Chương 69
“Ngày hôm nay cậu thắng nhiều tiền như vậy, còn không biết xấu hổ để anh mời khách sao?” Trang Dụ cầm thực đơn, sau khi liếc Lục Thừa Dư một cái, liền bắt đầu gọi món ăn, nguyên tắc gọi món không cầu ngon nhất, nhưng cầu quý nhất.
Lục Thừa Dư cười cười, tùy ý để Trang Dụ và Tề Cảnh Phong ăn hôi. Sau khi chọn món xong, nguyên bản Trang Dụ đang cười hì hì trở nên nghiêm túc rất nhiều: “Đáng lẽ anh không muốn vào thời điểm này nhắc tới chuyện ảnh hưởng tâm tình, thế nhưng Tiểu Lục cậu suy nghĩ kỹ coi, đến tột cùng cậu đã đắc tội người nào?” Chớ nhìn bọn họ sống xa xỉ, thế nhưng chuyện lén lút dơ bẩn gì cũng đều biết đến, hiện tại hắn trực tiếp mở miệng hỏi Lục Thừa Dư, thật sự là bởi vì gần đây Lục Thừa Dư gặp quá nhiều chuyện.
Trương Trạch Vân thật không ngờ Trang Dụ hỏi trực tiếp như vậy, có chút bận tâm nhìn Lục Thừa Dư, thấy đối phương cũng không có không vui, mới nói: “Không nói cái khác, chỉ riêng Tiểu Lục một đêm trở thành phú hào, liền dẫn đến rất nhiều người oán hận.”
“Kia thì ngược lại, quỹ tích cuộc sống của cậu giống như người thắng nhân sinh, ngoại trừ không có mỹ nữ yêu thương nhung nhớ thôi,” Trang Dụ nhún vai, “Ý của anh là, sẽ có người hận cậu đến trình độ muốn mạng của cậu không?”
Lục Thừa Dư nhớ tới những việc trải qua đời trước, lại hồi tưởng những chuyện từ lúc ở trường học đến bây giờ trong kiếp này, khẽ nhíu mày lắc đầu: “Không có ấn tượng, em tốt nghiệp đại học liền tới Hoa Đỉnh đi làm. Trước khi đầu tư bộ phim tuy rằng kiếm được số tiền lớn, thế nhưng em và người trong giới đó tiếp xúc rất ít, cùng người kịch tổ quan hệ cũng không tệ lắm, cho dù thật sự có người phía sau nhìn em không vừa mắt, cũng không thể sắp xếp nhiều thủ đoạn muốn mạng của em như vậy.” Nếu có bản lãnh như thế, những người đó còn lăn lộn trong kịch tổ làm gì, trực tiếp làm người đầu tư không cần lộ diện là được.
Y nhớ đời trước lúc gặp phải Hoàng Xuyên là ở buổi lễ ra mắt《Càn Khôn》, khi đó bởi vì một nghệ sĩ công ty phải đi tham dự, mà trợ lý người đó lại ngã bệnh, y mới bị điều đến minh tinh này.
Lần này y cố ý tham gia kịch tổ 《Càn Khôn》, chính là vì quan sát hành vi nghệ sĩ kia. Trải qua một tháng quan sát, y phát hiện nghệ sĩ kia không có vấn đề, vậy cũng chỉ có thể nói rõ, đời trước y gặp phải Hoàng Xuyên, thực sự xem như là xui xẻo.
“Nói như vậy, ở cậu không có vấn đề quá lớn,” Trang Dụ nhìn Lục Thừa Dư nhiều lần, có chút do dự nói, “Cậu có nghĩ tới hay không… Biết đâu vấn đề là ở chỗ cha mẹ cậu?” Hắn cùng với Trương Trạch Vân đã điều tr.a qua cha mẹ Lục Thừa Dư, phát hiện trước khi cha mẹ y ngoài ý muốn bỏ mình, có chút hành động dị thường, thế nhưng cũng không tr.a rõ được chân tướng che giấu phía sau, cho nên bọn họ mới có thể hoài nghi cha mẹ Lục Thừa Dư dính dáng đến chuyện gì bên trong.
Lục Thừa Dư trầm mặc, trước khi y đi kịch tổ 《Càn Khôn》, đã cố ý trở về nhà một chuyến, trên thực tế chính là vì tìm một ít đồ vật có liên quan tới cha mẹ, thế nhưng y cũng không phát hiện chỗ nào khả nghi, y nhíu nhíu mày, “Cha em chỉ là một quản lý trung tầng của một công ty, mẹ em cũng chỉ là một giáo sư đại học, hai người bọn họ có thể đắc tội người nào được chứ?”
Nghiêm Mục vẫn trầm mặc lúc này đột nhiên mở miệng nói: “Ở S thị có một Hạ gia là thi thư thế gia nổi tiếng, nghe nói mấy chục năm trước có một người con gái bị thất lạc, nhưng bởi vì trong nhà xảy ra chuyện, cho nên không có thời gian đi tìm. Có người nói hơn mười năm trước, Hạ gia có truyền ra tin tức tìm được con gái, thế nhưng rất nhanh thì không có kết quả, trong vòng đều nói Hạ gia đây là bị lừa, trong lúc nhất thời còn bị không ít người chê cười.”
Tề, Trương, Trang ba người không rõ vì sao Nghiêm Mục đột nhiên đề cập đến Hạ gia được coi như là nhất lưu ở S thị, thế nhưng khi bọn hắn phát hiện Lục Thừa Dư từ trước đến nay luôn mỉm cười thay đổi sắc mặt, liền biết việc này không phải đơn giản như vậy.
Lục Thừa Dư cảm thấy cái ý nghĩ này của Nghiêm Mục hơi lớn mật, thế nhưng trong trí nhớ của y, quả thực chưa từng gặp qua ông ngoại bà ngoại, ngay cả người nhà của mẹ y cùng nhà y lui tới rất ít, theo như cha mẹ y giải thích, mẹ y cùng nhà mẹ đẻ quan hệ không tốt, cho nên hai nhà không có qua lại.
Chẳng lẽ nói, chân tướng của chuyện đó chính là bởi vì sau khi bà bị lạc, người nhà lại không quan tâm đến bà, bà đối với nhà mẹ đẻ có oán hận, cho nên mới xuất hiện tình huống như vậy? Y nhìn về phía Nghiêm Mục, có chút nghi ngờ hỏi, “Con gái Hạ gia thất lạc khi nào?”
“44 năm trước,” Nghiêm Mục khẳng định nói, “Nghe nói cô con gái của Hạ gia khi thất lạc chỉ có bảy tuổi.”
Chân mày Lục Thừa Dư nhíu chặt hơn, dựa theo tuổi tác, mẹ y năm nay vừa đúng 51 tuổi, thế nhưng…..một cô bé bảy tuổi không về nhà được, tự mình một người làm sao sinh sống, huống chi còn đọc nhiều sách như vậy, còn trở thành giáo sư đại học, hình như…. có chỗ nào không đúng.
“Mẹ ơi, Tiểu Lục không chừng là cháu ngoại Hạ gia đi?” Vẻ mặt Trang Dụ ngạc nhiên nhìn Lục Thừa Dư, sau đó quan sát trên dưới y một phen, vuốt càm nói, “Nhìn kỹ một chút, mặt mày của cậu thật là có điểm giống lão thái gia Hạ gia.” Người của Hạ gia đều là một bộ dáng dấp ôn văn nhĩ nhã, khí chất quanh thân, khiến người ta vừa liếc mắt nhìn là có thể xác định bọn họ đầy bụng thi thư. Nhưng mà Lục Thừa Dư người này, lúc mới quen thì hắn cảm thấy đối phương là một nam nhân thập phần có phong độ, nhưng khi cùng một chỗ lăn lộn thành anh em tốt, hắn liền phát hiện, phong độ gì gì đó chính là cái rắm, rõ ràng đây là một con hồ ly thích giả bộ.
Nếu như y thực sự là cháu ngoại Hạ gia, như vậy y nhất định là bị biến dị gien. Hoặc nói…. gien của Lục gia chiếm thượng phong.
Lục Thừa Dư trái lại không cảm thấy kích động, theo y thấy, Hạ gia cũng chỉ như vậy mà thôi. Không nói kiếp trước lúc y nghèo túng nhất, liền nói cả đời này, Hạ gia cũng không có ai tới tìm y. Việc duy nhất Hạ gia thay y làm, chính là giúp y trấn trụ dã tâm của đám thân thích Lục gia.
Chớ nói chi đời trước lúc y gian nan nhất, cũng không thấy có người Hạ gia đi ra nhận thức y. Có lẽ là bởi vì cha mẹ y đã chọc vào chuyện gì đó, cho nên người Hạ gia không có người nào chân chính vì y ra mặt.
Thân tình cũng không thân tình, cũng liền như vậy thôi, Lục Thừa Dư tỏ ra thờ ơ với việc này, uống một ngụm trà khai vị: “Nếu như Hạ gia ở S thị thực sự là nhà mẹ đẻ của mẹ em, đó cũng là chuyện của mẹ em, cùng em có bao nhiêu quan hệ chứ?”
Nghe ra lãnh đạm trong lời nói của Lục Thừa Dư, Nghiêm Mục đưa tay vỗ đầu gối của y, nhẹ giọng nói: “Anh đã tìm người điều tr.a qua, Lưu Kỳ Nhan cùng Hạ gia có chút quan hệ.”
Lục Thừa Dư gật đầu, nếu như cha mẹ y thực sự trêu chọc đại sự gì, Hạ gia lớn như vậy cũng không tiện nhúng tay cũng coi như nhân chi thường tình, dù sao một bên là con gái tự mình nuôi lớn, một bên là con gái đã sớm mất tích mấy chục năm. Thông qua so sánh tình cảm, Hạ gia bất quá là lựa chọn theo lý trí, huống chi Hạ gia rất có thể ở trong bóng tối bảo vệ y không ít lần.
Có thể làm đến bước này, cũng xem như không tệ, “Em hiểu được.”
Trang Dụ thấy hai người nói đến người khác làm hắn nghe không hiểu, nhưng mà thấy sắc mặt của Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục cũng không khó coi, biết sự tình cũng không phải gay go, liền nói, “Việc này nếu như bên Mục ca giúp đỡ thì rất dễ giải quyết.” Lời vừa nói xong, hắn mới nhớ tới Mục gia còn chưa chân chính tiếp thu Lục Thừa Dư làm bạn đời của Mục ca, vì vậy xấu hổ cười nói, tiện đà khuyên nhủ: “Về sau cậu có chuyện gì, nhất định phải nói cho tụi anh biết. Tục ngữ nói, tam cá xú bì tượng, đính cá Gia Cát Lượng [1], tụi anh tốt xấu gì cũng hơn thợ giày thối a.
[1] Tam cá xú bì tượng, đính cá Gia Cát Lượng: Đầu của 3 người thợ giày cộng vào cũng bằng với GCL. Câu này có ý nghĩa là ca ngợi trí tuệ tập thể.
Lục Thừa Dư nghe vậy trong lòng ấm áp, y nhìn ba người bằng hữu, biết bọn họ cũng không phải khách khí với mình, liền thoải mái cười nói: “Yên tâm đi, có chuyện gì em nhất định sẽ để mọi người giúp một tay, đến lúc đó mọi người có muốn chạy cũng không thoát.”
Nghiêm Mục nhìn đám bạn cùng mình lớn lên từ nhỏ, lại nhìn Lục Thừa Dư mỉm cười bên cạnh, khóe miệng hơi cong lên.
Sau khi ăn xong, mấy người liền tự về nhà, Lục Thừa Dư phát hiện phía sau xe ba người bọn họ đều có vệ sĩ cao lớn, xem ra là sự kiện tập kích trước đó đã cho bọn họ một giáo huấn khắc sâu.
Lục Thừa Dư không có về nhà, mà là để Nghiêm Mục đem xe chạy đến nhà cũ trước đây. Tiểu khu đã xây dựng gần hai mươi năm, cho nên vẻ ngoài thoạt nhìn vô cùng cũ kỹ, duy nhất có giá trị chính là đất năm đó không có mắc như vậy, xanh hoá bên trong tiểu khu cũng không tệ lắm.
Kiếp trước y đem nhà cũ tiểu khu bán đi, đời này không thiếu tiền xài, cho nên bất động sản vẫn còn đứng trên danh nghĩa y.
Ở sân hoạt động tiểu khu, có một ít lão thái thái ngồi ở băng ghế nói chuyện phiếm, vài đứa trẻ chơi cầu trượt. Lục Thừa Dư chỉ vào thang trượt đã nhìn không ra màu sắc lúc đầu nói, “Cái thang trượt này lúc em bảy tuổi đã có, khi còn bé em cùng mấy đứa trẻ trong tiểu khu thường chơi ở đây.”
Nghiêm Mục theo địa phương Lục Thừa Dư chỉ nhìn thoáng qua, địa phương Lục Thừa Dư chỉ có hình chữ U không rộng lắm, thế nhưng hắn có thể biết Lục Thừa Dư đang hoài niệm thời điểm đó, cho nên dọc theo đường đi chỉ là an tĩnh nghe Lục Thừa Dư nói chuyện khi còn bé, thỉnh thoảng hỏi một vài vấn đề.
“Ở trong trí nhớ của em, cuộc sống của em cùng những người khác không có gì bất đồng,” Lục Thừa Dư mang theo Nghiêm Mục vào hành lang. Mặc dù tiểu khu đã cũ, thế nhưng hành lang rất sạch sẽ, sẽ không để cho người ta có cảm giác tùy thời sẽ thoát ra một con chuột.
“Ai, đó không phải là Thừa Dư sao, lúc nào thì về tới bên này, ăm cơm tối chưa?” Một lão thái thái đi ra tản bộ thấy Lục Thừa Dư, nhất thời nhiệt tình nói, “Nếu chưa ăn, đến nhà của dì ăn tô mì đi, khi còn bé cháu rất thích mì trứng cà chua dì làm đấy.”
Lục Thừa Dư cười từ chối, chờ lão thái thái xuống lầu, mới nói với Nghiêm Mục, “Hộ gia đình ở tiểu khu này, trên cơ bản đều biết nhau, bình thường nhà ai có chuyện, nhà khác cũng có thể giúp đỡ trông nom trẻ con, con trai của dì Lưu vừa đi xuống ban nãy, khi còn bé thường xuyên cùng em gây sự, thế nhưng mỗi lần bị đòn đều là hắn.”
Nghiêm Mục gật đầu: “Người của tiểu khu đều rất nhiệt tình.”
Lục Thừa Dư cười một tiếng, “Mọi người đều là hàng xóm cũ nhiều năm.” Đi tới cửa nhà mình, nhìn cánh cửa chống trộm kiểu cũ màu lam đã tróc sơn, y lấy ra cái chìa khóa xuyên vào ổ khóa, sau đó chậm rãi đẩy cửa ra.
Trong phòng đã tích một lớp bụi thật dày, còn lộ ra một vị đạo buồn bã, Lục Thừa Dư đứng ở ngoài cửa, đột nhiên dừng chân, trong nháy mắt, y quả thật không muốn bước vào ngôi nhà lạnh tanh không có nhân khí này.