Chương 62
Không biết có phải là bởi vì đoạn thời gian trước vận khí Lục Thừa Dư thực sự quá tốt hay không, cho nên ngay cả ông trời cũng nhìn không vừa mắt, y ngồi xe nửa đường thì bị trục trặc, chờ khi chạy tới sân bay, máy bay đã cất cánh. May là bây giờ không phải là mùa du lịch, cho nên bọn họ vội vã đổi sang chuyến bay tiếp theo, cuối cùng cũng thuận lợi ngồi lên máy bay về kinh thành.
Khi máy bay sắp cất cánh, sau khi mọi người tắt điện thoại di động cùng với thiết bị điện tử khác, Hà Long do dự nhìn Lục Thừa Dư nói: “Lục tiên sinh, ngài gọi điện cho Nghiêm tổng nói cho hắn biết chúng ta sẽ bay chuyến sau chưa?”
Lục Thừa Dư: “…..” Vừa rồi vội vội vàng vàng chỉ muốn lên máy bay trở lại kinh thành gặp Nghiêm Mục, vậy mà đem việc này quên mất, y nhìn hai vị trợ lý, thấy bọn họ đều lắc đầu, vì vậy ho khan một tiếng, không biết không thấy được người, Nghiêm Mục có sốt ruột hay không.
Xoa ấn đường, gần đây bởi vì kịch tổ quay đã tốt còn muốn tốt hơn, y cả ngày hắc bạch điên đảo, giấc ngủ cũng không đủ, làm việc gì cũng quên trước quên sau, bây giờ lại phạm loại sai lầm này, đầu óc quả thực biến thành tương hồ rồi.
Sau khi máy bay cất cánh ổn định, tiếp viên bắt đầu phát đồ uống cho mọi người, một tiếp viên còn hướng Lục Thừa Dư xin chữ kí. Chờ lúc mọi người ăn cơm, Lục Thừa Dư phát hiện sắc mặt các tiếp viên không đúng lắm, hình như là đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì Lục Thừa Dư ngồi khoang thương vụ, có mấy hành khách khác cũng phát hiện sự tình không thích hợp, lập tức liền hỏi xảy ra chuyện gì, tiếp viên thực sự không chịu nổi áp lực, mới nói chuyện gì xảy ra.
Thì ra chuyến bay bốn mươi phút trước bay đi kinh thành giữa đường xảy ra vấn đề, ngay lúc hạ cánh khẩn cấp đã nổ tung, không ai sống sót.
Hà Long cùng hai vị trợ lý sau khi nghe xong, nhất thời sắc mặt đại biến, chuyến bay bốn mươi phút trước chính là chuyến bọn họ bị trễ sao? Nếu như không phải bởi vì xe nửa đường bị hư, như vậy bọn họ…..
Sắc mặt của Lục Thừa Dư cũng khó coi, nhưng thấy hành khách trong khoang cũng khó coi như thế, biểu tình này của y cũng không tính là kì lạ, thế nhưng chỉ có y mới biết, tâm tình của y có bao nhiêu không tốt.
Nếu như việc này chỉ là ngoài ý muốn, y liền vì những sinh mệnh kia mà đau lòng, nếu như là do con người gây ra, y đối với chủ sử phía sau cảm thấy ghê tởm tới cực điểm, nhiều sinh mệnh như vậy, ở trong mắt đối phương lẽ nào chỉ là vật hi sinh thôi sao?!
Sân bay kinh thành, không ít người chờ người thân hoặc bạn bè của mình sau khi nghe tin chuyến bay gặp chuyện không may, hầu như tất cả mọi người đều không tin, thậm chí bọn họ còn hoài nghi mình nghe lầm.
“Nghiêm tổng, chuyến bay đó không phải là….” Tiểu Hà dường như ngây dại, đó không phải là chuyến bay của anh hắn và Lục tiên sinh sao? Hắn kinh ngạc nhìn đoàn người bắt đầu khóc lóc, đầu óc oanh một tiếng, nhất thời không suy nghĩ được gì.
“Nghiêm tổng tài, nghe nói Lục tiên sinh cũng ở trên chuyến bay này, xin hỏi là thật sao?”
“Nghiêm tổng tài, ngài đến đón ai sao?”
“Nghiêm tổng tài…..”
Lúc tiểu Hà lấy lại tinh thần, liền thấy một đám kí giả cầm micro máy quay vây quanh hắn cùng Nghiêm tổng, mà sắc mặt của Nghiêm tổng khó coi chưa từng có, thậm chí hắn còn nghĩ, chỉ cần ai đó tới cho thêm chút lửa, Nghiêm tổng sẽ bạo phát ngay lập tức.
“Nghiêm tiên sinh, nghe nói Lục tiên sinh cũng có mặt trên chuyến bay gặp nạn, ngài…..”
“Cút!” Nghiêm Mục đá kí giả đặt câu hỏi một cước ngã trên mặt đất, kéo lấy vạt áo của hắn nói: “Câm miệng của cậu lại đi, bằng không thì tôi cho cậu đời này không nói được.”
“Đánh người rồi!”
“Kẻ có tiền ỷ thế hϊế͙p͙ người!”
Nhìn thấy Nghiêm Mục động thủ đánh người, có một ít ký giả bắt đầu e sợ thiên hạ bất loạn, thế nhưng càng nhiều ký giả lại thấy viền mắt Nghiêm Mục hồng hồng, nghĩ đến Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư là một đôi yêu nhau tha thiết, còn có bốn phía người nhà hành khách khóc lóc, trong lòng bọn họ nhất thời cũng trầm trọng theo.
Ký giả bị Nghiêm Mục đánh, tuy rằng không dám đánh trả, thế nhưng sau khi núp vào đoàn người, liền phát weibo nói Nghiêm Mục ỷ vào thân phận uy hϊế͙p͙ ký giả, ngắn ngủi mấy phút, liền bị vô số người comt.
Thế nhưng rất nhanh thì có ký giả khác có mặt ở đây cũng phát một weibo khác, trong hình vẻ mặt Nghiêm Mục hoảng hốt, viền mắt đỏ lên, tâm tình đã sắp sụp đổ.
“Tuy rằng đều là ký giả, thế nhưng tôi cảm thấy hành vi của vị đồng nghiệp này rất vô liêm sỉ, lúc người khác đang thương tâm khổ sở, còn dương dương đắc ý xát muối lên vết thương đối phương. Vì đưa tin mất đi nhân tính, vì mánh lới đổi trắng thay đen. Có tiền không phải là tội, càng không phải là lý do để cho người khác tùy ý thương tổn mà không thể đánh trả, chuyến bay XXXXX, cầu phúc cho mày.”
Weibo này vừa ra, nhất thời lần thứ hai tạo ra làn sóng lớn hơn, bởi vì rất nhanh bạn trên mạng biết Lục Thừa Dư hình như ở trên chuyến bay này, video Nghiêm Mục đánh người cũng bị người truyền đến trên mạng, nhất thời dư luận nghiêng về một bên đánh dẹp ký giả kia.
Đương nhiên, cũng có một ít người thù ghét người giàu tiến hành các loại ngôn ngữ công kích với Nghiêm Mục, nhưng mà dù sao ở trong mắt những người này, chỉ cần có tiền chính là tội ác, chính là quỷ hút máu, sinh hoạt của bọn họ bất hạnh chính là do những người này tạo thành,
Cho nên đông đảo bạn trên mạng sau khi mắng xong, liền lười phản ứng những người này, ngược lại bắt đầu quan tâm tới chuyện chuyến bay.
Lúc Trương Trạch Vân chạy tới sân bay, liền thấy Nghiêm Mục đứng ở đại sảnh chờ máy bay, mắt đang nhìn lối ra cho hành khách, giống như chỉ cần nhìn như vậy, là Lục Thừa Dư có thể từ bên trong đi ra.
“Mục ca….” Trương Trạch Vân nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong lúc nhất thời lại không biết nói cái gì cho phải, hắn nhìn chung quanh, thấy người chung quanh đều là thần sắc kinh hoảng, thậm chí còn có người gào khóc, há miệng, một câu cũng không nói được.
Nghiêm Mục quay đầu lại nhìn hắn một cái, giọng nói quỷ dị bình tĩnh: “Cậu đã đến rồi?”
“A…” Trương Trạch Vân khàn khàn lên tiếng, nhớ lại buổi chiều bọn họ cùng một chỗ chơi đùa, vốn là phải cùng nhau ăn cơm tối, ai biết Mục ca vì Lục Thừa Dư phải về, ngay cả cơm tối cũng không có ăn, liền đến sân bay chờ thật sớm.
Lúc đó Trang Dụ còn đặc biệt hỏi một câu máy bay đến mấy giờ, hắn nhớ rất rõ ràng, chính là chuyến bay gặp chuyện không may này, thế nhưng lúc này, hắn lại hy vọng mình nghe lầm hoặc là nhớ lộn.
“Em ấy ngày hôm nay điện thoại cho tớ, nói muốn ăn cá chua ngọt,” Nghiêm Mục nhíu nhíu mày, “Nếu như em ấy về trễ, tớ sợ cá sẽ không còn tươi.”
Nghe những lời này, Trương Trạch Vân cảm giác mình có chút hoảng hốt không nói ra được, luôn cảm thấy trạng thái của Mục ca bây giờ có cái gì không đúng. Kỳ thực hắn thà rằng Mục ca phát giận, hoặc là thương tâm khổ sở, cũng không muốn nhìn thấy trường hợp như vậy, luôn cảm thấy đây là sự yên lặng quỷ dị trước bão táp.
“Thảm trong nhà tớ cũng đổi mới rồi, em ấy nói mùa đông ngồi ở trên thảm chơi game thì thoải mái hơn,” Nghiêm Mục nhíu mày, “Kỳ thực tớ không thích thảm lông lắm.”
“Không thể nào, không thể nào,” Một người phụ nữ khóc đến cơ hồ bất tỉnh, cô nắm tay áo nhân viên sân bay bên cạnh, mặt mũi dán nước mắt, tóc rối loạn, thế nhưng lúc này cô lại nửa điểm không đoái hoài tới.
Nghiêm Mục nhìn người phụ nữ này khóc, đột nhiên trong ngực giống như là bị đào rỗng, chỉ còn lại khủng hoảng cùng đắng chát, làm cho hắn sụp đổ, hầu như không thở nổi. Nếu như lúc đầu hắn không an bài tiểu Dư tiến vào kịch tổ thì tốt rồi, tiểu Dư nhất định sẽ ở nhà cùng hắn đọc sách hoặc là lên mạng, nếu không nữa thì chính là dày vò đám hoa cỏ trong vườn.
Lúc đó hắn thế nào liền váng đầu, để tiểu Dư đi quay bộ phim kia chứ?
Bỗng dưng che ngực, nơi cổ họng và mũi của hắn chua sót đến mức dưới chân hắn lảo đảo một cái, bên tai ngoại trừ tiếng khóc cũng không nghe được cái gì khác. Tiếng khóc sắc nhọn tuyệt vọng của người phụ nữ giống như là dao nhỏ không ngừng cắt tim của hắn, run rẩy đau đớn.
Có nhân viên công tác vội tới an bài nơi nghỉ ngơi cho các thân hữu, Nghiêm Mục không hề động, còn có người đến phát đồ uống thức ăn, Nghiêm Mục vẫn như cũ không hề động.
“Mục ca! Mục ca!”
Người bên cạnh hình như đang gọi hắn, thế nhưng Nghiêm Mục một chữ nghe cũng không lọt, trong đầu của hắn vẫn vòng đi vòng lại một câu nói, tiểu Dư còn đang trên máy bay, ở trên máy bay.
Y ở trên máy bay, không về được?
Quay về….không được?
Ngày hôm nay lúc y gọi điện thoại cho mình, nói nhớ nhà, nói muốn ăn cơm hắn làm, thế nào trong nháy mắt lại không về được?
Kinh ngạc nhìn Trương Trạch Vân bên người, Nghiêm Mục thấy Trương Trạch Vân vẻ mặt hoảng loạn cùng lo lắng, hắn chậm rãi buông tay che ngực ra, mặc cho ngực giật giật: “Cậu trở về đi, tớ chờ em ấy trở về.”
Trương Trạch Vân muốn nói, cậu ấy không về được! Không có cách nào trở về rồi! Nhưng khi nhìn dáng vẻ Nghiêm Mục, hắn há mồm lại nói việc khác: “Tớ cùng cậu chờ.”
Mặc kệ kết quả là gì, hắn cũng lo lắng Nghiêm Mục một mình ở chỗ này. Có lẽ… Lục Thừa Dư có việc không lên máy bay hoặc là quyết định ngày mai trở về thì sao? Nghĩ vậy, trong lòng hắn giật mình, nhịn không được đứng dậy đi thăm dò danh sách chuyến bay, biết đâu… Lục Thừa Dư thật không ở trên máy bay thì sao?
Bởi vì chuyến bay xảy ra sự tình, cho nên nhân viên hàng không nghiêm túc xét duyệt danh sách nghế ngồi nhiều lần, sau đó mới đem danh sách tuyên bố ra, lúc Trương Trạch Vân chạy đến, danh sách vừa đi ra.
Nhìn lần thứ nhất, Trương Trạch Vân không tìm được tên Lục Thừa Dư, trong lòng mừng như điên, thế nhưng sợ mình xem sai, lại cẩn thận nhìn nhiều lần, phát hiện quả thực không có tên của Lục Thừa Dư, nhất thời mừng rỡ, xoay người chạy tới chỗ Nghiêm Mục.
Lục Thừa Dư vừa xuống máy bay, liền vội vã đi tới lối ra, tuy rằng với tác phong hành sự của Nghiêm Mục, nhất định biết đi thăm dò danh sách hành khách, nhưng vì chuyện chuyến bay, hắn nhất định sẽ rất lo lắng cho mình. Nghĩ vậy, Lục Thừa Dư cơ hồ là chạy đi ra ngoài, đám người Hà Long thấy thế, cũng chạy theo.
Lục Thừa Dư vừa xuất hiện ở cửa ra, lập tức bốn phía liền vang lên vô số tiếng chụp hình cùng đèn sáng loang loáng, y thấy hoa mắt, nháy mắt vài cái để thị lực của mình khôi phục bình thường, sau đó liếc mắt liền thấy được Nghiêm Mục trong đám người.
“Lục Thừa Dư!”
“Lục Thừa Dư không có ở trên chuyến bay kia!”
Bốn phía vang lên không ít tiếng thét chói tai, nhất thời hấp dẫn càng nhiều ký giả và truyền thông vây quanh.
Nghiêm Mục kinh ngạc nhìn Lục Thừa Dư bị các phóng viên vây quanh, tâm giống như bị cái gì nắm lấy thật chặt, lại nhanh chóng buông ra, dường như hắn cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ thấy được một người trước mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, một lần chính là vạn năm.