Chương 121: Khai hoang

Tháng giêng là thời điểm người nông thôn nhàn nhất trong năm, ngay cả Chu nhị lang vẫn luôn bận bịu đan sọt tre giỏ tre cũng dừng lại động tác trên tay, ngoại trừ mấy ngày nguyên tiêu này lôi kéo lão đại lão tam cùng đi lên huyện thành bày quán bán sọt tre, thì gần như không bận gì.


Mãn Bảo nhân cơ hội đề ra chuyện khai hoang cho đại tỷ.
Chu Hỉ còn chưa kịp từ chối, Chu đại lang đã nhanh chóng vét sạch cơm trong bát, nói: "Cũng đúng, chờ ăn sáng xong, chúng ta cùng nhau đi đi, ta đã xem qua miếng đất Mãn Bảo chọn rồi, cũng không lớn lắm, ngay cả cây cũng không có, rất dễ khai hoang."


Tiền thị liếc mắt nhìn con gái lớn đang muốn từ chối, gật đầu nói: "Ừ, việc này nghe theo Mãn Bảo."
Lại nói với Chu Hỉ: "Miếng đất kia coi như là của con, về sau tiền kiếm được đều do con tự cầm."
Trong lòng Chu Hỉ có chút bất an, cúi đầu nói dạ.


Ăn cơm xong, cả gia đình đều đi ra ruộng, ngay cả Chu lão đầu cũng chắp tay sau lưng đi theo xem. Tiền thị thì gọi Chu Hỉ lại, nói: "Từ sau khi đi học, muội muội con càng thêm thông minh, rất nhiều chuyện chúng ta cũng không hiểu nổi. nếu nàng bảo con trồng gừng, vậy con cứ cẩn thận trồng thử đi, dù sao cũng chỉ phí chút sức lực thôi. Đất cũng là khai hoang ra, cái nhà chúng ta không thiếu nhất là người."


Chu Hỉ về nhà cũng được hơn mười ngày rồi, cũng đã nhận ra sự khác biệt, Mãn Bảo trong ấn tượng của nàng chính là một muội muội mềm mại yếu ớt, nhưng lần này về nhà thường trú, nàng phát hiện, trong nhà vẫn chiều bé như trước, nhưng có rất nhiều cái không giống trước đó nữa.


Ví dụ chuyện chọn thóc giống hai ngày trước, Chu lão đầu đã gọi Mãn Bảo đến trước mặt, bảo bé tính xem ruộng của nhà cần rải mấy cân thóc giống.
Lại ví dụ như, mấy hôm trước mới qua nguyên tiêu, lão nhị muốn lên huyện thành bán giỏ tre, còn cố ý hỏi một câu xem Mãn Bảo có đi không.


available on google playdownload on app store


Mãn Bảo ghét trời quá lạnh, hơn nữa bài tập tiên sinh giao cho còn một ít chưa làm xong, cho nên bé không đi, mà bảo lão tứ lão ngũ và lão lục đi, sau khi về nhà, lão nhị còn đưa tất cả tiền giao cho Mãn Bảo tính, xem nộp bao nhiêu, bản thân hắn còn dư bao nhiều, Mãn Bảo đều tính rất rõ ràng.


Chu Hỉ quan sát, trên mặt không có biểu hiện gì, trong lòng lại khiếp sợ không thôi, ban đêm còn không kìm được nghĩ, có phải là con gái đều giống cha hay không, cha thông minh, thì con gái sẽ thông minh?


Bây giờ mẫu thân nhắc tới điều này, nàng liền không nhịn được ngồi bên cạnh bà, hỏi: "Mẹ, Mãn Bảo thông minh như vậy, về sau phải làm sao đây?"
Động tác xe chỉ của Tiền thị hơi khựng lại, sau đó nói: "Trẻ con thông minh là chuyện tốt, làm sao cái gì mà làm sao?"


Chu Hỉ còn định nói nữa, Tiền thị lại nói: "Con cũng đi ra ruộng xem thử đi, dẫu sao cũng là ruộng của con, không thể chỉ để mấy ca ca và chị dâu con mệt nhọc."
Chu Hỉ đáp dạ, đứng dậy đuổi theo đám Chu đại lang.


Mãn Bảo và Đại Đầu Đại Nha làm đầu tàu gương mẫu xông vào ruộng trước, òa một tiếng chui đầu vào đám cỏ dại.
Chu đại lang không nhịn được nhìn bọn họ quát to, cẩn thận lại mang một người đầy gai đâm về.


Miếng đất mà Mãn Bảo, không, phải nói là Khoa Khoa chọn cho Chu Hỉ ở ngay sát miếng đất của Chu tứ lang, chỉ cách một dãy đá ở giữa.


Chu lão đầu quan sát, phát hiện miếng đất này rất nhỏ, chỉ khoảng hai phân, nhưng trong đất mọc không ít cỏ dại, vì mới qua mùa đông, cỏ dại có chút khô vàng, nhưng lúc này trên đất cũng đang mọc một ít mầm.


Ông cuốc thử một cái, phát hiện đất khá ổn, hơn nữa chỗ này không có cây to, đá to cũng không có, tuy rằng hơn nhỏ, nhưng hai phân cũng đủ.
Chu lão đầu trả lại cái cuốc cho đại lang, gật đầu nói: "Được rồi, cứ chọn miếng này đi, đầu tiên dọn cỏ trước đã."


Sau đó lại đi nói với Chu tứ lang, "Ngươi nhìn đi, nhìn muội muội của ngươi ấy, không biết ngươi chọn kiểu gì, hết cây lại đá, khai hoang tận hai tháng mới xong."
Chu tứ lang không phục nói: "Của con rộng!"
Chu lão đầu liền hừ một tiếng, "Rộng thì làm gì, đất không màu mỡ, có thể trồng được cái gì?"


Nói tới đây Chu lão đầu liền tức giận, nói: "Sau này không cho phép lấy phân bón trong nhà nữa, muốn phân bón, thì tự mình ủ đi, nhìn xem khoảng thời gian trước ngươi cho vào đất của ngươi bao nhiêu phân bón? Đầu xuân trong nhà không cần làm ruộng hả?"


Cái này là nỗi chột dạ của Chu tứ lang, hắn cúi đầu.
Mãn Bảo đang vui vẻ nhặt đá vứt ra ngoài vừa nghe thấy, liền nhanh chân chạy xa, bởi vì mấy phân bón đó là bé bảo tứ ca đi lấy.


Tiểu Tiền thị hiển nhiên biết đây là chủ ý của bé, thấy bé nhanh như chớp chạy tới, liền giơ ngón tay dí vào cái trán của bé.


Nhiều người khai hoang thì nhanh, huống chi Chu đại lang Chu nhị lang và Chu tam lang đều là mấy tay lành nghề, thuần thục hơn ba đứa đệ đệ nhiều, lại có các nàng tiểu Tiền thị cắt cỏ nhặt đá nữa.
Bọn họ mỗi người một góc, cuốc liền một mạch, trong một ngày đã khai hoang xong miếng đất này.


Đương nhiên, cũng không phải cứ cuốc ra là xong, ngày mai còn phải rũ đất dính trên cỏ ra, để bùn rớt xuống, lại xới một lần, tốt nhất có thể rải thêm một tầng đất màu xuống nuôi cây.


Chẳng qua bây giờ Chu lão đầu rất bủn xỉn, không cho bất cứ kẻ nào động đến phân bón trong nhà, ở trong mắt ông, chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc gieo trồng đầu xuân, đó chính là lương thực cả năm của một nhà, không được phép hời hợt.


Cho nên Chu đại lang liền tính lại đi lên núi đào một lớp bùn nữa rải lên cho Chu Hỉ.
Chẳng qua hiển nhiên bọn họ không chọn được chỗ tốt, đào bao nhiêu đất cũng không lấy được nhiều lá mục, Mãn Bảo vô cùng chê bai, nói: "Như vậy thì trồng trọt kiểu gì chứ?"


Chu đại lang liền tủm tỉm hỏi Mãn Bảo, "Vậy muội nói xem nên làm thế nào đây?"
Mãn Bảo ngồi xổm trên đất hỏi, "Không thể ủ nó giống như ủ phân sao ạ?"
"Cái này cũng đâu phải phân." Chu đại lang nói. Phân trong nhà đều được ủ từ nước phân trộn với xác lúa mạch, rơm rạ và bùn sông.


Cái việc đào đất lá mục trên núi xuống vẫn là từ Mãn Bảo bắt đầu trước, chẳng qua Chu đại lang là tay trồng trọt giỏi, hắn xem thử, thấy tầng bùn đào xuống này đúng thật là màu mỡ hơn đất khai hoang ra một chút.
Cho nên hắn mới bằng lòng làm theo như vậy.


Mãn Bảo lại không có suy nghĩ vững chắc như hắn, bé cảm thấy, nếu Khoa Khoa nói là lá rụng có thể thêm dinh dưỡng cho cây cối, vậy chứng tỏ là rụng cũng có độ phì.


Không phải Khoa Khoa đã nói sao, một tầng bùn đất màu đen dưới gốc cây kia chính là lá rụng mục nát quanh năm suốt tháng làm tăng độ màu mỡ cho bùn đất, mà núi rừng cỏ cây sở dĩ có thể dưới tình huống không người bón phân vẫn có thể lớn lên tốt như vậy, nguyên nhân chính là bởi vì lá rụng, hoa rơi sẽ gia tăng độ màu mỡ cho nó.


Nếu đã như vậy, thì bọn họ cứ dùng chúng nó ủ phân là được rồi, bởi vì ủ phân còn không phải là làm nhanh quá trình hơn quá trình mục nát đó sao?
Đương nhiên, bé không biết ủ phân, cho nên loại chuyện này vẫn nên giao cho đám đại ca đi.


Chu đại lang liền hỏi bé, "Có phải trên sách có ghi lại hay không? Nó ghi ủ phân như thế nào?"


"Ta không biết," Mãn Bảo nói: "Ta còn chưa đọc đến sách này, chẳng qua đại ca huynh đừng gấp, khi nào về ta sẽ nhìn thử, bây giờ huynh cứ ủ theo cách trong nhà đi, không cần thêm nước phù sa, chúng ta cứ tưới nước sông là được, lại rải thêm chút lá cây vào."
Chu đại lang:......


Lần đầu tiên nghe nói ủ phân không cần nước phù sa, mà đi rải lá cây.
Hắn không tin tưởng Mãn Bảo lắm, nhưng bé thật sự quấn người, không có cách nào, chỉ có thể mang theo mấy huynh đệ đào trên đất một cái hố to, đổ toàn bộ đất lẫn lá cây vào trong đó.






Truyện liên quan