấy chính mình hẳn là phải nuốt không trôi, nhưng kỳ tích là, bé vẫn ăn uống rất ngon lành. Bé nói với cha, "Cha, hôm nghỉ tắm gội bọn con muốn lên huyện thành."
"Lên huyện thành làm gì?"
"Kiếm tiền," Mãn Bảo nói: "Không kiếm tiền thì không có thịt ăn, con muốn ăn thịt ngỗng."


Cuối cùng Chu lão đầu cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía con gái nhỏ: "Bây giờ gà đã không lấp được miệng con rồi hả?"
Mãn Bảo chảy nước miếng nói: "Thịt ngỗng ăn ngon."


"Đó là do người ta mời đầu bếp đến làm mới ngon." Chu lão đầu nói: "Đổi nhà bình thường khác làm thì không ăn được."
"Vậy chúng ta cũng mời đầu bếp." Mãn Bảo vì một miếng ăn, rất nỡ chi tiền.


Tiền thị gắp cho bé một đũa cải trắng, nói: "Mau ăn đi, muốn mời đầu bếp, chờ con kiếm được tiền rồi lại nói."
Mãn Bảo lại nhắc lại lần nữa, "Chờ đến lúc nghỉ tắm gội con muốn lên huyện thành."
Nhưng mỗi người lớn trong nhà đều rất bận, ai mà rảnh mang bé đi chứ?


Phu thê Chu đại lang và phu thê Chu nhị lang kết nhóm đi bày quán, mỗi ngày có thể mang lại cho nhà hơn 300 văn và một túi lương thực; tứ ngũ lục lang và tam tẩu cũng kết nhóm bày quán, mỗi ngày còn mang nhiều tiền về hơn bọn Chu nhị lang một chút.


Cộng hai nhóm vào với nhau, mỗi ngày có thể kiếm cho nhà 600 văn, ai cũng không muốn lãng phí thời gian mang Mãn Bảo lên huyện thành.
Mãn Bảo liền thở dài một tiếng, chỉ có thể đi tìm Bạch Thiện Bảo, bây giờ cậu có một người hầu cố định đi theo, chính là Đại Cát.


Đại Cát đã là cha của hai đứa trẻ, ổn trọng có năng lực, rất được Bạch lão phu nhân coi trọng, trong nhà lại đưa xe cho Bạch Thiện Bảo, khụ khụ, tuy chỉ là xe lừa, nhưng có thể hoành hành khắp quê nhà.
Mãn Bảo liền mời Bạch Thiện Bảo cùng lên huyện thành.


Bạch Thiện Bảo đã hẹn với bạn học khác ngày đó đi đào hồ sen, cho nên không muốn đi lắm, "Huyện thành có gì thú vị?"


Mãn Bảo cẩn thận nghĩ nghĩ, cũng không cảm thấy huyện thành có gì chơi vui hơn trong thôn, nhưng là, "Huyện thành có rất nhiều thứ, thời tiết lạnh như vậy, lại sắp ăn tết, ngươi không mua vài thứ cho bà nội và mẹ ngươi à?"
"Bà nội và mẹ ta không thiếu thứ gì."


"Vậy cũng phải mua, đây là tấm lòng hiếu thảo của ngươi," Mãn Bảo có chút hâm mộ bà nội và mẫu thân cậu, nói: "Ta cũng muốn mua thứ gì đó cho mẹ ta."
Bạch Thiện Bảo nghĩ thử, cảm thấy cũng có lý, liền nói: "Được rồi, vậy chúng ta cùng lên huyện thành."


"Tốt quá, ta muốn mang cháu trai cháu gái đi cùng, như vậy chúng ta sẽ có nhiều người, sẽ không bị bắt nạt."
Bạch Thiện Bảo tỏ vẻ không thành vấn đề.


Nhưng xoay người Mãn Bảo lại nói với đám Đại Đầu và Đại Nha như này, "Bọn ngũ ca và lục ca kiếm tiền không mang chúng ta theo, chúng ta cũng tự đi kiếm tiền, không dẫn theo bọn họ."
Đại Đầu liền hỏi, "Cô nhỏ, chúng ta có thể đi bán cái gì kiếm tiền?"


"Kẹo thôi, chúng ta không biết nấu ăn, chỉ có thể đi bán kẹo," Mãn Bảo nói: "Ta đã tích được rất nhiều rất nhiều kẹo, lần này chúng ta bán nhiều một chút."
Bọn Đại Đầu tỏ vẻ không thành vấn đề.


Ngày nghỉ tắm gội đó, mọi người thu thập chỉnh tề, Đại Đầu và Đại Nha từng người cõng một cái giỏ tre, bên trong là kẹo đã dùng giấy dầu bọc cẩn thận, một bọc 50 viên, không nhiều cũng không ít.


Đại Cát đánh xe lừa đứng chờ ở đầu thôn, mọi người rối rít trèo lên xe lừa, bởi vì sợ bọn trẻ lạnh, nhà họ Bạch còn trang bị chăn đệm cho Bạch Thiện Bảo.
Lúc này sáu đứa trẻ đang ngươi dựa vào ta, ta tì vào ngươi ngồi chính giữa xe lừa, chăn bao lấy bọn họ, ấm áp vô cùng.


Đại Cát nhanh chóng đưa sáu người đến huyện thành, sáu đứa trẻ ngủ một giấc dậy, dụi dụi mắt xuống xe, Mãn Bảo kích động vung tay lên, "Chúng ta đến nha huyện trước!"
Đại Cát không kìm được nhìn sang phía Mãn Bảo.


Bạch Thiện Bảo đánh ngáp đi với bé, hỏi: "Bán kẹo xong thì ngươi định đi làm gì?"
"Đi mua đồ cho mẹ."


Người gác cổng nhà họ Phó đã lâu không thấy trẻ con nhà họ Chu, tiểu nha đầu ở hậu viện đã tới hỏi vài lần, lúc này vừa thấy bọn họ liền lập tức kêu người truyền lời đến hậu viện.


Đại nha đầu bên người nhị tiểu thư đi ra rất nhanh, nhìn thấy Mãn Bảo, nàng có chút bất mãn nói: "Nhà các ngươi cũng thật là, đã hẹn trước là cách một ngày tới một lần, mặc dù các người đã bảo người truyền tin rằng trong nhà có chuyện không tới được, nhưng có chuyện gì mà bao lâu như vậy cũng không tới một chuyến chứ?"


Mãn Bảo liền nói: "Huyện thái gia muốn phục dịch, ca ca của ta phải đi phục dịch, trong nhà có rất nhiều việc, ngũ ca của ta không dứt ra được, còn chúng ta thì quá nhỏ, không thể đi ra, tỷ tỷ thứ lỗi."


Bé nói: "Ta biết, sau này chúng ta muốn đi cũng không dễ dàng, cho nên lần này ta mang đến rất nhiều kẹo, các tỷ có muốn mua nhiều một chút hay không?"
Mãn Bảo đề cử: "Sắp ăn tết rồi, tiểu thư nhà các tỷ có muốn mua nhiều hơn chút để giữ lại đãi khách không?"


Tiểu nha đầu do dự một chút rồi nói: "Các ngươi mang theo bao nhiêu?"
Đại Đầu và Đại Nha lập tức để sọt xuống, để nàng ta nhìn những bọc kẹo bọc cẩn thận bên trong, Mãn Bảo còn nói: "Nếu các tỷ mua nhiều, ta nguyện ý bớt năm văn tiền một bọc cho các tỷ. Một bọc này là 50 viên kẹo."


Tiểu nha đầu kia thấy động lòng, đương nhiên tiểu thư không để bụng năm văn tiền kia, nhưng nàng để ý nha.
Nàng nói: "Ngươi chờ một chút, ta đi vào hỏi tiểu thư."






Truyện liên quan