Chương 108: Xào thức ăn
Hai đứa bé mở to mắt nhìn, vội vàng đào mấy miếng gừng khác ra, lúc ấy vì để sau khi trồng có thể tìm chuẩn chỗ để tưới nước cho chúng, bọn họ còn làm ký hiệu ở bên trên.
Cho nên vô cùng dễ đào, chờ đến khi tất cả gừng đã trồng đều phơi mặt ra, phát hiện ngoại trừ một miếng muốn ch.ết mà không ch.ết được, cũng không nảy mầm, còn lại đều bị biến thành màu đen, vừa bẻ nhẹ ra đã rụng ra, bên trong giống như có những sợi bông đen sì, hiển nhiên đã bị thối đến không thối hơn.
Mãn Bảo còn tạm, Bạch Thiện Bảo lại không nhịn được rơi lách tách từng giọt nước mắt, gừng trồng ngay trong vườn của cậu, buổi sáng mỗi ngày xuống giường cậu đều đi nhìn một chút, trước khi ngủ cũng phải xem một chút, cậu đã có tình cảm với chỗ gừng này.
Bạch Thiện Bảo khóc đến là thảm thiết, cậu ôm gừng khóc sưng cả mắt, cả mặt toàn nước mắt, Mãn Bảo lấy đôi tay đầy bùn lau nước mắt cho cậu, làm cậu thoạt trông càng thê thảm hơn.
Khoa Khoa nói: "Đây là do tưới nhiều nước, ngươi hỏi hắn thử xem, rốt cuộc hắn đã tưới bao nhiêu nước."
Bạch Thiện Bảo khóc lóc nói: "Ta muốn chúng nó nhanh nảy mầm, cho nên buổi sáng ta tưới một lần, buổi chiều tan học về tưới một lần, buổi tối trước khi đi ngủ cũng tưới một lần, không phải hoa cỏ đều thích uống nước sao?"
Mãn Bảo cảm thấy cậu thật ngốc, "Nó sẽ úng ch.ết, mảnh đất ở gần sông của nhà ta kia, năm nào cũng phải phát sầu vì không biết trồng gì, chính là do mùa xuân gieo xuống, đến tháng năm tháng sau mà mưa nhiều thì chỗ đó sẽ bị úng, trồng cây đậu, cây đậu sẽ thối, trồng lúa nước, lúa nước sẽ rũ xuống dưới, sao ngươi lại có thể tưới nhiều nước như thế chứ, ta trồng gừng, phải vài ngày mới tưới một ít nước đó."
Kia vẫn là do bé nhớ ra mới tưới nước, lúc bé không nhớ thì căn bản không tưới, kết quả nó vẫn nảy mầm ra hết.
Mãn Bảo không có khả năng thừa nhận mình là người lười có phúc của người lười, bé cảm thấy đây là vì mình hiểu biết rộng, biết cách trồng gừng như thế nào.
Vì thế bé lại móc từ hệ thống ra hai củ gừng, nói với Bạch Thiện Bảo: "Chúng ta trồng một lần nữa đi, lần này đừng có luôn tưới nước cho nó nữa."
Bạch Thiện Bảo hít mũi, cùng với Mãn Bảo cùng nhau lấy hai củ gừng này phanh thây, a, không, là chia miếng, sau đó đi chôn.
Cậu hỏi, "Nếu ta lại không kìm được muốn tưới nước thì làm sao bây giờ?"
Mãn Bảo liền đảo con ngươi, ra ý đồ xấu nói: "Nếu ngươi không kìm được, thì bảo người chuẩn bị cho ngươi ít phân bón hoa, lúc nào ngươi không kìm được muốn tới nước thì rải cho nó phì nhiêu, gừng thích chỗ phì nhiêu."
Bạch Thiện Bảo cũng không biết phân bón hoa là cái gì, chỉ cảm thấy tên này dễ nghe, vì thế gật đầu.
Chờ đến ngày hôm sau cậu mới đen mặt đến tìm Mãn Bảo, "Phân bón hoa hơi thối."
Mãn Bảo liền che mũi lại cách xa cậu, hỏi: "Hôm nay ngươi tắm rửa chưa, có phải trên người cũng thối hay không?"
Bạch Thiện Bảo tức điên, định tiến lên ôm lấy bé, "Ta không thối, ngươi ngửi thử chẳng phải sẽ biết?"
Mãn Bảo sợ hãi, xoay người chạy đi, hai đứa nhỏ ngươi đuổi ta chạy, chỉ chốc lát sau liền ôm nhau cười hi hi ha ha.
Sau đó Mãn Bảo dẫn cậu đi nhìn gừng trong vườn rau nhà bọn họ, vô cùng có triển vọng nói: "Bây giờ nó đang nảy mầm, chờ sau này nó sẽ ngày càng lớn, chờ đến mùa hè là có thể đào lên để cầm đi bán, đến lúc đó kiếm được tiền thì ta mời ngươi ăn thịt ngỗng."
Bạch Thiện Bảo không có chấp niệm với ăn, nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy chờ ta kiếm được tiền, ta sẽ mua cho ngươi một cái bút xịn."
Hai người một lời đã định.
Bởi vì Bạch Thiện Bảo hứa sẽ tặng quà cho bé, Mãn Bảo liền tự cảm thấy hai người càng thân nhau hơn, vì thế lấy hai hạt giống củ mài trong nhà đã chuẩn bị tốt đưa cho cậu, nói: "Củ mài cũng có thể kiếm được tiền, hơn nữa ăn vô cùng ngon, bạn của ta nói, xào càng ngon hơn, nhưng ta không biết xào là như thế nào, ta chỉ biết hầm."
"Ta biết, món ăn xào đúng không, nếu ngươi muốn ăn, thì tới nhà của ta là được."
Mãn Bảo chảy nước miếng lắc đầu, "Mẹ ta không cho ta ăn cơm ở ngoài."
Bạch Thiện Bảo liền đảo con ngươi nói, "Vậy ngàu mai ta bảo Đại Cát đưa một hộp đồ ăn đến cho ta, đến lúc đó ta mời ngươi ăn cùng."
Lúc này Mãn Bảo mới hung hăng gật đầu.
Sau khi Bạch Thiện Bảo nhập học đều cùng ăn cùng uống với học sinh trong trường, Lưu thị không muốn cháu trai đặc biệt, sợ cậu bị người cô lập.
Cũng may trẻ con thôn núi tâm tư đơn thuần, cũng không có loại chuyện cô lập này, nhiều nhất chỉ là nghịch ngợm leo cây mà thôi, cho nên Lưu thị cũng sẽ ngẫu nhiên bảo Đại Cát mang hộp đồ ăn đến cho Bạch Thiện Bảo, để cậu bổ sung thêm chút dinh dưỡng.
Bạch Thiện Bảo cũng không kẹt ăn, cậu thấy cái gì ăn ngon thì sẽ chia sẻ với bạn, là bạn ngồi cùng bạn của cậu, Mãn Bảo được ăn nhiều nhất.
Lần này cũng giống như thế, Mãn Bảo lần đầu tiên biết đồ ăn còn có thể xào, bé ăn đến ngon lành, liền nói: "Về nhà ta cũng bảo đại tẩu làm như này."
Bạch Thiện Bảo gật đầu.
Khoa Khoa lại nói: "Nhà ngươi không làm được."
"Vì sao?"
"Bởi vì nhà ngươi không có nồi sắt," Khoa Khoa nói: "Xào thức ăn cần phải dùng nồi sắt, mà nồi sắt không rẻ, mẹ ngươi chắc chắn không nỡ mua."
Được rồi, mẹ bé không nỡ mua nhiều thứ lắm, Mãn Bảo ủ rụ hạ vai, vì thế đồ vật cần mua sau khi kiếm được tiền lại nhiều thêm một thứ, đó chính là nồi sắt.
Vì thế, Mãn Bảo còn cố ý đến nhà Bạch Thiện Bảo nhìn thử xem nồi sắt trông như thế nào, nhân tiện quan sát một chút xem đầu bếp nữ xào thức ăn như thế nào.
Toàn bộ hành trình quan sát Mãn Bảo đều nuốt nước miếng, thật sự quá là thơm. Bạch Thiện Bảo bị bé ảnh hưởng đến nỗi cũng thấy hơi đói bụng, cũng liên tục nuốt nước miếng.
Đầu bếp nữ trông vậy thì mừng rỡ không thôi, mỗi loại đồ ăn làm xong đều lấy ra một ít cho bọn họ ăn, vì thế chạng vạng cùng ngày Mãn Bảo phải vác bụng nhỏ trở về, ăn nhiều quá.
Không khí trong nhà có hơi đông cứng, Mãn Bảo nhạy bén cảm giác được, liền xoa bụng nhỏ chạy vào nhà chính, Tiền thị đang nói chuyện liền dừng lại, vẫy tay nói với bé: "Ngày mai các con nghỉ rồi đúng không?"
Mãn Bảo nói dạ.
"Nghỉ đến bao giờ?"
"Mười bảy ạ, tiên sinh nói, đợi qua nguyên tiêu thì ông ấy sẽ trở về dạy học."
Tiền thị gật đầu, nói: "Ngày kia là tết ông táo, ngày mai các ca ca con muốn lên huyện thành mua đồ tết, con có muốn đi cùng không?"
Mãn Bảo đã bàn bạc xong với tứ ca là ngày mai sẽ lên núi đào mấy chỗ đất màu mỡ về lấp đất hoang cho bọn họ, cho nên do dự một chút rồi vẫn lắc đầu, "Con không đi, đại ca và nhị ca mang ngũ ca đi là được."
Kẹo đưa cho nhà họ Phó cũng để ngũ ca mang đi là được.
Chu lục lang cũng muốn đi, vì thế anh chàng vẫn luôn ghé ở cửa nghe lén cũng vội chạy vào, lén lút chọc vào eo của muội út.
Mãn Bảo suýt chút nữa bổ nhào vào lòng ngực Tiền thị, cũng may bé đứng vững, cũng không quay đầu lại nói: "Lục ca cũng đi nữa."
Tiền thị trừng mắt nhìn Chu lục lang một cái, lại không ngăn cản, "Được rồi, vậy ngày mai lão đại và lão nhị dẫn lão ngũ lão lục đi đi, có nhiều thứ cần mua, thêm hai người đi cũng dễ cầm."
Từ sau khi lão tứ đánh bạc nợ tiền, lão ngũ lão lục cũng trưởng thành hơn rất nhiều, mấy tháng này vẫn luôn kiếm tiền cho nhà, nhưng dẫu sao vẫn là thiếu niên, quản chặt quá cũng không được, đi ra ngoài chơi một chút cũng tốt.
Đáy lòng Chu ngũ lang và Chu lục lang lặng lẽ hoan hô một tiếng, mỗi người một bên nâng Mãn Bảo đi ra ngoài.
Mãn Bảo bị bọn họ nâng cả đường về phòng, bọn Đại Đầu cũng nhìn thấy, cũng lập tức hưng phấn chui vào trong.
Chu ngũ lang nhìn thoáng qua đám cháu trai cháu gái một cái, ừm, có mặt ở đây đều có chung bí mặt, bọn họ lập tức đóng cửa lại, hỏi: "Mãn Bảo, tiền của chúng ta ở chỗ muội đã được bao nhiêu rồi?"