Chương 44: Mang tội
Bên trong điện thoại rất ầm ĩ, tôi không rõ đêm hôm khuya khoắt như này thì chị đang ở nơi nào, giọng chị nghe vừa kích động lại vừa sợ hãi: “Đào Đào, vợ của Dư Học Bình vừa nhảy lầu tự tử!”
Tôi không kịp phản ứng, nhảy xuống giường kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài một mảnh đen kịt. Tôi châm điếu thuốc, không dễ dàng há miệng, run rẩy ngậm vào, thế nhưng làm cách nào cũng không đánh được lửa. Tập Hiểu Bắc xuống giường kéo rèm lại, cầm lấy bật lửa trong tay tôi, đang giữa hè, vậy mà cả người tôi suýt đông cứng, tham lam tới gần nơi ấm áp.
Hít sâu một hơi, sau đó được Tập Hiểu Bắc nhẹ nhàng ôm vào lòng, rốt cuộc tôi cũng có thể mở miệng nói chuyện bình thường: “Chị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này chị tôi đang đứng dưới nhà Dư Học Bình, chị với bọn họ ở trong cùng một khu đô thị, nửa đêm bị xe cứu thương với tiếng xe cảnh sát đánh thức nên cùng anh rể chạy xuống xem có chuyện gì, có rất nhiều người vây quanh, vợ của Dư Học Bình nhảy từ tầng mười lăm xuống, vốn không thể cứu được. Dư Học Bình đứng như trời trồng không nói một lời, bố mẹ vợ gã đang được hàng xóm giữ lại, điên cuồng khóc mắng.
“Đào Đào em biết không, nghe cha mẹ vợ gã nói, tên khốn khiếp Dư Học Bình này lại ra ngoài lăng nhăng bị vợ gã phát hiện, hai người đánh nhau đến mức vợ ngã sẩy thai, mấy ngày rồi vẫn không ra khỏi cửa, tối nay tranh thủ lúc mẹ không chú ý bèn nhảy từ trên tầng xuống…”
Tôi thấy mình vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nên không thể nào đối đáp được như bình thường. Chị cũng coi như có quen biết với Dư Học Bình, thế nhưng không biết chuyện đồi bại giữa tôi với gã sau khi hai người họ kết hôn, thấy tôi mãi không đáp lại, chị vội vàng tự trách: “Đào Đào, chị đúng là bà tám mà, đêm hôm khuya khoắt dọa em sợ đúng không? Ngủ đi ngủ đi, mai chị nói kỹ cho nghe.”
Tôi cúp điện thoại, phát hiện ra Tập Hiểu Bắc đang lo lắng nhìn tôi. Anh lấy điếu thuốc của tôi đặt lên đầu giường, để tôi gối lên đùi anh, vừa nghịch tóc tôi vừa hỏi: “Trong nhà có chuyện gì à?”
“Không phải chuyện trong nhà, là một người bạn cũ…” Anh không truy hỏi nữa, nhẹ nhàng che mắt tôi lại. Trong yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại của tôi lại vang lên lần thứ hai, vẫn là chị.
“Đào Đào, chị mới phát hiện ra, trước khi vợ Dư Học Bình tự tử có gửi cho chị một tin nhắn, để chị gửi cho em. Chị đọc không hiểu, em có muốn xem không?”
“Quản Giang Đào, cậu có thể về nhà rồi. Yên tâm, thứ cậu đang cầm trong tay là bản duy nhất, tôi vốn không lưu lại. Với cả, Dư Học Bình khốn nạn như vậy, nếu cậu không ngại thì cứ giữ lấy, giờ tôi muốn lên thiên đường tìm con tôi, nó thật đáng thương.”
Từ lúc rời nhà tới nay, vợ của Dư Học Bình vẫn luôn là thanh kiếm Damocles(*) treo trên đầu tôi, có thể xuyên thủng tôi bất cứ lúc nào. Giờ trong chớp mắt cô đã không còn, thế nhưng tôi cũng chẳng thấy nhẹ nhõm. Ngược lại, lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của tôi là một tội ác, một đứa bé chưa được sinh ra và một người phụ nữ kiên cường, bởi vì một người đồng tính vô liêm sỉ mà mất đi sinh mạng, người đồng tính này vừa là bạn vừa là người tình của chồng, sau khi Dư Học Bình kết hôn vẫn qua lại với tôi, thậm chí còn vô liêm sỉ làʍ ȶìиɦ trên giường tân hôn của cô…
(*) Thanh gươm Democles là một cậu chuyện về tình cảnh lúc nào sống trong lo âu, sợ hãi như có thanh kiếm được treo bằng một sợi chỉ ở trên đầu.
Tôi liên tục đọc lại tin nhắn kia nhiều lần, là lời trăn trối của một người phụ nữ tự tử trước khi lâm chung, cô chưa từng có một người chồng đúng nghĩa, lại còn vừa mất đi đứa bé, từng câu từng chữ lưu lại như lưỡi gao sắc bén lăng trì trái tim tôi. Tập Hiểu Bắc lấy di động của tôi nhìn một chút, vỗ vai tôi.
“Muốn khóc thì khóc, không muốn khóc thì giải thích cho tôi.”
Tôi xuống giường mặc quần áo, Tập Hiểu Bắc kéo tay tôi ôm gọn cả người vào lòng: “Không muốn giải thích cũng được, nhưng nếu như em dám chạy, nhất định tôi sẽ đánh gãy chân em.”
“Em không chạy, em đi lấy thứ này cho anh xem.”