Chương 49: Hắn dường như đã lấy một thế tử phi không đơn giản
“Thế tử gia, phạm vi núi này rất rộng, trong núi lại có sương mù, muốn tìm tiếp sợ là cần phải phí thêm chút công sức.” Quân Kiệt phán đoán nói, trong đầu hết sức bối rối đối với chuyện này, vì cái gì mà người kia lại muốn bắt Vân Thanh Nhiễm đi, nếu người kia bắt Mộc tiên sinh đi thì còn có thể lý giải, cố tình người mà lão xông vào vương phủ mang đi lại là Vân Thanh Nhiễm.
Dựa theo tình huống hiện tại xem ra, thế tử phi bị giáo chủ Thương Lan giáo Hồng Dược mang vào bên trong núi này, đối với bọn họ mà nói việc tìm kiếm sẽ tương đối mất sức.
“Các ngươi canh giữ ở phía dưới.” Quân Mặc Thần nói.
Những người khác nếu tùy tiện vào núi, sau khi ở trong núi phân tán ra gặp được người kia, kết quả sẽ giống với Thu Ảnh, không hề có lực ngăn trở.
“Nhưng mà gia…” Quân Kiệt ý đồ ngăn cản Quân Mặc Thần, “Gia, thân thể của người…”
Hiện tại đã là giờ thân, thêm hai canh giờ nữa mặt trời sẽ xuống núi (một canh giờ tương đương hai tiếng).
Con ngươi thanh lãnh của Quân Mặc Thần liếc Quân Kiệt một cái, làm cho Quân Kiệt đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Quân Kiệt cũng không phải lo lắng về võ công của Quân Mặc Thần, chỉ sợ trong núi hàn khí xâm thể, khiến bệnh tình Quân Mặc Thần chuyển biến xấu.
Quân Mặc Thần một mình một người vào núi, điểm mũi chân đi lên, thân như Hồng Nhạn, chân hắn cũng không giẫm lên mặt đất, điểm nhẹ ngọn cỏ trên mặt đất, đi lại ở bên trên cỏ cây, đôi giầy trắng tinh không nhiễm một chút bụi đất.
Người trong kinh thành cho tới bây giờ đều không biết, thế tử gia bệnh tật này, bình thường ngay cả đi nhiều thêm vài bước cũng ho đến thở gấp lại có khinh công cao thâm như thế, một màn này nếu để cho hoàng tử cùng với các quý tộc Dạ Minh Uyên bọn họ ở trong kinh thành nhìn thấy, chỉ sợ là kinh ngạc đến mức ngay cả giọng nói của mình cũng không tìm trở về được.
Càng đi vào trong núi sương mù càng dày, tầm nhìn cũng càng kém, nếu là người bình thường đối mặt với tình huống như vậy nhất định sẽ nửa bước khó đi, nhưng Quân Mặc Thần có thể đi lại bên trong không hề trở ngại, chỉ là thời gian không thể quá lâu, sắc trời vừa tối hàn khí trong núi sẽ cực thịnh, đối với thân thể Quân Mặc Thần mà nói, sẽ là một nguy hại rất lớn.
Mặt trời dần dần hạ xuống núi, sắc trời đã trở tối.
Phạm vi trong núi rất rộng, địa hình lại phức tạp, mặc dù Quân Mặc Thần có khinh công tốt, cũng không cách nào chỉ ngắn ngủn một hai canh giờ đã lục tìm trong núi một lần.
Không thấy người dưới chân núi phát ra tín hiệu, chứng minh Vân Thanh Nhiễm vẫn còn ở trên núi, không được Hồng Dược dẫn đi xuống.
Ngay lúc đó, Quân Mặc Thần có được thính giác mẫn tuệ nghe thấy tiếng sói tru, sói là động vật thường săn bắt tập thể, tiếng tru trầm thấp này có ý nghĩa uy hϊế͙p͙ dường như là đã vây quanh con mồi.
Quân Mặc Thần cước bộ thay đổi bay về phương hướng có tiếng chó sói tru.
Vân Thanh Nhiễm bị một đám sói vây quanh, trong lòng đã đem Hồng Dược mắng đến một ngàn một vạn lần, đây là phần lễ vật đầu tiên bà tặng cho đồ đệ sau khi trở thành sư phụ của nàng!
Hồng Dược trước lúc đi đã yêu mị cười nói với nàng, đồ đệ tốt à, chúng ta đây chọn ngày không bằng gặp ngày đi, hôm nay làm sư phụ thì cho ngươi tiến hành thí luyện trận đầu tiên, ngươi tự mình từ trên núi này đi xuống đi ha, ta nghe nói trong núi này có rất nhiều sói với hổ đó, thôn dân phụ cận cũng không dám lên núi.
Nói xong Hồng Dược lắc lắc thân hình xinh đẹp như rắn nước của bà mà rời đi, lưu lại Vân Thanh Nhiễm một tiểu nữ tử gầy yếu còn chưa đủ cho lũ dã thú ăn một bữa ở trong núi sâu này.
Vân Thanh Nhiễm một bên ở trong lòng đem Hồng Dược mắng mấy lần, một bên cũng không dám lười biếng, nàng tốt xấu cũng từng là một đặc công dị năng xuất sắc, nếu như ở trong núi này bị một đám dã thú gặm cắn đến không còn hài cốt, thì cho dù nàng xuống dưới gặp mặt Diêm vương gia cũng không vẻ vang gì.
Đối mặt với bầy sói, Vân Thanh Nhiễm cầm trong tay chủy thủ không chút sợ hãi, nếu không phải thân thể này quá yếu không chịu được nàng giày vò, nàng đã sớm chặt toàn bộ chúng nó ra nướng lên ăn rồi, không biết thịt sói ăn có ngon không? Nàng còn chưa ăn qua, có cơ hội thì thử một chút xem sao.
Một con sói xông tới Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm nghiêng người tránh ra, tay cầm chủy thủ lưu loát đâm vào chỗ động mạch chủ trên cổ con sói kia, chủy thủ lại vạch tiếp một cái, động mạch chủ trên cổ con sói bị Vân Thanh Nhiễm xẻ ra, thân sói ngã xuống đất, không động đến hai cái đã không còn hơi thở.
Động tác Vân Thanh Nhiễm nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, từ lúc con sói nhào lên đến khi con sói đó ch.ết đi không quá một phút đồng hồ ngắn ngủn.
Lúc Quân Mặc Thần đuổi tới nơi, bên cạnh Vân Thanh Nhiễm đã có ba cỗ thi thể đang nằm.
Bước chân Quân Mặc Thần dừng ở địa phương cách Vân Thanh Nhiễm một khoảng khá xa, không bởi vì gì khác, chỉ bởi vì hắn thấy được Vân Thanh Nhiễm bình tĩnh chặn đánh bầy sói, cứ từng con một đem chúng nó chém giết, động tác gọn gàng linh hoạt không chút dây dưa, giống như đã được tiến hành qua vô số lần.
Quân Mặc Thần nhìn hai phút khóe miệng đã gợi lên ý cười nghiền ngẫm, hắn cũng không vội đi lên giúp Vân Thanh Nhiễm xử lý những súc sinh hung mãnh này, hắn dựa vào một thân cây tao nhã mà cũng nhàn nhã xem hết thảy đang phát sinh ở trước mặt mình.
Hắn dường như đã lấy về một thế tử phi không đơn giản.
Mãi đến khi Vân Thanh Nhiễm xử lý xong toàn bộ đám sói, Quân Mặc Thần mới xoay người rời đi, giống như hắn chưa từng tới.
Lúc Vân Thanh Nhiễm xử lý toàn bộ đám sói, y phục trên người đã có chút rối loạn, còn dính vết máu, chẳng qua máu này không phải là của nàng, mà là của bầy sói.
Vân Thanh Nhiễm hiện tại không rảnh quan tâm mấy vết máu trên người, bầy sói ch.ết đi tỏa ra mùi máu tươi dày đặc có thể sẽ hấp dẫn những dã thú khác trong núi sâu này tới đây, nàng nhất định phải đổi một chỗ trước, may mắn đêm tối đối với nàng mà nói không phải vấn đề, nàng có thể từ trong bóng đêm phân biệt rõ ràng con đường dưới chân.
Vân Thanh Nhiễm vừa đi, bỗng nhiên bốn phía vang lên tiếng lá cây xào xạc cùng tiếng xôn xao của bụi cỏ.
Sau đó lại thấy Quân Kiệt dẫn người xuất hiện ở trước mặt Vân Thanh Nhiễm.
“Bái kiến thế tử phi!” Quân Kiệt và những người khác quỳ xuống ở trước mặt Vân Thanh Nhiễm, “Thuộc hạ tới chậm, khiến nương nương chịu khổ.”
“Không có việc gì.” Vân Thanh Nhiễm không sao cả nhún nhún vai, gặp phải chuyện không nên cũng không trông cậy vào việc người khác tới nghĩ cách cứu nàng, cho nên Vân Thanh Nhiễm chưa từng chờ mong bọn hắn sẽ đến cứu nàng.
Có Quân Kiệt bọn họ hộ tống, Vân Thanh Nhiễm không tốn sức đi xuống, rất bình an về tới dưới chân núi.
Đến chân núi, đã thấy có đỉnh kiệu bắt mắt đặt ở nơi đó.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…” Từng trận ho mãnh liệt từ trong kiệu truyền tới.
Không cần phải nói, người trong kiệu nhất định là Quân Mặc Thần.
“Khụ khụ, ái phi xem như đã trở lại rồi, khiến bản thế tử rất lo lắng, nếu không phải bản thế tử trời sinh thể yếu, đã sớm đi vào trong núi tìm ái phi, khụ khụ khụ…” Trong kiệu truyền tới thanh âm tốn sức của Quân Mặc Thần.
Quân Kiệt oán thầm một trận trong lòng, gia à, người đã dạo một vòng trong núi rồi trở lại, cũng là người nói cho chúng ta biết vị trí chuẩn xác của thế tử phi, sao lại có thể mặt không đỏ tim không gấp nói mình thể yếu không vào núi được như vậy chứ.
Có điều trong lòng Quân Kiệt và những người khác cũng rất khó chịu, tiếng ho khan lúc này của Quân Mặc Thần cũng không phải là giả, lúc hắn từ trong núi đi ra trời đã tối rồi, ngọn núi âm lạnh, lại nặng sương, thời gian Quân Mặc Thần đi vào lâu như vậy, bị nhiễm hàn khí cho nên hiện đang kịch liệt ho khan không ngừng.
Vân Thanh Nhiễm được mời vào trong kiệu, thấy Quân Mặc Thần dựa vào đệm đang ho không ngừng, hắn thoạt nhìn hết sức yếu ớt, khiến Vân Thanh Nhiễm có một loại ảo giác hắn lập tức sẽ thăng thiên vậy.