Chương 22: Đêm động phòng hoa chúc của ma* nhân
Vân Tử Hy không đến Trấn Nam vương phủ tham gia hôn lễ của Vân Thanh Nhiễm, sau khi Vân Thanh Nhiễm nói với hắn những lời đó, hắn liền giục ngựa chạy đi, cứ chạy, chạy mãi cho tới khi ra khỏi kinh thành, chạy như bay trên những cánh đồng dài bát ngát ngoài thành, chạy cho đến khi con ngựa mệt lử.
Lúc này hắn dựa lưng vào một gốc đại thụ ở ngoại ô, trong tay cầm một bầu rượu.
Hắn uống từng ngụm chuốc cho chính mình.
Giống như hắn đang uống nước chứ không phải rượu.
Trong đầu Vân Tử Hy nhớ lại trước đây mình cùng Vân Thanh Nhiễm vui đùa, trong lòng dâng lên từng đợt đau đớn.
Hắn rời đi bảy năm, thật vất vả mới có thể trở lại kinh thành, nghênh đón hắn, lại là hôn lễ của Vân Thanh Nhiễm.
Nàng nói, nàng yêu Quân Mặc Thần, nàng nói, không phải Quân Mặc Thần nàng không lấy chồng.
Tiểu nha đầu luôn bám theo hắn năm đó, đã trưởng thành, trở thành thê tử của người khác.
Khóe mắt Vân Tử Hy có chút ướt át, hắn tựa hồ có chút say, tựa hồ lại không say, hắn rút bội kiếm bên người mình ra, giữa cánh đồng bát ngát không người múa lên một điệu vũ kiếm.
Một kiếm Khinh Hồng.
Lần đầu tiên hắn tham gia tỷ thí võ trạng nguyên, có người tặng hắn danh hiệu Khinh Hồng công tử, ca ngợi kiếm pháp của hắn, kiếm pháp thay đổi tinh diệu, bây giờ thỉnh thoảng vẫn có người đề cập đến cái tên này của hắn.
Tâm Vân Tử Hy rất loạn, cho nên kiếm của hắn cũng loạn, bộ pháp cũng loạn.
Lòng có nhiễu loạn, kiếm pháp lại càng nhiễu loạn.
“Xoạt ——”
Kiếm phong chém vào cánh tay trái của hắn, máu tươi chảy ra.
Vân Tử Hy lại như chưa phát hiện, say rồi, quên rồi, hắn vẫn là công tử Khinh Hồng năm đó, vẫn là Vân đại thiếu gia bồi bên cạnh Vân Thanh Nhiễm, hắn không đi theo quân, Thanh Nhiễm cũng không bị bệnh.
Hắn không hề muốn Thanh Nhiễm lớn lên, không hề muốn nàng lớn lên, bởi vì thời điểm đó, nàng là của hắn…
★
Màn đêm buông xuống, Trấn Nam vương phủ hiện lên màu đỏ của những chiếc đèn lồng lớn.
Quân Mặc Thần cùng Mộc tiên sinh ở hậu viện nói chuyện rất lâu, cho đến khi có hạ nhân phụ giúp đưa hắn vào phòng, chỉ thấy phía sau hắn còn có một người nam nhân, nam nhân kia lưng hùm vai gấu, thân hình cao lớn, thoạt nhìn vô cùng cường tráng rắn chắc.
Lục Trúc cùng Hồng Mai nhìn thấy Quân Mặc Thần tiến vào, liền chủ động lui ra ngoài, lúc rời đi, nhìn thấy phía sau Quân Mặc Thần còn có một nam nhân, trong lòng nghi hoặc.
Đây là thế tử gia muốn có người nâng hắn… để sinh hoạt vợ chồng à? Lục Trúc nghĩ thế, mặt đỏ bừng, nàng không nên nghĩ như vậy!
Quân Mặc Thần đưa nam nhân tráng kiện kia vào trong phòng, đi tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm.
Đầu tiên Quân Mặc Thần dựa theo quy củ cầm lấy đòn cân vén khăn voan trên đầu Vân Thanh Nhiễm ra, sau đó nói với nàng.
“Khụ khụ, thân thể bản thế tử không tốt, khụ khụ, sợ là không thể làm tròn bổn phận, khụ khụ, bản thế tử vì Vân Thanh NHiễm nàng mà tìm đến đây một nam nhân cường tráng, để, khụ khụ khụ, để…”
Trong giọng nói Quân Mặc Thần lộ ra sự bất đắc dĩ cùng thê lương.
Vân Thanh Nhiễm nhìn nam nhân mà Quân Mặc Thần mang đến, thân thể cường tráng tạo thành một thể đối lập với hắn, cánh tay tráng kiện kia, cơ ngực cường kiện, còn có làn da nâu khỏe mạnh.
“Đa tạ thế tử gia, thế tử gia thật đúng là hiểu được tâm tư của thần thiếp.” Vân Thanh Nhiễm không vì chuyện này mà tức giận, ngược lại vô cùng hưng phấn, nói xong, Vân Thanh Nhiễm bắt đầu lưu loát cởi áo, một bộ dạng nóng lòng muốn thử, chuẩn bị hưởng thụ nam nhân cường tráng mới đến này.
Bộ dạng kia rất giống như là trẻ con chưa bao giờ nhìn thấy nam tử tráng kiện vậy. Tuy rằng trong lòng Vân Thanh Nhiễm không biết dụng ý của Quân Mặc Thần là gì, nhưng không thể thỏa mãn vị thế tử gia bệnh này dễ dàng như vậy.
Vân Thanh Nhiễm cởi bỏ giá y, đứng dậy, đi tới trước mặt nam nhân kia, “Cần ta cởi giúp ngươi không?”
Nam nhân kia tuy rằng cao lớn, nhưng lá gan lại không lớn, gã vốn là đầy tớ trong phủ, bị thế tử gia kéo đến đây, nhìn thấy tình huống này liền bối rối.
Gã nào dám cùng thế tử phi phát sinh cái gì? Cho dù thế tử phi xinh đẹp như thiên tiên, gã có sắc tâm cũng không dám làm, gã không dám đeo trên lưng tội danh thông ɖâʍ, gã không muốn!
Nhìn bàn tay trắng nõn của Vân Thanh Nhiễm hướng về phía mình, nam nhân này sợ tới mức phát run.
“Làm sao vậy? Ngươi đừng sợ nha, ngươi phụng mệnh thế tử gia, thay thế thế tử gia cùng ta động phòng, không cần sợ!” Vân Thanh Nhiễman ủi nam nhân.
Cho dù Vân Thanh Nhiễm nói như vậy cũng không thể làm cho nỗi sợ hãi của gã biến mất được, đây là loại sợ hãi tâm lý.
“À, ta biết rồi, nhất định là thế tử gia còn chưa đi ra ngoài, cho nên ngươi cảm thấy ngượng ngùng đúng không?” Vân Thanh Nhiễm cười nói.
Chỉ thấy Quân Mặc Thần vẫn không có nửa điểm ý tứ muốn rời đi.
“Thế tử gia sao còn chưa đi? Ngài không đi, thần thiếp ‘làm việc’ như thế nào đây?” Vân Thanh Nhiễm hạ lệnh đuổi khách đối với lang quân ngày hôm nay.
“Khụ khụ, bản thế tử, khụ khụ, muốn lưu lại giám sát các ngươi ‘làm việc’… Khụ khụ…” Quân Mặc Thần khụ vài cái.
“Giám sát?” Vân Thanh Nhiễm khẽ nhướn lông mi, “Thế tử gia yên tâm, cho dù người không có ở trong phòng, thần thiếp cũng có biện pháp để cho người biết chúng ta đang ‘làm việc’!” Vân Thanh Nhiễm vẫn biết một loại này nọ có tên là ‘kêu giường’, nếu hắn muốn xem, nàng có thể biểu diễn miễn phí một chút.
Vân Thanh Nhiễm là người như thế này, tính tình không thích tùy tiện khuất phục người khác, không thích làm theo lẽ thường.
Nói như vậy, nàng quả thật là người điên nhất.
“Khụ khụ… Trừ bỏ giám sát, bản thế tử còn muốn quan sát… Khụ khụ, ái phi cũng biết, thân thể bản thế tử không tốt, cho tới nay đều không có cơ hội… Khụ khụ, làm cái loại sự tình này, khụ khụ,… Tuy rằng trong lòng có dư mà lực không đủ, nhưng bản thế tử nghĩ, ít nhất trước khi ch.ết, nên cẩn thận nhìn người khác làm như thế nào, về sau cho dù đến âm tào địa phủ, đụng phải nữ quỷ cũng nên biết phải làm gì, khụ khụ…”
Thanh âm này, quả thực thê lương vô cùng.
Quân Mặc Thần không giống như những con cháu của quan lại, sau khi trưởng thành sẽ có nhóm người đến dậy hắn chuyện khuê phòng, nhưng với tình huống của Quân Mặc Thần, nên việc này tựa hồ bị bỏ qua.
Vân Thanh Nhiễm cũng không có động tác gì, chỉ có nam nhân mà Quân Mặc Thần đưa đến sợ tới mức chân nhũn ra, cả người quỳ ở trước mặt Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm.
Liên tiếp dập đầu với hai người: “Thế tử gia, thế tử phi, tha cho nô tài đi, trong nhà nô tài còn có mẫu thân tám mươi tuổi phải nuôi dưỡng! Nô tài không muốn bị hành hình!”
“Khụ khụ, không được, sao ngươi lại có thể phụ nỗi khổ tâm của bản thái tử!” Vẻ mặt Quân Mặc Thần đau lòng tiếc hận.
“Thế tử gia, nô tài không dám nô tài thật không dám!” Sau lưng nam nhân bị mồ hôi lạnh túa ra ướt sũng cả một mảng, nhìn bộ dạng này của gã, nếu thật sự muốn sinh hoạt vợ chồng, sợ rằng cũng bất lực.
“Khụ khụ, một khi đã như vậy, bản thế tử cũng sẽ không làm khó ngươi, xem ra có một số việc nhất định bản thế tử phải tự mình động thủ.” Quân Mặc Thần nói với ngữ khí tiếc hận, nghe qua tựa hồ như nguyện ý nhìn Vân Thanh Nhiễm cùng nam nhân trước mặt hắn tiến hành biểu diễn.
Bỗng nhiên Vân Thanh Nhiễm hoài nghi Quân Mặc Thần có phải thật sự có ham thích đặc biệt hay không, cái này rất khó nói, chuyện mình không làm được, có lẽ trong lòng hy vọng dùng hình thức này để bồi thường.
Thí dụ như bản thân không làm được, vậy nhìn người khác làm, sau đó có ý ɖâʍ trong đầu, thậm chí ảo tưởng chính mình đang làm.
Quân Mặc Thần không biết những ý nghĩ này trong đầu Vân Thanh Nhiễm, nếu như biết, sợ là sẽ ho đến mức xuất huyết.