Chương 27: Tôi chịu hết nổi rồi, cút ngay !
Khổng Đạt Minh cũng không kể kỹ chuyện tình sử của Giang Tấn cho Triệu Phùng Thanh nghe, hắn chỉ nói qua loa mấy câu coi như xong chuyện, cuối cùng còn nhấn mạnh lại một câu: “Tốc độ thay bạn gái của Giang Tấn có thể tính bằng tiếng đấy.”
Thấy thái độ Triệu Phùng Thanh thờ ơ, hắn còn nói thêm, “Tiểu Nhân rất thích cậu ta, còn sẵn sàng vì cậu ta mà bỏ cơ hội đi du học nước ngoài, kết quả không phải vẫn bị đá sao.”
Triệu Phùng Thanh chống má, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nói gì để an ủi, đành phải nói: “Nén đau thương thành sức mạnh.” Từ trước tới nay không phải cứ đánh đổi bằng một thứ gì đó sẽ đạt được tình yêu.
Khổng Đạt Minh hơi tức giận, “Cậu cho rằng mình có thể chịu được bao lâu?”
“Ai biết được, có thể ngày mai anh ta sẽ đá tôi thì sao.” Cô nở nụ cười, “Có câu nói thế nào ấy nhỉ, chỉ quan tâm những thứ đang nắm giữ mà thôi.”
Khổng Đạt Minh giận đến mức không nói được gì.”Thật cứng đầu.” Phản ứng của cô không nằm trong dự đoán của hắn, hắn cứ nghĩ rằng cô sẽ đau lòng khó chịu lắm khi nghe chuyện này.
Ai dè cô lại nhìn hắn với cặp mắt long lanh hóng chuyện, còn cười cợt vô cùng thoải mái.”Tôi không muốn nghe lời khuyên của cậu đấy, cậu định làm gì đây.”
Mặt Khổng Đạt Minh đen xì. Hắn vốn chẳng muốn nhúng tay vào cuộc sống tình cảm của Giang Tấn, chỉ là không đành lòng để Triệu Phùng Thanh chẳng hay biết gì. Ai ngờ cô nàng lại là kiểu người quái dị thế này.
“Thôi, tôi đã nói hết lời rồi. Cậu cứ tự mình ngẫm lại đi.” Hắn đứng dậy bỏ của chạy lấy người.
Đi vội vài bước, hắn bỗng quay đầu lại, “Triệu Phùng Thanh, tôi thật sự coi cậu là bạn học cũ.” Hắn không có ý xấu, chỉ là thấy cuộc sống hiện tại của cô, hắn cảm thấy hơi đáng tiếc. Hồi cấp hai trông đôi mắt kia luôn sáng ngời.
Vẻ mặt và giọng điệu của Khổng Đạt Minh khiến Triệu Phùng Thanh giật mình.
Cô là một người bạn cũ quá lạnh lùng. Cô đóng cửa thế giới của mình quá chặt, cho nên luôn có vẻ xa cách với người khác. Bạn bè thực sự của cô có thể đếm trên đầu ngón tay cũng hết rồi.
Lần này Khổng Đạt Minh tới đây, đối với cô mà nói, đơn giản chỉ là được nghe thêm một vài chuyện bát quái. Nhưng không thể phủ nhận, hắn xuất phát từ sự quan tâm đến cô, bán đứng chính bạn thân của chính mình. Phần thiện ý này, cô phải cảm ơn hắn.
“Cám ơn.” Triệu Phùng Thanh chớp mi cười, “Hoan nghênh cậu tới chơi nữa nhé.”
Khổng Đạt Minh nhếch miệng, “Triệu Phùng Thanh, cậu cười tươi như thế mới là đẹp nhất đấy.”
***
Chuyện bát quái Khổng Đạt Minh vừa nói, Triệu Phùng Thanh lập tức chia sẻ với Tương Phù Lị.
Tương Phù Lị vỗ đầu gối, “Tao đã nói mà, mấy phụ nữ đó chỉ là ngụy trang thôi, người Giang Tấn yêu chỉ có mình Liễu Nhu Nhu.” Cô cầm chăn, kêu a a a a, “Nam chủ truyện mới là cậu ta, cậu ta chính cậu ta.”
Triệu Phùng Thanh không nghĩ người Giang Tấn yêu nhất chính là Liễu Nhu Nhu, nhưng cô cũng không nói gì. Cô mở loa ngoài điện thoại, nghe thấy giọng người bên kia liền nói: “Có nam chủ mới rồi nhé, chúc mừng mày.”
“Nhưng tao lại quên mất mặt mũi cậu ta như nào rồi, nếu không còn khoe với bạn đọc ảnh của nam chủ ấy chứ.” Năm ấy Tương Phù Lị chỉ một lòng một dạ với Viên Táo, những nam sinh khác cô chẳng thèm quan tâm. Chỉ nghe nói rất nhiều nữ sinh mô tả vẻ ngoài của Giang Tấn là kiểu khuynh quốc khuynh thành. Mà cụm từ này trong lòng Tương Phù Lị thì có phần hơi ẻo lả.
“Một chữ thôi: Soái. Ngươi khác cứ tự do phát huy trí tưởng tượng.”
“Cắt. Có soái như Thanh Nhi nhà chúng ta không?”
Triệu Phùng Thanh cười rực rỡ, “Quả thật là không có.”
Hai người nói chuyện điện thoại một lúc, Triệu Phùng Thanh liền đi đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo, sau đó ăn cơm hộp của mình.
Khoảng hơn mười hai giờ bốn mươi phút, Giang Tấn ghé qua hiệu sách.
Trong tiệm lúc ấy chỉ có một hai vị khách.
Triệu Phùng Thanh lấy túi bọc sách cho khách rồi mỉm cười tiễn khách.
Sau đó cô nhìn Giang Tấn.
Hắn mặc tây trang đi giày da, khí thế hiên ngang. Nửa khuôn mặt như bị blur
[1]
mờ ảo.
[1] Là chế độ làm mờ trong Photoshpop
Cô nở nụ cười đậm mùi chuyên nghiệp, “Hôm nay Giang tiên sinh cũng rảnh thật nhỉ.”
“Cũng tạm.” Giang Tấn nới lỏng chiếc caravat, đi về phía cô. Ánh sáng tản dần để lộ những đường nét trên gương mặt kia.”Cô ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Ăn gì?”
“Cơm thịt chiên, bình tịnh chính.”
[ Phiên dịch: Cơm thịt chiên, vừa rẻ mà ngon. ]
Triệu Phùng Thanh nói bằng tiếng quảng đông, còn cố ý nhấn mạnh bốn chữ sau.
Tiếng địa phương của thành phố S là tiếng quảng đông. Bởi vì người ngoại lai chiếm đa số, mà trường học lại chủ yếu giảng dạy bằng tiếng trung phổ thông, nên một thế hệ thanh niên mới dần dần chuyển sang nói chuyện bằng tiếng trung. Khi Triệu Phùng Thanh học trung học thì luôn trò chuyện với bạn bè bằng tiếng trung. Cho nên nhiều năm sau đó, Triệu Phùng Thanh và Tương Phù Lị nói chuyện phiếm sẽ tự động chuyển sang nói tiếng trung, mặc dù hai người từ nhỏ đã quen với tiếng quảng đông.
Giang Tấn khẽ chau mày, “Mấy nại là đưa tới?”
[ Phiên dịch: Bao lâu nữa mới tới? ]
Đây là lần đầu tiên Triệu Phùng Thanh nghe hắn nói tiếng quảng, đúng giọng chuẩn của thành phố S. Cô chỉ tay sang bên kia đường, “Mấy phút, gian phô liền cách ly.”
[ Phiên dịch: Mấy phút nữa, quán cơm ngay đối diện. ]
Hắn dứt khoát kéo caravat xuống, “Cô trung ý thực khiết?”
[ Phiên dịch: Cô thích ăn món gì? ]
“Gà xé hấp muối.” Để tỏ ý cô không muốn mời khách nên còn nói thêm, “Hai mươi văn.”
[Phiên dịch: Hai mươi tệ. ]
Quả nhiên Giang Tấn đã biết ý, hắn lôi ví tiền ra, đưa cho cô một trăm tệ.
Triệu Phùng Thanh chờ hắn nói một câu không cần thối tiền lại, nhưng hắn cũng chẳng có ý kiến gì cả.
Giang Tấn đi thẳng tới phòng nghỉ.
Khi Triệu Phùng Thanh gọi điện qua đặt cơm thì đã muộn rồi, gà xé hấp muối bán hết sạch.
Cô đi vào phòng nghỉ, đang định hỏi dò hắn muốn ăn gì, liền nhìn thấy Giang Tấn đang trong tư thế thả lỏng toàn thân tựa nửa người vào sofa lim dim ngủ.
Cô nhìn hắn đang gục đầu xuống, bỗng nảy ra một ý tưởng kỳ quái. Góc độ gục đầu kia rất phù hợp cho một đòn chí mạng. Sau khi giơ dao chém xuống, cái đầu kia sẽ lăn lóc trên mặt đất ngay.
Giây tiếp theo, cô liền cảm thấy này suy nghĩ này quá mức u ám rồi, vì thế liền đổi tư duy ngay.
Nhìn đầu hắn nghiêng nghiêng thế kia, cũng rất hợp với việc hôn chụt lên má một cái.
Đây là cảnh tượng long lanh nhất mà cô tưởng tượng ra được, còn những thứ khác, cô không thể nghĩ được.
Triệu Phùng Thanh xoay người rời khỏi phòng nghỉ, hỏi quán cơm rang còn món gì nữa không.
Nghe đối phương giới thiệu một loạt, cô đành tự chọn một món. Cô thầm nghĩ, nếu món đó không hợp với khẩu vị của Giang Tấn, cô sẽ ăn luôn hộ hắn. Hai mươi tệ ấy cô cũng chẳng thèm trả cho hắn.
Tiệm cơm đưa đồ qua rất nhanh. Vừa cúp máy chưa được đến 10 phút, cậu chàng ship hàng đã bước vào hiệu sách rồi.
Đều là khách quen nên hai người cũng không nói nhiều lời.
Trả tiền ship, thối tiền, xong.
Triệu Phùng Thanh mang hộp cơm đi vào phòng nghỉ.
Giang Tấn vén mi mắt lên nhưng vẫn duy trì tư thế như cũ.
Cô nhìn hắn, lại nói bằng tiếng trung phổ thông, “Giang tiên sinh, gà xé hấp muối hết rồi, nên tôi gọi cho anh chiếc chân gà to lắm.” Trọng âm của cô nhấn mạnh vào chữ “to” cuối câu.
“Ừm.” Hắn ngồi thẳng người lên, tiện tay vứt chiếc áo khoác vest xuống ghế, đưa mắt nhìn hộp cơm trong tay Triệu Phùng Thanh.
Cô đi tới bàn, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn.
Giang Tấn mở hộp cơm ra. Một chiếc chân gà thật đo đặt giữa hộp cơm, mấy cọng rau cải xanh bên cạnh. Hắn nhìn là không cả muốn ăn.
Lúc này, Triệu Phùng Thanh ngồi đối diện khẽ nhếch môi vắt chéo lên.
Ẩn dưới chiếc váy bút chì kia là một đôi chân dài miên man thật quyến rũ.
Hắn nhìn đôi chân của cô, rồi quay sang nhìn chiếc chân gà kia, lại càng không muốn ăn.
Triệu Phùng Thanh chọc chọc chiếc chân gà, “Giang tiên sinh, tối hôm ấy anh vẫn chưa nói hết câu đúng không?”
Hắn mân mê chiếc đũa dùng một lần ngay bên cạnh, “Triệu tiểu thư muốn nghe thêm câu gì nữa?”
“Thí dụ như.” Cô hạ thấp giọng, Anh không giải thích thì tôi sẽ coi như anh đang phát nhầm tín hiệu đấy nhé.”
Giang Tấn nhẹ nhàng đáp lời, “Cô lo quá rồi, tôi chưa từng có ý định đi quá giới hạn đâu.”
“Giang tiên sinh.” Triệu Phùng Thanh khẽ nhấc đùi phải lên hạ xuống, sau đó dướn người về phía trước, thu lại khoảng cách một bàn trà với hắn, “Chúng ta giả ngốc bao ngày qua rồi, anh có từng nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này sẽ rất ngớ ngẩn không?”
“Triệu tiểu thư.” Hắn khẽ ngước mắt lên, cố định nhìn vào một nơi, “Cô lộ hàng rồi kìa.”
“...” Cả người cô cứng lại.
Ánh mắt của hắn vẫn dán chặt vào nơi đó, “Ngực lép thì đừng có mặc áo cổ rộng như vậy.”
“...” Cô mau chóng giữ chặt cổ áo.
“Còn nữa.” Ánh mắt Giang Tấn chuyển từ ngực cô lên gương mặt cô, “Cũng đừng nhìn đàn ông với ánh mắt như thế.”
“...” Cô lập tức ngồi thẳng người lên, trong lúc nhất thời lại thẹn quá hóa giận, “Tôi chịu hết nổi anh rồi! Cút ngay.”
“Trả lại tiền thừa cho tôi trước đã.”
“...” Triệu Phùng Thanh lôi đống tiền lẻ ra, ném thẳng về phía hắn, lạnh giọng trách mắng: “Cút.”
Mấy tờ giấy bạc rơi lả tả xuống nền đất.
Giang Tấn vứt đũa xuống.”Triệu tiểu thư, nếu cô thành thật hơn thì chúng ta cũng không cần kéo dài lâu đến thế.” Cả ngày cô nở nụ cười giả tạo với hắn, hắn thật sự không vui.
“Rốt cuộc anh muốn gì, nói mau?”
“Tôi chỉ hy vọng Triệu tiểu thư có thể trở thành bạn gái của tôi.”
Cô cười lạnh một tiếng, “Ở đây chỉ có hai chúng ta thôi, nói thẳng ra đi.”
“Vậy tôi sẽ đổi cách nói.” Giang Tấn dựa người vào thành sofa phía sau, nhàn nhạt đáp, “Tôi muốn trở thành bạn trai của cô.”
Triệu Phùng Thanh muốn cầm hộp cơm kia ném thẳng vào mặt hắn.
Đã bao lâu rồi cô chưa từng tức giận. Trước đây nếu gặp phải chuyện gì, cô cũng chẳng thèm quan tâm. Cơn giận hôm nay quả thực là lâu lắm rồi mới có.
Cô tự nói với mình phải dịu dàng, phải rộng lượng với hắn.
Cô quay đầu nhìn ra ánh nắng mặt trời ngoài kia, hít sâu một hơi. Sau đó nở nụ cười giả lả nói, “Giang tiên sinh, nếu anh đã nói thế, tôi cũng không biết vở kịch này chúng ta phải diễn bao lâu nữa.”
Giang Tấn nhìn cô. Đa số thời điểm, cô đều cười với hắn như vậy, trông vô cùng đáng ghét. Gương mặt lạnh vừa nãy còn dễ nhìn hơn bây giờ nhiều.
Hắn hơi mỉm cười, “Triệu tiểu thư, thật ra tôi muốn bàn chuyện làm ăn với cô.”
“Không bàn.” Triệu Phùng Thanh còn đang rất bực.
Hắn coi như không nghe thấy cô từ chối, “Làm bạn gái của tôi, tôi có thể cho cô tất cả mọi thứ trừ tình yêu.”
“Không cần.” Cô nói xong, mới ngẫm lại lời nói vừa rồi của hắn.
Tất cả mọi thứ ngoại trừ tình yêu?
Hóa ra hắn vẫn nghĩ cô là một đứa con gái hám tiền sao. Nghĩ tới đó cô càng tởm hắn hơn.
Vì thế, Triệu Phùng Thanh thay đồi vẻ mặt rồi vắt chân lên, giữa lông mày lại có thêm mấy phần quyến rũ, “Bao gồm cả điều kiện về vật chất sao?”
“Ừm.”
“Vậy ——” Hai mắt cô sáng lên.”Tôi muốn có một căn nhà cạnh biển.”
Hắn nhìn vào mắt cô đáp, “Ừm.”
“Thôi, nên mua một căn trong nội thành đi. Bờ biển xa quá, đi làm không tiện.”
“Ừm.”
“Nếu không thì mua một căn cạnh biển, một căn trong nội thành, cộng lại là hai căn nhé.”
“Ừm.”
“Tuyệt quá.” Triệu Phùng Thanh nở nụ cười, lôi một hộp thuốc lá mới từ trong ngăn kéo ra, từ từ bóc lớp vỏ ngoài. Cô nhướn đuôi mắt nhìn về phía Giang Tấn.”Nhưng mà...”
Cô rút một điếu ra, ngậm lên môi rồi châm lửa, sau đó chu đôi môi đỏ chót phả một ngụm khói hướng vào mặt hắn, “Những thứ ấy tôi đều tự mua được.”
Cô khinh thường nhìn hắn, “Làm thế nào nhỉ? Mấy điều kiện Giang tiên sinh đưa ra tôi chẳng có hứng thú lắm.”
Hắn cười, “Cũng không chỉ có điều kiện vật chất đâu.”
“Ồ?”
“Có một người, nhất định Triệu tiểu thư nghe tên xong sẽ cảm thấy rất hứng thú đấy.”
“Ai cơ?”
“Đào Tuệ Tuệ.”