Chương 40: Không cần nói
“Còn tốt hơn cả anh em, mẹ coi em ấy như con trai mẹ đi.” Tập Hiểu Bắc tiếp tục đá chân tôi, nhưng dập đầu chưa thành công thì mẹ ruột đã nắm lấy hai bàn tay lạnh như băng vì sợ của tôi, đau lòng nhíu mày kéo tôi vào nhà, tôi cười khổ quay đầu lại, nhìn thấy Tập Hiểu Bắc đang tức giận bắt đầu bê một rương sách lớn từ trên xe xuống.
“Mẹ, con phải đến giúp anh một tay…”
“Không cần, nó không có gì ngoài sức khỏe hết, mau vào nhà uống cốc trà sữa nóng với mẹ, nhìn ngón tay lạnh cóng lại này…” Tập Hiểu Bắc đá mạnh vào rương một phát, tôi le lưỡi với anh rồi vào nhà.
Mấy gian phòng mái bằng liền kề trong nhà đều sáng đèn, giống như tòa lâu đài của tiên nữ đột ngột mọc lên giữa thảo nguyên hoang vu, khiến người ta vừa an tâm lại vừa hoảng hốt. Tôi bưng cốc trà sữa vẫn còn bốc hơi nghi ngút, đứng tựa vào cửa nhìn ra ngoài với mẹ, ngây ngốc nhìn Tập Hiểu Bắc chuyển đồ trong xe tới một gian phòng nhỏ trong sân, quành xe, quay đầu, đỗ gọn vào một chỗ.
“Con à”, mẹ ruột quay đầu lại, dưới ánh đèn sáng, tôi nhìn thấy nếp nhăn mờ trên mặt bà, thật sự tuổi đã không còn trẻ, thế nhưng vẫn xinh đẹp như cũ. “Hơn nửa năm rồi mẹ chưa gặp Tháp Lạp, nó sống tốt không?”
“Tốt ạ.” Đột nhiên tôi nảy ra suy nghĩ kỳ quái, trước khi gặp tôi, cuộc sống của Tập Hiểu Bắc ra sao?
“Có phải nó đang thích cô gái nào đó đúng không?” Mẹ ruột mong mỏi dạt dào nhìn tôi, tâm trạng giống hệt như hầu hết các bà mẹ khác trên thế giới.
Nói thật, lúc này tôi không ngại biến thành một cô gái mặt đẹp dáng đẹp có mái tóc dài tung bay, yểu điệu đến nói với bà: “Mẹ, chính là con đó!”
“Hình như còn không có…”
Đúng lúc Tập Hiểu Bắc đẩy cửa vào, giải cứu tôi khỏi sự lúng túng. Anh lớn tiếng kêu đói bụng, mẹ ruột vội vã chạy vào bếp, tôi với Tập Hiểu Bắc sang phòng bên cạnh tắm rửa.
Tuy rằng điều kiện ở đây vô cùng gian khổ, thế nhưng tôi vẫn nhìn ra được Tập Hiểu Bắc đã nhọc lòng ra sao để tu sửa nhà cửa cho mẹ thoải mái. Phòng tắm ốp gạch men xinh xắn, bên trong còn có bình nước nóng năng lượng mặt trời và bồn tắm thật to làm bằng gỗ.
Tôi đổ nước vào bồn tắm, kiểm tr.a nhiệt độ ổn rồi mới cởi quần áo cho Tập Hiểu Bắc, anh đăm chiêu nhìn chằm chằm vào vách tường đối diện, tuân theo sự sắp xếp của tôi.
“Không cho anh nói chuyện của bọn mình với mẹ.” Tôi đè anh vào trong nước, thô bạo cảnh cáo.
Tập Hiểu Bắc chậm rãi ngồi dậy, bắt lấy tay tôi, “Em đức hạnh như này, tôi thật muốn nói ra cho mẹ vui…”
“Em thấy mẹ vẫn còn nhanh nhẹn khỏe mạnh lắm, anh mà nói thì có khi đêm nay chúng ta bị đuổi ra thảo nguyên làm mồi cho sói!”
Tập Hiểu Bắc ủ rũ, cúi đầu không đáp. Tôi tắm qua loa rồi ra ăn cơm.
Không biết nồi cháo hầm xương trâu này đã đun được bao lâu mà thơm ngào ngạt, ăn kèm với bánh rán Sơn Đông(*) cuốn trứng vịt muối ướp dầu vừa chiên và thịt bò lạnh thái miếng, tôi vứt béng phiền não ban nãy sang một bên, vùi đầu vào ăn không biết trời đất.
(*) Bánh rán (tên gốc: 瓤子饼 – nhượng tử bính) là món ăn truyền thống của tỉnh Sơn Đông, gồm nhiều lớp bánh nhân hành (đôi khi thêm cả thịt) được xếp chồng lên nhau, có thể hấp hoặc rán tùy thích.
“Đứa nhỏ này, ăn chậm một chút, nghẹn bây giờ…” Mẹ ruột vừa từ ái nhìn vừa tự nhiên xoa đầu tôi, hình như bà biết võ công, chọc đúng vào huyệt nước mắt của tôi, thế là tôi bật khóc. Từ khi cha mẹ biết xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của tôi thì họ không chạm vào tôi nữa, nghe nói sau khi tôi dọn ra ngoài còn phun thuốc tiêu độc khắp nhà. Nếu như mẹ ruột biết chuyện của tôi, không biết bà có đi rửa sạch tay hay không, sau khi tôi đi có phun thuốc tiêu độc cả nhà hay không? Nghĩ tới đây, trong lòng tôi chợt thấy khó chịu, ăn không vào.
“Man tử, cơm mẹ nấu còn không ngon bằng cơm tôi nấu đâu, em khóc lóc nịnh bợ hơi quá rồi đấy.” Tập Hiểu Bắc khẽ trêu chọc tôi, ánh mắt thăm dò mang theo chút bận tâm.
“Đúng đấy, con làm sao thế?” Mẹ ruột cũng sốt ruột, hai mẹ con cùng trìu mến nhìn tôi, tôi nín khóc mỉm cười: “Ăn ngon quá…”
Cơm nước xong, Tập Hiểu Bắc nói hôm nay muốn trò chuyện với mẹ ruột, bảo tôi đi ngủ trước. Tôi đi sau anh vào phòng, đóng kín cửa, ôm eo anh từ phía sau: “Anh, xin anh, không cần nói.”
Tập Hiểu Bắc đẩy tay tôi ra, hơi nghiêm nghị ra lệnh: “Ngủ!”
Tôi cởi quần áo tiến vào trong chăn, đã rất lâu rồi không được đắp chăn bông tự tay nhà làm, cảm giác dày nặng chân thật thẩm thấu vào từng lỗ chân lông, tôi thoải mái nhắm mắt lại. Tập Hiểu Bắc tắt đèn “tạch” một tiếng nhưng vẫn chưa đi, đứng trong bóng tối một lúc, cúi người hôn lên trán tôi: “Không phải sợ, trời không sập được, nếu sập thật thì còn có anh đỡ.”
___________________________
Chú thích:
(*) Bánh rán Sơn Đông: