Chương 76
Lục Thừa Dư biểu hiện ngoài dự đoán của mọi người, ngay lúc mọi người cho rằng y sẽ nhân cơ hội làm khó dễ, y lại cười đến vẻ mặt ôn hòa cùng mấy nhân viên quan trọng chào hỏi, còn cùng Lương Đức Vũ bắt tay nói: “Sáng sớm hôm nay vốn đã ra cửa, kết quả công ty có chút việc cần lập tức xử lý, trên đường lại gặp phải kẹt xe, để các vị đợi lâu, thật sự là xin lỗi, xin lỗi.”
“Lục tiên sinh nói quá lời, là chúng tôi tới quá sớm, xin mời,” Lương Đức Vũ thấy Lục Thừa Dư cũng không có một gậy lật úp một thuyền, trong lòng thở dài một hơi, hơn nữa thái độ Lục Thừa Dư bình thản, dung mạo xuất chúng, cử chỉ lễ độ, nghĩ đến tin đồn trên phố, càng sinh ra vài phần thận trọng, thậm chí tự mình dẫn người vào thang máy chuyên dụng cho quản lý cấp cao, “Lục tiên sinh có thể tự mình đến họp, thực sự là làm vẻ vang cho kẻ hèn này.”
Lục Thừa Dư nhìn vài người đi theo phía sau Lương Đức Vũ, đều là quản lý cấp cao của Lương thị, rõ ràng Lương Đức Hữu mới là người thừa kế trực hệ của Lương thị, đáng tiếc những người này hành sự đều nhìn sắc mặt Lương Đức Vũ, thật thú vị.
“Quản lí Lương quá khiêm tốn rồi, có thể làm đại biểu tới Lương thị cùng mọi người bàn bạc việc chung, mới là vinh hạnh của tôi.” Lục Thừa Dư thấy thang máy ngừng lại, làm một thủ hiệu mời với Lương Đức Vũ, Lương Đức Vũ lại càng thêm khách khí mời y đi trước, vừa đi vừa giảng giải một ít tình huống của Lương thị, lúc nhóm người đi tới phòng họp, các cổ đông cùng với quản lý cấp cao đều đến đông đủ.
Lục Thừa Dư nhìn Lương thị đặc biệt vì giành ra một chỗ trống, cười ngồi xuống, trợ lý phía sau y kịp thời đem laptop đặt vào trước mặt y, một vị trợ lý khác cũng đem văn kiện đã sửa sang xong để xuống, sau đó trầm mặc ngồi ở phía sau, chờ hội nghị bắt đầu sẽ làm biên bản hội nghị.
Lúc mọi người thấy Lục Thừa Dư, nét mặt đều mang theo tiếu ý, thế nhưng ở trong lòng đều yên lặng thắp một ngọn nến cho Lương Đức Hữu, đây đúng là mười năm hà đông mười năm hà tây. Mọi người ở đây đều biết trong tay Lục Thừa Dư có cổ phần Lương thị, hơn nữa y lại là người đại biểu của Hoa Đỉnh, hai tầng thân phận đặt ở chỗ này, chính là một đại phật.
Trước đây Lương Đức Hữu cùng Lục Thừa Dư huyên náo toàn quốc đều biết, sau đó Lương thị bọn họ liền rơi vào tình cảnh người người mắng chửi, danh khí xuống dốc không phanh. Hiện nay Lục Thừa Dư từng bị cha con Lương gia nhục nhã trở thành đại biểu Hoa Đỉnh, không nói bản thân y có năng lực, phía sau còn có Nghiêm Mục áp trận, Lương Đức Hữu bùn nhão không trét được tường ở trước mặt y, quả thật chẳng là cái quái gì cả.
Lương Đức Vũ cố tình cho Lục Thừa Dư mặt mũi, cho nên trước khi hội nghị bắt đầu, còn trịnh trọng giới thiệu Lục Thừa Dư một lần, sau khi cùng mọi người nhất tề vỗ tay hoan nghênh Lục Thừa Dư đến, hội nghị mới chính thức bắt đầu.
Nội dung hội nghị có chút khô khan buồn chán, Hoa Đỉnh vì muốn hiểu tình hình, lúc trước đã để các phòng liên quan nộp tư liệu, bây giờ nghe những người này vì một ít nội dung không quan trọng tranh tới mặt đỏ tía tai, hai anh em Lương gia lại áp không được, Lục Thừa Dư liền có cảm giác loại tràng diện này vừa thương cảm vừa buồn cười, thảo nào Lương thị hỏng thành như hiện nay, nội bộ công ty loạn như vậy, không biến thành hình dạng như thế này mới kỳ quái.
Chờ những người này ầm ĩ không sai biệt lắm, Lục Thừa Dư mới cất giọng nói: “Mọi người bình tĩnh một chút, sự tình còn không đến nước này, chuyện giảm biên chế có thể tạm hoãn lại, tôi đã xem qua danh sách giảm biên chế, đều là nhân tài tiêu thụ khó có được, lại vì Lương thị lập được không ít công lao, thay vì dùng giảm biên chế giúp Lương thị vượt qua nguy cơ, còn không bằng nghĩ cách cải thiện nội bộ Lương thị, để Lương thị một lần nữa đứng vững gót chân ở thị trường.”
Nguyên bản tràng diện tranh cãi ầm ĩ liền an tĩnh lại, mấy giây sau, mới có một người nói: “Lục tiên sinh nói thì dễ, nhưng bây giờ Lương thị đã sớm không ổn định, không giảm biên chế lẽ nào phải nuôi những người này?” Hắn kỳ thực rất muốn nói thêm câu nữa, nếu không phải là do Hoa Đỉnh các người ở sau lưng hãm hại Lương thị, bọn họ làm sao sẽ rơi xuống bước này, chỉ là xét thấy thân phận bây giờ của Lục Thừa Dư, hắn không dám nói ra mà thôi.
Lục Thừa Dư nhìn người này, đối với người này có chút ấn tượng, hình như là cậu của Lương Đức Hữu, năng lực bình thường, nhưng lại rất che chở Lương Đức Hữu.
“Ngài nói cũng rất có đạo lý, thế nhưng những người này đều là người có năng lực, nếu như ngay cả những người này đều bị sa thải, như vậy Lương thị phải dựa vào ai giúp đỡ phát triển đây?” Lục Thừa Dư nhìn chung quanh một vòng, “Lẽ nào dựa vào mấy người chúng ta đang ngồi đây là có thể chống đỡ được một Lương thị lớn như vậy sao?”
“Nếu như không phải mày ở sau lưng giở thủ đoạn, Lương thị làm sao sẽ rơi đến nước này?” Lương Đức Hữu vẫn trầm mặc lúc này rốt cục nhịn không được hướng về phía Lục Thừa Dư hét, “Lúc này một bộ giả mù sa mưa, là muốn lừa gạt ai đó?”
Nghe được Lương Đức Hữu kêu gào, Lục Thừa Dư cũng không tức giận, trái lại chậm rãi bưng ly cà phê uống một ngụm, sau đó nhìn tư liệu trên máy vi tính, khi sắc mặt Lương Đức Hữu càng thêm khó coi, mới không nhanh không chậm nói, “Lương thị xảy ra chuyện, vốn là do bị phát hiện một số việc xấu, cùng tôi có quan hệ gì đâu? Hơn nữa, đường đường Lương thị ở kinh thành có địa vị gì, còn tôi là người nào, có năng lực gì mà đi mưu hại Lương thị chứ, Lương công tử chụp cái mũ này tôi cũng không dám đội.”
Lương Đức Hữu bị thái độ lười biếng của Lục Thừa Dư làm tức giận đến hoa mắt, lập tức đem ly cà phê ném trên mặt đất, đứng dậy chạy ra khỏi phòng họp, dập cửa một cái rầm.
Bởi vì hành động đột ngột của hắn, toàn bộ phòng họp trở nên yên tĩnh, không nói chuyện lúc trước cùng Lục Thừa Dư có bao nhiêu quan hệ, cho dù những chuyện kia cùng Lục Thừa Dư có liên quan, vậy thì cũng chỉ coi là tài nghệ không bằng người, bị người gài bẫy cũng chỉ có thể tự nhận không may. Lúc trước Lương Đức Hữu chủ động khiêu khích người khác, nên nghĩ đến khả năng người khác sẽ đánh trả lại, chẳng lẽ thiên hạ đều là của cha mẹ hắn, mặc hắn nháo thế nào cũng được sao?
Hôm nay thiên hạ đã không còn là của thái tử gia Lương thị nữa, đến lúc này không nghĩ cách bảo vệ sản nghiệp của cha mình, trái lại không đầu không đuôi phát giận, thảo nào không sánh bằng Lục Thừa Dư người ta.
“Lục tiên sinh, em họ tôi tính tình có chút lạ, hay phát giận không giải thích được, mong ngài bỏ qua cho,” Lương Đức Vũ thấy bầu không khí hơi cứng lại, tiến lên xoa dịu nói, “Hội nghị tiếp tục tiến hành.”
Lục Thừa Dư tự tiếu phi tiếu nhìn Lương Đức Vũ, gật đầu.
Mọi người thấy thế, ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đều có ý quên chuyện Lương Đức Hữu phát điên, tiếp tục nói đến chuyện của công ty.
Muốn nói phát sinh loại chuyện này người nào có tâm tình tốt nhất thì đó là Lương Đức Vũ, hắn ước gì Lương Đức Hữu tìm đường ch.ết, dù sao đối phương càng đối nghịch hắn lại càng có lợi, sau này toàn bộ Lương thị trên dưới đều biết Lương Đức Hữu có bao nhiêu hãm hại công ty, đến lúc đó còn ai ủng hộ hắn?
Lục Thừa Dư biết ý nghĩ của Lương Đức Vũ, thế nhưng y lười quản những thứ này, y cùng với Lương Đức Hữu đã thanh toán nợ nần không sai biệt lắm, y bây giờ là thương nhân, xem trọng là lợi nhuận, từ góc độ lợi ích mà nói, Lương thị do Lương Đức Vũ tới xử lý quả thực thích hợp hơn so với Lương Đức Hữu, chí ít vị này có đầu óc, thức thời.
Không có Lương Đức Hữu quấy nhiễu, toàn bộ hội nghị tiến hành rất thuận lợi, lúc Lục Thừa Dư rời đi, Lương Đức Vũ lại tự mình đem y tiễn lên xe, sau đó vào buổi chiều lập tức truyền tin Lục Thừa Dư bởi vì không đồng ý giảm biên chế bị Lương Đức Hữu làm bẽ mặt khắp toàn bộ Lương thị, dẫn tới không ít nhân viên Lương thị càng thêm bất mãn với Lương Đức Hữu.
Trở lại Hoa Đỉnh, Lục Thừa Dư đem kết quả tham dự hội nghị chỉnh lý thành văn bản giao cho Nghiêm Mục, y rất hài lòng với kết quả này, xem như là Hoa Đỉnh cùng Lương Đức Vũ hợp tác với nhau, về phần chủ nhân Lương thị là ai, cùng y có quan hệ gì chứ?