Chương 35: Nếu còn nhận người cha là ta đây
“Thần thiếp lĩnh chỉ.”
Vân Thanh Nhiễm từ nơi ma ma tiếp nhận ngọc bài, tương đương với việc tiếp nhận một chuyện phiền phức.
Vân Thanh Nhiễm giễu cợt, nếu như là ca ca của nàng tiếp mệnh lệnh này, cha của nàng có thể còn rối rắm một phen, một bên là nhi tử mình yêu thương, một bên là nữ nhi bảo bối của mình, biết bỏ qua ai để giữ ai.
Nhưng nếu hiện giờ đổi lại là nàng, lựa chọn của cha nàng sẽ rất rõ ràng rồi?
Tính toán của thái hậu nương nương quả thực không sai, chỉ tiếc lúc này bà dùng sai người rồi.
“Thế tử phi, nếu ai gia đem nhiệm vụ này giao cho ngươi, sẽ có yêu cầu đối với ngươi, nếu trong vòng ba ngày ngươi không thể tìm được Vân Yên Nhiên, ngươi phải chịu sự trừng phạt tương ứng, ngươi hiểu chưa?” Thái hậu rất nghiêm khắc nói với Vân Thanh Nhiễm, chắc chắn sự trừng phạt trong miệng bà nhất định sẽ không nhẹ.
“Vâng, thần thiếp đã biết.”
“Ừ, vậy quỳ an đi.” Thái hậu thật sự có chút mệt mỏi, cũng không phải thân thể mệt mỏi, mà là lòng có mệt mỏi, chuyện của Quân Mặc Thần khiến bà bị đả kích không nhỏ.
Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm tránh được chuyện sinh hoạt vợ chồng dưới sự giám sát của mọi người trong cung, nhưng Vân Thanh Nhiễm lại rơi vào một chuyện phiền toái cực lớn khác.
Tìm ra Vân Yên Nhiên bị cha của nàng giấu đi…
Trước khi tiến cung, Vân Thanh Nhiễm còn nghĩ chuyện Vân Yên Nhiên mất tích không có quan hệ gì với nàng, kết quả chỉ chớp mắt, nàng lại bị cột vào chặt chẽ với chuyện này.
Quân Mặc Thần nhìn thấy bộ dạng Vân Thanh Nhiễm nhíu mày, “Chuyện này khiến ngươi rất phiền não?” Quân Mặc Thần hiểu rõ ràng việc này.
Vân Thanh Nhiễm lắc đầu, “Chuyện có phiền toái nữa thì vẫn có biện pháp giải quyết, ta đang nghĩ, cha ta sẽ giấu muội muội đến nơi nào thôi.”
Bởi vì đại khái đoán được chuyện này do ai làm, có phương hướng điều tra, sẽ tương đối dễ làm hơn nhiều. Hơn nữa cũng không cần phải lo lắng đối phương sẽ làm ra chuyện gì với Vân Yên Nhiên.
“Khụ khụ, có chỗ nào cần vi phu hỗ trợ, có thể mở miệng.” Quân Mặc Thần có thể giúp đương nhiên sẽ giúp.
Vân Thanh Nhiễm không gật đầu cũng không lắc đầu, “Chờ gặp rồi nói sau.”
Loại chuyện điều tr.a này đối với Vân Thanh Nhiễm mà nói cũng không xa lạ gì, nhiệm vụ đầu tiên cần phải làm là bản thân cần phải thu thập thông tin cần thiết trước.
Có điều Vân Thanh Nhiễm thật không ngờ, phiền toái đầu tiên mình phải xử không phải là chuyện điều tra, mà là cha mẹ ruột của nàng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Vân Thanh Nhiễm vừa mới rời giường, Vân Viễn Hằng đã mang theo Vân Trần thị đến vương phủ.
Hai vị này có thể nói là vô sự bất đăng tam bảo điện(1).
“Thanh Nhiễm, nghe nói ngày hôm qua thái hậu hạ chỉ cho con phụ trách điều tr.a chuyện muội muội con mất tích?” Vân Viễn Hằng thật đúng là không biết lấp ɭϊếʍƈ, vừa đến đã đi thẳng vào vấn đề.
Vân Thanh Nhiễm mỉm cười, “Vâng ạ, phụ thân đại nhân xin yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ tận tâm tận lực bắt lấy người xấu được, đem muội muội bình an tìm về.”
“Ừ.” Vân Viễn Hằng rầu rĩ “ừ” một tiếng, chuyện là ông ta làm, nhưng ông ta không thể giáp mặt nói thẳng với Vân Thanh Nhiễm, bằng không chính là thừa nhận ông ta là chủ sự phía sau chuyện này.
“Thanh Nhiễm, cha biết, chuyện lúc trước cha muốn con thay thế muội muội xuất giá đến Đảng Ngụy, trong lòng con có oán giận, nhưng cha không hối hận, nếu con đứng ở vị trí của cha thì con sẽ hiểu rõ quyết định đó, Yên Nhiên không giống với con, mọi thứ trước mắt con bé đều rất tốt đẹp, cha không đành lòng hủy đi tiền đồ của con bé, con là nữ nhi của cha, đưa con đi Đảng Ngụy cha cũng đau lòng.”
Vân Viễn Hằng nói rất có đạo lý.
Chính là, ông ta dùng cái gì để cân nhắc hai người Vân Thanh Nhiễm và Vân Yên Nhiên ai đáng giá hơn cho ông ta bảo vệ đây?
“Nhưng mà cha có nghĩ tới không, bây giờ không phải là chọn một người giữa ta và Yên Nhiên, mà là vốn đã tuyển định Yên Nhiên, nhưng phụ thân vẫn cứ muốn đem Yên Nhiên đổi thành ta!” Cái cân này rốt cuộc nghiêng đi bao nhiêu chỉ có trong lòng ông ta rõ ràng!
“Nếu con sớm nói con không điên, theo như tuổi, người hoàng thượng lựa chọn nhất định là con mà không phải Yên Nhiên!” Vân Viễn Hằng phản bác nói.
“A, phụ thân cũng biết ta không điên, vậy vì sao cha vẫn cảm thấy nên vứt bỏ ta đây?” Nàng không phải kẻ điên, nàng rất bình thường, nàng cũng là nữ nhi của ông ta.
Vân Viễn Hằng bị Vân Thanh Nhiễm nói có chút buồn bực, “Con đi kinh thành hỏi một câu, nhắc tới muội muội con, mỗi một chữ đều là khen ngợi con bé, nhưng nhắc tới con thì sao? Có một câu nào là khen ngợi con không?”
“Cho nên, tiêu chuẩn để phụ thân đại nhân đánh giá chúng ta chính là lời nói trong những người bên ngoài đó?” Dùng thanh danh để quyết định giá trị người nhà, đây rốt cuộc là cái loại người nhà gì?!
Vân Viễn Hằng lại một lần nữa bị Vân Thanh Nhiễm nói đến không phản bác được.
Vốn hôm nay ông ta tới chính là vì đến thăm dò ý tứ của Vân Thanh Nhiễm, ông ta không hy vọng Vân Thanh Nhiễm tìm thấy Vân Yên Nhiên, nói vậy kế hoạch của ông ta đều sẽ thành bọt nước, mà Yên Nhiên cũng trốn không thoát vận mệnh hòa thân.
“Hôm nay phụ thân đặc biệt tới gặp nữ nhi, còn có việc gì không?” Vân Thanh Nhiễm không tin cha nàng đến chỉ là vì đến giải thích với nàng về vấn đề hai nữ nhi nên bỏ ai bảo vệ ai.
Trong lòng Vân Viễn Hằng thở một hơi thật dài, nữ nhi này, ông ta thật sự là không hiểu nổi, thật sự là đã quá lâu không gặp, nó đã không còn là Thanh Nhiễm mà ông ta quen thuộc rồi sao?
“Cha nghe nói thái hậu sai con tìm kiếm tung tích Yên Nhiên, con và Yên Nhiên đều là nữ nhi của cha, cha đương nhiên là quan tâm các con, mới đến hỏi tình hình một câu, không biết con có đầu mối gì chưa?”
“Có.” Vân Thanh Nhiễm rất khẳng định trả lời, ngay cả một giây thời gian tự hỏi cũng không có.
Nghe thấy Vân Thanh Nhiễm nói có, tâm Vân Viễn Hằng căng thẳng lên, “Là manh mối gì?”
“Cha dường như rất quan tâm nhỉ?” Vân Thanh Nhiễm cười khẽ, nếu như nói lúc trước nàng vẫn chỉ là hoài nghi chuyện Vân Yên Nhiên bị bắt đi là Vân Viễn Hằng giở trò sau lưng, như vậy hiện tại nàng đã chắc chắn mười phần, Vân Yên Nhiên không thật sự bị người ta bắt đi, mà là bị phụ thân của nàng giấu đi.
“Thanh Nhiễm!” Vân Viễn Hằng kỳ thật rất muốn thẳng thắn nói chuyện với Vân Thanh Nhiễm, bọn họ là người một nhà, theo lý thuyết hẳn nên đồng tâm hiệp lực, nhưng Vân Thanh Nhiễm hiện tại, ông ta không nắm chắc như vậy, “Yên Nhiên và con đều là nữ nhi của cha, cha đương nhiên là quan tâm các con!”
“Ồ, vậy cha thật sự hi vọng nữ nhi tìm được muội muội sao?” Vân Thanh Nhiễm có thâm ý khác cười hỏi.
Thấy tươi cười như vậy của Vân Thanh Nhiễm, tâm Vân Viễn Hằng “lộp bộp” một cái, “Rốt cuộc con đã biết cái gì?” Nó biết là ông ta làm sao? Có thể không? Vân Viễn Hằng thầm hỏi mình trong lòng.
Vân Viễn Hằng ở trong lòng cân nhắc một chút, sau đó nói, “Thanh Nhiễm, nếu con còn coi ta là cha con, còn coi Yên Nhiên là muội muội của mình, thì trong chuyện này con phải cần có chừng mực!”
Vân Viễn Hằng thật ra là đang mập mờ nói cho Vân Thanh Nhiễm, muốn nàng hiểu được, cái gì đối Vân Yên Nhiên mà nói mới là tốt nhất! Muốn lúc nàng điều tr.a nên chú ý “đúng mực”!
“Chỉ là phụ thân đừng quên, nếu chuyện này nữ nhi không thể làm cho thái hậu thỏa mãn, nữ nhi sẽ phải bị phạt, chẳng lẽ như vậy cũng không có vấn đề gì sao?”
___________________________________________
(1) Vô sự bất đăng tam bảo điện (无事不登三宝殿): không có việc gì thì không lên chùa.