Chương 124: Trộm
Mãn Bảo giơ ngón tay chọc eo Chu tứ lang, Chu tứ lang dịch lên phía trước, không nhúc nhích.
Mãn Bảo liền chọc càng mạnh, Chu tứ lang tiếp tục dịch lên phía trước một bước, nhưng vẫn ngồi xổm không nhúc nhích.
Mãn Bảo tức giận, trực tiếp duỗi tay đẩy hắn, Chu tứ lang không lường được rằng sức của bé lại lớn như vậy, lập tức quỳ rạp trên đất.
Đám người Chu Hỉ đang làm việc nhà quay sang nhìn, Mãn Bảo liền giơ nắm tay đấm sau eo hắn, Chu tứ lang không còn cách nào, chỉ có thể cố sức tiến lên, đỏ mặt nói: "Tam tẩu, có phải hôm nay là đến lượt tẩu dọn chuồng gà không?"
"Đúng thế, làm sao vậy?"
"Để ta quét cho," Chu tứ lang nói: "Về sau việc dọn chuồng gà cứ để ta làm, dù sao ta cũng không có việc gì làm."
Từ bao giờ mà lão tứ lại chăm chỉ như vậy?
Hà thị nghi ngờ nhìn hắn.
Mãn Bảo thấy hắn lại ấp úng không dám nói, vội vàng xông lên nói thay hắn, "Tam tẩu, tứ ca nói hắn rảnh phát sợ, mà các chị dâu và đại tỷ ngày nào cũng bận rộn như vậy, cho nên mấy việc bẩn thỉu trong nhà cứ giao cho hắn."
Hà thị thoáng nhìn Chu Hỉ đứng bên cạnh, tự cho là đã hiểu, cười nói: "Được rồi, lão tứ cũng biết săn sóc rồi, xem ra đúng là đã trưởng thành."
Không chỉ Hà thị, mà ngay cả tiểu Tiền thị và Phùng thị cũng cảm thấy Chu tứ lang làm vậy là để san sẻ giúp đỡ Chu Hỉ, bởi vì ngày mai đến lượt Chu Hỉ quét chuồng gà.
Ngay cả Chu Hỉ cũng cho rằng như thế, nàng liếc mắt nhìn lão tứ một cái, trong lòng có chút vui mừng, chẳng qua vì đang ở trước mắt mấy chị dâu và các em nên nàng không nói gì.
Chu tứ lang thở ra một hơi, lập tức đi lấy cây chổi quét chuồng gà, thấy Mãn Bảo đứng ở rất xa, hắn liền giơ cây chổi lên, trừng mắt với bé một cái.
Chu tứ lang quét dọn chuồng gà sạch sẽ, lại rải một tầng rơm rạ lên, sau đó mang rác ra ngoài.
Hắn ngó trái ngó phải, thấy không có ai phát hiện, liền đổ một nửa phân gà quét ra được vào trong thùng phân bón nhà mình, nửa còn lại thì cho vào một cái sọt tre bẩn thỉu, thấy không ai chú ý liền lấy cỏ khô và lá rụng đã chuẩn bị sẵn rải lên trên để che, sau đó xách sọt tre chạy đến chỗ đất hoang của hắn.
Mãn Bảo đã sớm chờ ở đó, Chu ngũ lang và Chu lục lang mang theo bọn Đại Đầu vào trong rừng lấy rất nhiều lá khô và bùn, bùn thì trực tiếp ném vào trong, lá khô thì đặt trên tấm gỗ rồi dùng dao chặt vài cái mới ném xuống.
Ba huynh đệ cầm gậy thô đảo đảo, lại thêm nước, dựa theo yêu cầu của Mãn Bảo mà bện cỏ thành nắp đậy hố lại, còn vì giữ ấm mà thả thêm rất nhiều cỏ khô lên trên.
Chu tứ lang rất nghi ngờ, "Như vậy là xong?"
"Vẫn chưa, sau này ngày nào cũng phải thêm phân vào đây, tứ ca, huynh nhất định phải nhớ đi quét dọn chuồng gà mỗi ngày đấy."
Chu tứ lang sụp bả vai, nói: "Nếu cha mà biết ta trộm phân gà của nhà mình, ông ấy nhất định sẽ đánh ch.ết ta."
"Sẽ không," Mãn Bảo an ủi hắn, "Cha cũng không quản chuyện chuồng gà, ông ấy sẽ không nghi ngờ, nếu huynh sợ, thì vào núi đào đất ném vào đi, như vậy thì cha sẽ không phát hiện."
Chu tứ lang cảm thấy cách này không tồi, hắn cùng lão ngũ lão lục liếc nhau, bắt đầu mưu đồ chuyện mờ ám.
Mãn Bảo đã lên kế hoạch tốt, mỗi ngày trộm một nửa, lại trộn thêm đất vào, cha già hẳn là sẽ không phát hiện ra. Nhưng ai biết Chu tứ lang ngày càng nảy lòng tham, sau vài ngày phát hiện trong nhà không có ai chú ý, hắn liềm trộm lấy tất cả phân gà cho vào hố phân của mình, mà hố phân trong nhà thì toàn là đất bùn trong núi đào ra.
Lúc đầu Chu lão đầu đúng là không phát hiện thật, nhưng vào tháng hai, Chu đại lang và Chu tam lang đã lê đất xong để ươm mạ, chọn ngày lành để xuống đất, cho nên đi xem thử phân bón trong nhà một chút, việc này tưởng chừng không quan trọng, ai ngờ lại phát hiện bên trong dôi ra một đống đất lớn.
Tuy rằng đất này nhìn còn tốt hơn bùn sông, nhưng hắn chưa từng đào bùn sông bên ngoài, việc này phải cẩn thận vô cùng, hắn phát hiện phân bón năm nay kém hơn năm trước nhiều.
Chu lão đầu tức giận lật trời, ở nông thôn, ngay cả một ngụm nước, một muôi phân bón cũng có thể mang cả nhà ra trận đánh nhau, suy nghĩ đầu tiên của ông là có người trộm phân bón nhà ông, vì thế thở phì phò đi về nhà, muốn chất vấn ba đứa con dâu, không biết các nàng trông nhà kiểu gì, phân bón bị người ta mang đi cũng không biết.
Chờ đến khi Mãn Bảo cõng rương đựng sách nhỏ tung tăng chạy về nhà, liền thấy Chu tứ lang đang quỳ trên đất, trong sân vô cùng yên lặng, một người cũng không có.
Mãn Bảo khẽ ngừng lại, Đại Đầu đi đón Mãn Bảo cũng cẩn thận nhìn vào trong thăm dò, sau đó hai đứa trẻ rón ra rón rén đi vào trong, đi đến bên cạnh Chu tứ lang nhìn vào nhà chính.
Chu tứ lang nâng mí mắt lên nhìn bé một cái, nói: "Không cần nhìn, không có ai đâu."
Mãn Bảo liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới có thời gian rảnh hỏi hắn, "Tứ ca, huynh lại làm chuyện xấu gì thế?"
"Cũng không có làm chuyện gì xấu lắm, chỉ là nghe người ta nói trộm phân bón trong nhà mà thôi."
Mãn Bảo lập tức chột dạ, nhỏ giọng hỏi, "Bị cha mẹ phát hiện ạ?"
"Ừ, cha bảo ta ở nhà chờ muội, chờ muội trở về, thì mang muội đi gặp ông ấy." Vì thế Chu tứ lang đứng dậy xách Mãn Bảo đi theo.
Mãn Bảo hơi lùn, bị hắn xách lên, vội vàng ôm cánh tay hắn kêu lên: "Ta muốn tự đi!"
Phần lớn người nhà họ Chu đều đang ở bên cạnh hố phân bón kia, lúc đầu Chu lão đầu tức giận không chịu được, con trai và con gái thế mà lại đi ăn trộm phân bón trong nhà, không biết việc này liên quan đến thu hoạch của cả một năm sao?
Cho nên ông mang theo ba đứa con trai lớn định đi mang phân bón về nhà, lúc tới chỗ này, vừa mở cái nắp, một luồng khí nóng liền phả vào mặt, suýt chút nữa làm bọn họ nôn ra.
Nhưng Chu lão đầu phục hồi tinh thần rất nhanh, ngửi thử mùi hương toát ra trong không khí, có chút hưng phấn.
Ngay cả Chu đại lang cũng có chút kinh ngạc.
Hắn cũng là một tay trồng trọt giỏi, từ sau khi mười chín tuổi thì vẫn luôn là hắn và cha già cùng ủ phân, đương nhiên biết thế nào phân bón là tốt.
Mùi vị như nào, hình dạng ra sao......
Lúc Chu tứ lang áp tải Mãn Bảo đến đây, mấy người Chu lão đầu chỉ xúc ra một xẻng, sau đó đậy cái nắp lại.
Chu tứ lang và Mãn Bảo cúi gằm mặt lại gần, cho rằng sẽ phải hứng lấy một trận mắng, kết quả là Chu lão đầu lại kéo con gái đến trước mặt, vẻ mặt ôn hòa hỏi, "Mãn Bảo à, nghe ngũ lang nói, cách ủ phân này là do con dạy, trên sách còn ghi cái này à?"
Mãn Bảo lén nhìn cha bé, cảm thấy ông không tức giận, liền lên tinh thần, gật đầu xong bỏ rương đựng sách xuống, lấy quyển sách kia từ bên trong ra cho cha bé xem.
Tay Chu lão đầu dính chút bẩn, không dám cầm lấy sách, ông chỉ bảo Mãn Bảo mở ra để ông nhìn thử, ông không biết chữ, nhưng không ảnh hưởng đến việc ông kính sợ nhìn chữ trong sách.
Ông thở dài một tiếng nói: "Đọc sách đúng là tốt, không nghĩ tới trong sách còn viết cả cách ủ phân, lại đây, con nói cha nghe, trong này viết như nào?"
Trong này viết rằng có rất nhiều phương pháp ủ phân, nhưng thật ra cơ bản đều giống nhau, chỉ có chút khác biệt về nguyên liệu, hay thay đổi một ít yêu cầu về độ ấm.
Đương nhiên, Mãn Bảo cũng không thể làm y như mẫu, bởi vì bé không có lều cây, cũng không có túi ấm như trong sách viết, nhưng Mãn Bảo không ngốc, đã biết muốn ủ phân thì cần phải duy trì độ ấm, cho nên liền nghĩ cách bện cỏ thành cái nắp đậy lên, bé còn tính nếu không đủ độ ấm thì sẽ đốt một mồi lửa đó.