Chương 48: Tập tổng muốn ra nước ngoài
Dư Học Bình rất suy yếu, thậm chí tôi còn hoài nghi gã sẽ bốc hơi dưới ánh nắng gay gắt này. Tôi đỡ lấy gã, hỏi tại sao không tìm chỗ nào râm mát mà ngồi.
“Em lạnh, từ lúc cô ấy ch.ết, em lạnh vô cùng.” Vừa nhìn là biết trạng thái tinh thần của gã có vấn đề, lúc chúng tôi đứng ven đường bắt xe, gã dựa vào vai tôi thở một hơi thật dài: “Tiểu Quản, em buồn ngủ, đã nhiều ngày nay không có được giấc ngủ bình thường, nếu như em ngủ, tuyệt đối đừng đánh thức em…”
Còn chưa dứt lời gã đã ngủ mất, tôi ôm gã vào trong taxi, tự cảm thấy nội tâm chua xót: Quá nhẹ, phải gầy hơn ngày trước đến mười lăm hai mươi cân. Xem ra chuyện vợ con đã khiến gã hoàn toàn sụp đổ. Đây là một kẻ có tội, thế nhưng tôi không có cách nào hận gã, cũng không thể khinh bỉ gã, tôi cũng có tội, nhưng tôi còn có Tập Hiểu Bắc, còn gã chẳng còn gì.
Dư Học Bình ngủ một mình trên giường ký túc của tôi, trông đẹp đẽ mà vô hại, tôi đã từng rất mê luyến gã, thế nhưng giờ thấy gã ngủ gần trong gang tấc lại không có cảm giác gì, tôi chỉ đang tự hỏi làm sao để nói chuyện này với Tập Hiểu Bắc. Thẳng thắn là điều tất nhiên, tính toán thiệt hơn với Tập Hiểu Bắc chỉ có thiệt, quan trọng là, anh sẽ phản ứng ra sao?
Tính chất công việc của tôi rất thoải mái, không cần làm việc đúng giờ, đi xuống dưới nhà mua cháo với bánh bao xong, tôi quyết định đánh thức Dư Học Bình vào lúc sáu giờ.
“Em ăn chút gì đi, ngủ tiếp sẽ đói bụng lắm.”
Dư Học Bình ăn rất chậm, nửa cái bánh bao với một bát cháo mà hết gần nửa tiếng. Gã đặt thìa xuống, đột nhiên lao vào ngực tôi khóc nức nở.
“Tiểu Quản, em thật sự không muốn sống. Nhà với tất cả tiền bạc em cho mẹ cô ấy hết rồi, cũng đã từ chức, chỉ là không có dũng khí ch.ết, em sợ đau…”
Gã cho tôi nhìn vết thương trên cổ tay, rất nông, tôi đột nhiên muốn cười, tên này rất sợ ch.ết, có thể cắt một đường đã là cực hạn rồi.
“Vậy sau này em định thế nào?”
“Không biết, em chỉ muốn tìm một chỗ để ngủ một giấc an ổn, trừ chỗ của anh ra, em không có nơi nào để đi. Anh yên tâm, em tỉnh là sẽ đi ngay, không làm phiền anh lâu lắm đâu.”
Gã đổi với giặt quần áo, lưu thêm số di động của tôi, định tắm xong rồi ngủ tiếp. Nhìn tôi vẫn đang ngồi đợi, gã có hơi hoảng sợ: “Anh không thể ở cùng em sao?”
“E rằng không được”, tôi cười khổ nói: “Tôi có người ở đây rồi, nếu ở lại một đêm với em, dù không làm gì cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
Tôi vừa xuống nhà vừa gọi cho Tập Hiểu Bắc, nói có chuyện muốn thương lượng với anh. Có vẻ như anh đang bực mình với ai đó, tranh thủ chút thời gian sốt ruốt nói với tôi một câu: “Chuyện nhỏ em tự quyết, chuyện lớn thì đợi tôi về làm chủ, thương lượng cái rắm!” Sau đó cúp máy.
Nhìn xung quanh không có một ai, hai tay tôi ôm lấy bụng, hơi khom người: “Ha ha!”, sau đó không khống chế được toét miệng nở nụ cười. Hết cách rồi, chỉ cần nghe anh mắng thôi tôi cũng hạnh phúc, sao lại hèn hạ như vậy chứ.
Hung dữ thì cứ hung dữ, không bao lâu sau, Tập Hiểu Bắc xách túi lớn túi nhỏ của siêu thị về nhà. Tôi đói bụng nên moi dưa chuột từ trong tủ lạnh ra ăn, anh cướp lấy ném vào thùng rác: Để mấy ngày rồi còn ăn! Vừa nhìn anh cởi áo tôi vừa nhanh chóng buộc cho anh tạp dề, sau đó quen chân ra ngồi ở góc bếp – nhìn người đàn ông của tôi nấu cơm.
Tập Hiểu Bắc thích nấu cơm, tôi lại thích nhìn anh nấu cơm, đây chính là khoảnh khắc cực kỳ hạnh phúc của chúng tôi. Tiếc là anh quá bận, một tháng cũng chỉ làm vậy được một hai lần, vậy nên tôi quyết định lùi thời gian nói chuyện Dư Học Bình lại.
“Em định thương lượng chuyện gì với tôi cơ?” Tập Hiểu Bắc vừa thái rau vừa hỏi.
Tôi bưng chén rễ cây mã thầy anh gọt ăn đến không biết trời đất, ỡm ờ đáp, “Không có gì, giải quyết xong rồi.” Đột nhiên nhớ hình như anh vừa nổi nóng với ai trong điện thoại, tôi nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Lúc nãy anh cáu với ai trong điện thoại thế?”
“Quên rồi, ngày hôm nay mắng nhiều người quá.” Lúc này tôi mới phát hiện ra tâm trạng của Tập Hiểu Bắc không được tốt lắm, hơi cau mày.
Cũng chỉ hơn nửa tiếng trôi qua, mướp đắng xào thịt, gà cung bảo thái hạt lựu, nem tai trộn, cần tây xào đậu, tất cả đã được xếp ngay ngắn trên bàn. Tôi lấy trong tủ lạnh ra mấy lon bia, vỗ mông Tập Hiểu Bắc: “Bảo bối, trên đời này có gì anh không biết không?”
“Có”, Tập Hiểu Bắc lại không hề tức giận, mở một lon bia ngồi xuống bàn, “Tôi học không giỏi.”
Tôi phun bia xuống đất, ngồi xổm trước mặt anh vừa cười vừa hỏi: “Anh bị cái gì kích thích thế?”
Đột nhiên trong mắt Tập Hiểu Bắc xuất hiện một xíu xiu xấu hổ, ôi trời ơi, sự xấu hổ xuất hiện trên gương mặt với những đường nét rắn rỏi này khiến ruột gan tôi ngứa ngáy. Tôi liều mạng ôn chầm lấy anh định hôn, Tập Hiểu Bắc vừa trốn vừa nhỏ giọng nói: “Man tử em nói xem, tôi không biết một chút ngoại ngữ nào, đi ra ngoài có thể thành kẻ ngu hay không?”
“Cái gì? Đi ra ngoài? Anh định đi đâu?”
“Thị trưởng dẫn một đoàn đi, Vũ Long bỏ tiền, sang Mỹ, Đức với Đan Mạch để tham khảo thiết bị phát điện bằng sức gió…”
Tôi xấu tính cười ầm lên, kéo Tập Hiểu Bắc ra ghế salon ngoài phòng khách chà đạp, thực tế đã chứng minh, trong một số trường hợp đặc biệt, có bằng cấp chính là có sức mạnh. Bạn học Tập Hiểu Bắc không tốt nghiệp cấp hai, “không học giỏi” đang được bạn sinh viên chính quy Quản Giang Đào dùng cả tay và miệng phục vụ, cả người như nhũn ra, không ngừng rên rỉ: “Man tử, man tử…”
Tôi bóp lấy không cho anh bắn, “Còn có phiên dịch mà Tập tổng, anh sợ cuộc buôn bán này không thành à? Nói, có phải anh không nỡ xa em hay không?”
“…” Tập tổng vùi đầu vào trong ghế sofa, thà ch.ết chứ không chịu khuất phục.
“Xin em đi, em sẽ mách cho anh một biện pháp tốt, chắc chắn không để ai qua mặt.”
Tập tổng hung tợn lầm bầm một câu, tôi không nghe rõ anh nói cái gì. Ngón tay tôi ác ý sượt qua đỉnh, anh quay đầu lại cắn môi dưới, phong tình vạn chủng liếc tôi một hồi, lúc này, sức mạnh của bằng cấp đã biến mất không còn tăm tích. Sau khi Tập tổng thỏa mãn thở dài, anh tóm chặt lỗ tai tôi: “Biện pháp gì?”
“Anh dẫn Tạ Thanh theo là được, lại còn không mất tiền…”
Đêm nay quá mức sung sướng mất hồn, tôi lại đã quên không nói chuyện của Dư Học Bình. Thật ra trong tiềm thức tôi luôn thấy một chút may mắn, cảm thấy trong lúc Tập Hiểu Bắc ra nước ngoài, nhất định Dư Học Bình sẽ rời đi.
______________
Chú thích: