Chương 3: Thành công

Khi nhận được tin nhắn số tiền thanh toán ngân hàng gởi tới, Lục Thừa Dư cảm giác tất cả tiêu sái khi đi ra từ Bách Vị Hiên đều vỡ thành mảnh vụn, một bữa cơm tốn mấy ngàn, đây là bại gia tử nhà ai hả?


Sáng sớm hôm sau nhận được điện thoại phỏng vấn của Hoa Đỉnh, y từ trong tủ tìm một bộ tây trang phổ thông, làm sinh viên mới vừa tốt nghiệp, đi tìm việc mà ăn mặc quá mức thành thục cũng không phải là lựa chọn tốt, không bằng ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, để người phỏng vấn nhìn thuận mắt một chút thì hơn. Nếu như người ta cần viên chức thành thục, hà tất gì phải tuyển sinh viên mới vừa tốt nghiệp, trực tiếp chọn người có kinh nghiệm là được.


Kiếp trước y cho rằng bên trong Hoa Đỉnh biến động khó lường, cho nên không nộp hồ sơ vào công ty này. Sau khi phỏng vấn thất bại ở Lương thị, y liền đến làm ở một công ty quản lý, chạy chân cho một người đại diện, lăn lộn hai năm, thật vất vả mới có tư cách đại diện cho một nghệ sĩ, kết quả có một người đầu tư không thèm nhìn nghệ sĩ của y mà lại coi trọng cái người đại diện này. Y không có tâm tư đùa loại chuyện như thế, kết quả là bị công ty quản lý đuổi ra khỏi cửa. Sau đó, y tự mình mở một tiệm thức ăn nhanh, nhưng tiền vốn còn chưa có kiếm về, liền bị người ta đập cửa hàng, chẳng biết tại sao lại bị người vu oan nói y dùng dầu cống ngầm, còn đưa lên báo, thật là nản không sao kể xiết.


Sau khi cửa hàng thức ăn nhanh đóng cửa, y được người quen giới thiệu đến làm trợ lý cho một đoàn phim, kết quả là gặp phải người ngày trước muốn bao nuôi y, mới biết được người này là nhà đầu tư ở đây, cuối cùng bị người đó gây sức ép rời khỏi đoàn phim. Cuộc sống khi đó của y không được tốt lắm, thân thích cũng rất lãnh đạm, sau này y cũng tìm được một số việc khác, nhưng đều xảy ra vấn đề không thể hiểu được. Cuối cùng thành quản lí của một khách sạn xa hoa có gắn sao, kết quả là ngay thời điểm sắp thăng chức, đùng một cái liền ch.ết.


Đường đường là sinh viên khoa quản lý kinh tế đại học Q đại danh đỉnh đỉnh, lăn lộn thành tình trạng này, coi như là quá uất ức rồi. Y cảm giác mình nhất định là ví dụ điển hình đi ngược chiều với không ít bạn học, chỉ là về sau y rất ít đi tham gia họp lớp, người khác nghĩ như thế nào, cùng y cũng không có bao nhiêu quan hệ.


Nhưng mà, nhớ lại cuộc sống kiếp trước của y, quả thực không thể dùng chữ “thảm” là có thể hình dung, ngay cả chính y cũng không hiểu, rõ ràng bắt đầu đều thuận thuận lợi lợi, nhưng đến thời khắc mấu chốt liền thất bại không giải thích được, giống như là ông trời nhìn y không thuận mắt, muốn cho y xui xẻo vậy.


available on google playdownload on app store


“Xưa nay có ai mà không ch.ết chứ, chỉ khác là ch.ết sớm hay ch.ết muộn thôi a,” Y thuần thục điều khiển máy vi tính, tìm tư liệu mình muốn, nụ cười nhiễm lãnh ý, “Nhưng không thể ch.ết vô ích như vậy được.”


Sáng sớm hôm sau, y chuẩn bị quần áo, đón xe taxi, chứ không có chen chúc ở giao thông công cộng hoặc là tàu điện ngầm, nâng cao tinh thần rồi đến Hoa Đỉnh, nhìn bảng hiệu trụ sở Hoa Đỉnh kim quang lóng lánh, bảo vệ ở cửa lại vô cùng nghiêm cẩn, y sửa lại cổ áo một chút, không nhanh không chậm đi vào cửa chính Hoa Đỉnh.


Tiếp tân biết hôm nay sẽ có không ít người đến phỏng vấn, cho nên rất nhanh liền chỉ cho Lục Thừa Dư địa điểm phỏng vấn.


Sau khi vào thang máy, Lục Thừa Dư mới phát giác được trụ sở Hoa Đỉnh có chút vắng vẻ, hoàn toàn không có không khí của một trụ sở công ty lớn, đủ thấy rung chuyển lần này của Hoa Đỉnh có ảnh hưởng bao lớn, y có chút hiểu năm đó khi Hoa Đỉnh đứng dậy lần nữa, vì sao nghiệp giới lại sợ hãi và thán phục như thế.


Cách phỏng vấn còn nửa tiếng, toàn bộ người tìm việc đều ngồi chờ ở trong một căn phòng hội nghị, từ điểm này có thể nhìn ra Hoa Đỉnh đối với người mới mười phần coi trọng. Lúc Lục Thừa Dư đi vào, bên trong đã có 6 người ngồi đó, bốn nam hai nữ, sáu người nhìn thấy y tiến đến, chỉ ngẩng đầu lên, sau đó liền cúi đầu xuống nghịch điện thoại di động.


Nét mặt Lục Thừa Dư mang theo ý cười chọn một chỗ gần đó, làm bộ không thèm để ý nhìn thoáng qua bốn phía, liền thấy ở trong một góc phòng không quá thu hút có gắn một cameras, nếu không phải y đã làm trong khách sạn một đoạn thời gian, quả thật không thể phát hiện ra nó.


Trên bàn hội nghị để một ít tài liệu màu giới thiệu Hoa Đỉnh, y lấy một quyển chậm rãi lật xem, còn không có coi được hai phút, bên cạnh liền có thêm một người.
“Xin chào,” Y ngẩng đầu nhìn về phía người bên cạnh, là một cô gái rất xinh đẹp.


“Xin chào,” Cô gái cũng lễ phép gật đầu với y, cười đáp lại một cái, học dáng vẻ của y lấy một quyển tài liệu chậm rãi đọc.


Chín giờ bốn mươi, phỏng vấn chính thức bắt đầu, tới tham gia phỏng vấn tổng cộng có mười hai người, bởi vì chỉ tuyển hai trợ lý, cho nên trong mười hai người phải loại bỏ mười người.
Lục Thừa Dư lại cảm thấy có chút nghi hoặc, rốt cuộc là tuyển trợ lý cho ai chứ?
Cho bộ phận hay là cho chi nhánh?


Hoa Đỉnh Quốc Tế còn có chi nhánh ở nơi khác, tham gia vài ngành nghề sản xuất, thế nhưng chủ yếu là về điện tử cùng bất động sản, bọn họ cho dù phỏng vấn thành công, nhưng khả năng bị điều xuống chi nhánh rèn luyện là khá lớn.


Lục Thừa Dư thừa nhận bản thân có dã tâm, cho nên y mới có thể nhân lúc Hoa Đỉnh gặp khó khăn tới phỏng vấn, đời trước xui xẻo nhiều như vậy, chắc cũng gom được chút may mắn để cho đời này chứ nhỉ?


Xã hội này rất thực tế, chỉ có đứng ở nơi đủ cao, mới có thể thanh toán được nợ cũ, mới có thể không để cho người tùy tiện ức hϊế͙p͙. Y cũng không thanh cao kiểu cách, chuyện có thể lợi dụng, y sẽ không bỏ qua.


Mấy người phía trước đi vào phỏng vấn rất nhanh liền đi ra, sắc mặt không tốt lắm, thậm chí một người trong số đó mở miệng oán giận: “Bản thân sắp bị đóng cửa, còn yêu cầu nhiều như vậy, khi dễ tôi không tìm được việc khác sao?”


Lục Thừa Dư gõ cửa hai cái, bước vào phỏng vấn, bên trong có ba nam một nữ ngồi đó, tướng mạo thoạt nhìn đều rất ôn hòa, thế nhưng chính những người như vậy mới dễ khiến cho người khác buông lỏng cảnh giác, cuối cùng không tự chủ lộ ra chỗ yếu của mình.


Tự giới thiệu xong, bốn người phỏng vấn lần lượt hỏi y mấy vấn đề, cũng không quá xảo quyệt, chắc hẳn những người này muốn nhìn tố chất tổng hợp của người tìm việc hơn.


Trả lời xong mấy vấn đề đâu vào đấy, cuối cùng nghe bọn họ hỏi về mức lương lý tưởng và vấn đề đi công tác, Lục Thừa Dư cười nói: “Đi công tác không có vấn đề gì, về phần mức lương, tôi tin tưởng Hoa Đỉnh là một công ty lớn như vậy, sẽ cho nhân viên một mức lương hợp lý.”


Mấy người phỏng vấn gật đầu, một nữ nhân trung niên ngồi ở đầu bên phải đẩy kính mắt trên sống mũi một cái, lộ ra nụ cười nghề nghiệp hóa: “Hoan nghênh cậu gia nhập công ty của chúng tôi, mời thứ hai đến phòng nhân sự báo danh, đến lúc đó chúng ta sẽ ký kết hợp đồng lao động.”


Lục Thừa Dư cười gật đầu, đứng dậy gật đầu với bốn người: “Rất cảm ơn, thứ hai tôi nhất định đến đúng giờ.”


Bốn người phỏng vấn đều cười đáp lại, chờ người sau khi rời khỏi đây, nữ nhân trung niên đeo mắt kiếng mới nói: “Cậu nhóc này tuổi không lớn lắm, tính tình lại trầm ổn, sau này sẽ có không gian phát triển rất lớn.”


“Nếu không phải là hồ sơ của cậu ta ở chỗ này, tôi thật muốn hoài nghi cậu ta là tay lõi đời đấy,” phó phòng nhân sự là một nam nhân chừng bốn mươi tuổi, hắn vuốt cái trán hói hết phân nửa của mình, ở trên hồ sơ của Lục Thừa Dư đánh dấu một cái, sau đó bỏ vào trong ngăn kéo, “Thảo nào tối hôm qua cấp trên gọi điện thoại tới hỏi người này.”


Bốn người đều là lão nhân nhiều kinh nghiệm ở đây, trong lòng hiểu rõ Lục Thừa Dư không phải là có người phía trên nâng đỡ, chỉ là do phía trên có người nhìn trúng khả năng của y, sinh viên khoa quản lí đại học Q, lúc này nguyện ý đến Hoa Đỉnh làm, cũng coi là hiếm thấy.


Lục Thừa Dư ra khỏi trụ sở chính Hoa Đỉnh, vẫn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, công ty Hoa Đỉnh lớn như vậy, tại sao chỉ phỏng vấn liền trực tiếp giữ người?


Liếc nhìn bảng hiệu Hoa Đỉnh Quốc Tế dưới ánh mặt trời càng thêm lấp lánh, mặc kệ công ty gì, chỉ cần tên cộng thêm hai chữ Quốc Tế kia, càng có vẻ thêm vài phần trâu bò, huống chi còn gọi là Hoa Đỉnh, Trung Hoa đứng đầu sao, tên này đúng là khí phách mà.


Chuyển qua góc đường, thấy một quầy bán vé số, chân y dừng lại, nhớ lại năm đó y xin việc thất bại, đang lúc chạy khắp nơi tìm việc, còn cảm khái dãy số may mắn kia một phen, nhưng khi đó là vé số thể thao (loại thuộc về cá cược đua ngựa, bóng đá….) hay vé xố Phúc lợi đây nhỉ.


Cuối cùng, Lục Thừa Dư mua bốn tờ vé số thể thao cùng bốn tờ vé số Phúc lợi bóng hai màu, thời gian đã qua tám chín năm, rất nhiều ký ức y đã sớm mơ hồ, hiện tại chỉ là thử vận khí một chút. (khụ, mấy vụ vé số đừng hỏi kĩ nhé, editor cũng ko rõ đâu, chỉ tìm được tên gọi thôi)


Dù sao cũng chỉ tốn mười sáu đồng, cũng không lãng phí bằng cái tên bại gia tử hôm qua.


Đem vé xổ số bỏ vào trong ví, Lục Thừa Dư tìm một quán trà cổ kính ngồi xuống, gọi một ly Trúc Diệp Thanh, nghe một khúc cổ cầm thanh u, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh lầu hai, nhìn người tới lui dưới lầu, chậm rãi móc điện thoại di động ra, tư thế ưu nhã nhìn tiểu thuyết trên mạng còn chưa có đọc xong.


Nhân vật chính hẳn là rất nhanh sẽ tiến vào kỳ Nguyên Anh, nhưng tại sao muội muội bên người còn chưa có xuất hiện, trái lại sư phó của hắn nơi nơi tăng độ tồn tại, bất quá bầu không khí của quyển tiểu thuyết này được miêu tả rất hay, có muội muội hay không cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, tác giả bút lực tốt, đối với miêu tả nhân vật chính đã bù đắp tất cả khiếm khuyết.


Vừa đọc tới chỗ đặc sắc, y nghe được thanh âm bất ngờ của một cô gái, “Thật trùng hợp.” Giọng nữ dễ nghe làm y nhanh chóng làm dấu trang lưu lại, sau đó ngẩng đầu mỉm cười, “Là cô sao?” Thật không ngờ ở chỗ này gặp được cô gái cùng phỏng vấn hồi nãy, thật đúng là khéo a.


Đứng dậy đi tới bàn bên kia, nhẹ nhàng đem ghế khắc hoa lui về phía sau, nhỏ giọng nói, “Thật không ngờ lại gặp được cô ở chỗ này, thật có duyên a, cùng uống một ly đi, mời ngồi.”


Trương Gia Du do dự một chút, thấy đối phương đã đem cái ghế kéo ra, liền cười nói tiếng cám ơn, ngồi xuống trên ghế, nhìn Lục Thừa Dư đưa thực đơn đến, “Tôi đối với trà không hiểu rõ lắm, thật không biết uống trà gì cho tốt.”


Vừa nghe đối phương nói vậy, Lục Thừa Dư cũng biết đây là một cô gái tính tình tương đối thẳng thắn, vì vậy cười nói: “Con gái uống trà hoa hồng giúp lưu thông máu lại dưỡng nhan, mùi vị cũng không có tính kích thích, không bằng nếm thử nhé?”


Trương Gia Du cũng không giả bộ hiểu biết, trực tiếp gật đầu, vốn là được Hoa Đỉnh tuyển dụng, cô cố ý đến làm quen một chút phòng ăn phòng trà xung quanh, để ngày sau cùng đồng nghiệp tạo quan hệ tốt, không nghĩ tới trùng hợp gặp phải người cùng phỏng vấn với cô.


“Tôi họ Lục, tên Thừa Dư, sau này làm ở Hoa Đỉnh, quý danh của tiểu thư là gì, không biết sau này chúng ta có cơ hội trở thành đồng nghiệp hay không nữa?” Lục Thừa Dư gọi một ít điểm tâm Trung Quốc và trà, nhìn biểu tình của cô bé này, có vẻ rất hài lòng với kết quả phỏng vấn.


“Đừng gọi tiểu thư, tôi là Trương Gia Du, tên của chúng ta đều phát âm là ‘Yu’, quả là có duyên phận, anh kêu tôi tiểu Du là được rồi,” Trương Gia Du cởi mở cười, bất quá đối với thái độ tôn trọng của Lục Thừa Dư cô vẫn rất thưởng thức, “Sau này chúng ta chính là đồng nghiệp đấy.” 


Lục Thừa Dư lập tức cũng sang sảng cười, giọng nói cũng bớt đi một phần lễ độ, nhiều hơn vài phần tùy ý, đủ để cho đối phương nhận thấy được ý thân cận của y, “Nếu như vậy, cô kêu tôi Đại Dư là được rồi, sau này nếu như cần sửa máy tính hoặc là mang vật nặng gì đó, cứ gọi tôi một tiếng.” Đây cũng không phải là lời khách sáo. Về phần hai người có thể làm cùng một chỗ không thì không quan trọng, quan trọng là làm cho đối phương hiểu mình có lòng giúp đỡ cô là được.


Quả nhiên, Trương Gia Du bởi vì thái độ của y, lời nói và động tác cũng biến thành tùy ý không ít, chờ uống trà không sai biệt lắm, sau khi ăn xong điểm tâm, hai người trao đổi số điện thoại di động, WeChat, ngay cả Weibo cũng follow lẫn nhau.


Sau khi tách ra, Lục Thừa Dư đã được Trương Gia Du ở trong lòng đánh một dấu check màu đỏ thật to.
++++++++++++++++
Tác giả có lời muốn nói:


Thiên văn sẽ cho nam chủ khai bàn tay vàng, tam quan nam chủ không có vấn đề gì, thuộc về kiểu người tôn trọng phụ nữ, thích giao thiệp với những người mang lại lợi ích cho mình, nếu có người đắc tội y, y sẽ âm thầm trả đũa trở lại, nếu mn phản cảm với loại người này, tôi…..tôi cũng không có biện pháp, bởi vì đã định trước là vậy rồi o(╯□╰)o






Truyện liên quan