Chương 15: Đại hôn
Vân Thanh Nhiễm thật sự có chút dở khóc dở cười, mệt thế tử gia còn có thể nước mắt giàn giụa.
“Ca ca, cám ơn huynh quan tâm ta, nhưng chuyện này là chính ta quyết định, huynh cứ coi như ta đã yêu thế tử gia, không phải thế tử gia không lấy là được rồi.” Vân Thanh Nhiễm nói với Vân Tử Hy, bởi vì Vân Tử Hy là thực sự quan tâm mình, động cơ không giống như phụ mẫu nàng không muốn gả nàng cho Quân Mặc Thần, cho nên Vân Thanh Nhiễm đối với Vân Tử Hy cũng không nói ra lời quá đáng, nhưng chuyện này cũng không có đường thương lượng, nàng muốn gả cho Quân Mặc Thần, đã định rồi.
“Thanh Nhiễm!” Vân Tử Hy gầm lên giận dữ, “Muội đừng nói ngốc vậy! Muội có phải có chỗ khó xử nào hay không, nếu có muội cứ nói cho ca ca biết, chứ đừng nói những lời như vậy lừa ca ca được không?”
Thanh Nhiễm đã yêu thế tử gia sao? Hắn không chấp nhận lời giải thích như vậy.
Vân Tử Hy vội vàng trong lòng, hắn không thể để Thanh Nhiễm gả cho Quân Mặc Thần, không thể!
Không sai, ngày mai đã là ngày đại hôn, hắn ở chỗ này có nói nữa cũng vô ích, không bằng đi diện thánh xin thánh thượng thu hồi ý chỉ.
Nghĩ đến đây Vân Tử Hy chạy như bay ra ngoài.
Quân Mặc Thần đem sự cấp bách của Vân Tử Hy nhìn vào trong mắt, cười nhạt không nói.
Vân Tử Hy trở lại kinh thành, mông còn chưa ngồi ấm chỗ ở Vân phủ, đã tiến cung đi diện thánh.
“Thần khẩn cầu hoàng thượng thu hồi ý chỉ tứ hôn cho muội muội vi thần cùng thế tử gia!”
“Vân ái khanh, sao mới vừa trở về đã nói chuyện này vậy.” Hoàng thượng vừa nghe đến hôn sự này cũng nhức đầu không thôi, “Ai, lúc Thần Nhi đề cập đến hôn sự này, trẫm cùng thái hậu đều không đồng ý, nhưng Thần Nhi rất quyết tâm, từ khi hắn sinh ra đến nay, đã chịu nhiều khổ, gặp nhiều tội như vậy, cũng bởi ở trên nhân thế không được bao lâu, khó có lúc hắn nói chút yêu cầu với trẫm, trẫm và thái hậu tuyệt đối không cự tuyệt lý do của hắn.”
Kỳ thật hoàng thượng rất muốn ban thưởng cho Quân Mặc Thần một nữ tử tốt, không muốn ban thưởng một người điên cho hắn, nhưng mà Quân Mặc Thần chứa trái tim sắt, bọn họ nói như thế nào hắn cũng không chịu nghe, đành phải tùy theo hắn.
“Nhưng mà, hoàng thượng…”
“Không có nhưng mà gì cả, Vân ái khanh, tình trạng của muội muội ngươi trên dưới kinh thành người nào mà không biết người nào mà không hiểu? Có thể gả vào vương phủ trở thành chính phi của Thần Nhi, đó đã là phúc phần của nàng, lúc này ngươi đừng nói gì thêm nữa, ái khanh mới vừa trở lại kinh thành, hẳn nên nghỉ ngơi nhiều mới phải, qua thời gian này, ngươi phải nhậm chức ở kinh thành rồi.”
Vân Tử Hy thật không ngờ thái độ hoàng thượng kiên định như vậy, không có một chút đường thương lượng.
“Tạ hoàng thượng, vi thần cáo lui.” Vân Tử Hy khó chịu trong lòng, không biết còn có phương pháp khác không.
“Ừ, lui ra đi.” Hoàng thượng cũng mệt mỏi, không muốn quan tâm nhiều đến hôn sự của Quân Mặc Thần thêm nữa.
Ngày thứ hai, Vân phủ được bố trí đặc biệt vui mừng, Tiểu Trúc vẫn luôn an tĩnh giờ phút này vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay, không riêng Vân phủ cùng Trấn Nam Vương phủ náo nhiệt, kinh thành phố lớn ngõ nhỏ cũng đều rất náo nhiệt, đều đang nói chuyện say sưa về cọc hôn sự kỳ diệu này.
Thế tử bệnh cưới một người điên?
Thật đúng là buồn cười!
Tuy nói hôn lễ được chuẩn bị hết sức vội vàng, nhưng thứ Trấn Nam Vương phủ nên có cũng đều không giảm bớt, nhìn đội ngũ đón dâu, hàng ngũ đã qua Thiên Vũ môn, phía sau cùng còn chưa bước ra khỏi Trấn Nam Vương phủ.
Người mặc hỉ phục tân lang ngồi trên lưng ngựa tiến về Vân phủ nghênh thú Vân Thanh Nhiễm cũng không phải là Quân Mặc Thần, Quân Mặc Thần thân mình không tốt, không chịu được giày vò trên ngựa, nên do bạn tốt của hắn, Cửu hoàng tử Dạ Minh Uyên đón vợ thay, chờ đem được Vân Thanh Nhiễm về vương phủ, thì sau đó Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm sẽ bái đường thành hôn.
Dạ Minh Uyên vô cùng xuất sắc, hắn một thân hỉ phục đỏ thẫm cưỡi trên con ngựa trắng, dẫn tới mọi người liên tiếp nhìn về hướng hắn mà giật mình.
Cô nương gia nhìn thấy, đáy lòng nghĩ nếu như có một ngày kia, đổi lại đại hôn của chính Cửu hoàng tử, cũng ngồi trên lưng ngựa như vậy tới nghênh thú chính mình thì sẽ có bao nhiêu tốt đẹp đây!