Chương 64: Ta tạm thời còn chưa muốn làm quả phụ
“Tử Hy, Yên Nhiên làm ra chuyện này, là con bé sai, nhưng tội không đáng ch.ết, nếu chúng ta nghĩ biện pháp giúp con bé, nó sẽ không mất mạng.” Vân Viễn Hằng đau đớn kịch liệt nói với Vân Tử Hy.
Nói đến cùng, Vân Yên Nhiên cũng là bởi vì không muốn gả đến Đảng Ngụy, nói đến cùng, người trong lòng nàng ta là Dạ Minh Uyên.
Nghe vậy trên khuôn mặt tuấn dật của Vân Tử Hy lộ ra chút khó xử, đôi lông mày kiếm khẽ nhíu lại.
Vân Tử Hy không phải là không yêu thương Vân Yên Nhiên, chỉ là không khẩn trương như với Vân Thanh Nhiễm thôi.
“Cha, ngày mai con và cha cùng nhau tiến cung, cầu tình với hoàng thượng và thái hậu nương nương, sự tình có thể có xoay chuyển.” Vân Tử Hy nói, lần này Vân Yên Nhiên thực sự quá đáng, đáng nhẽ ra muội ấy nên thương lượng với mọi người trong nhà một chút, muội ấy cũng biết hậu quả sau khi làm ra việc này nghiêm trọng cỡ nào!
Vân Viễn Hằng ngồi ở đó, bàn tay nắm chén trà thật chặt, “Tử Hy, cha muốn đi gặp Yên Nhiên, con bé lớn như vậy còn chưa từng chịu cực khổ, lúc này bị nhốt vào thiên lao, nhất định rất sợ hãi.”
Về điểm này, Vân Tử Hy không phản đối, muội muội hắn lớn lên ở khuê phòng, trong nhà áo cơm không lo, đừng nói là bị nhốt vào thiên lao chịu khổ, ngay cả cơm rau dưa cũng chưa từng ăn qua.
“Cha, tâm tình của cha con có thể hiểu được, thân là huynh trưởng chẳng lẽ không hy vọng có thể đi thăm muội muội Yên Nhiên, nhưng mà bây giờ đang trong thời điểm mấu chốt, hoàng thượng sẽ không đồng ý cho chúng ta đi thăm muội muội.”
Vân Tử Hy nói cũng là sự thật, Vân Yên Nhiên làm ra chuyện này có hơi quá đáng, đến hoàng tử và công chúa của Đảng Ngụy cũng đã biết, trong lúc nhất thời hoàng thượng và thái hậu đều bị mất mặt, không cần nghĩ cũng biết bọn họ tức giận đến mức nào.
“Chúng ta không được, nhưng mà Thanh Nhiễm thì có thể.” Vân Viễn Hằng chậm rãi nói.
Nói tới Vân Thanh Nhiễm, trong lòng Vân Viễn Hằng cũng rất khó chịu, Vân Thanh Nhiễm cũng là nữ nhi của ông ta, tuy rằng những năm gần đây tình cảm không tốt, nhưng chung quy vẫn là người một nhà, đánh gãy xương cốt vẫn còn liền gân, ông ta biết đối với những chuyện liên quan giữa Thanh Nhiễm và Yên Nhiên, ông ta đều thiên vị Yên Nhiên hơn, vì vậy trong lòng Thanh Nhiễm sẽ oán hận ông ta.
Vân Viễn Hằng suy sụp tinh thần ngồi xuống, cầm lấy chén trà uống cạn một hơi, giống như là để phát tiết phiền muộn trong lòng.
“Không được!” Vân Tử Hy phủ quyết đề nghị của Vân Viễn Hằng.
Vốn tưởng rằng Vân Tử Hy sẽ có một chút suy xét, cũng không ngờ đến hắn lại phủ định nhanh chóng như vậy, ngay cả một chút do dự cũng không có.
“Vì sao? Bây giờ nó là thế tử phi của phủ Trấn Nam vương, chỉ cần nó đồng ý, Quân Mặc Thần thương nó như vậy nhất định sẽ đáp ứng thỉnh cầu của nó!” Từ biểu hiện mà Quân Mặc Thần bồi Vân Thanh Nhiễm hồi phủ lần trước, Vân Viễn Hằng có thể đoán được Quân Mặc Thần rất thương yêu Vân Thanh Nhiễm.
“Con không đồng ý.” Mặc kệ Vân Viễn Hằng nói như thế nào, Vân Tử Hy vẫn không đồng ý, “Cha, cha có thể nghĩ tới Thanh Nhiễm đã gả vào Vương phủ, gả cho một người không còn sống được bao lâu, muội ấy đã phải chịu sự trào phúng của bao nhiêu người, muội ấy còn chưa đủ thống khổ sao? Con không biết vì sao muội muội lại cố gắng muốn gả ra ngoài như vậy, con chỉ biết nếu có thể lựa chọn, muội ấy nhất định sẽ không ngược đãi bản thân! Con đã không bảo vệ tốt muội ấy, khiến muội muội phải đi tới bước đường ngày hôm nay, sau này con nhất định sẽ che chở muội ấy, không để muội ấy bị cuốn vào bên trong những phong ba bão táp kia nữa!”
“Con muốn che chở nó cùng việc chúng ta bảo nó đi thăm Yên Nhiên một chút thì có liên quan gì chứ?” Vân Viễn Hằng biết con trai mình rất yêu thương Vân Thanh Nhiễm, năm đó phu nhân ông ta sinh Vân Thanh Nhiễm có chút khó sinh, sau khi sinh thân thể không được tốt, lúc ấy ông vội vàng chiếu cố phu nhân của mình, không đối xử tốt được với nữ nhi, nên giao nữ nhi cho con trai Vân Tử Hy mới tám chín tuổi, sau đó ông và phu nhân lại có Vân Yên Nhiên, đối với đứa bé Thanh Nhiễm này vẫn luôn không thân.
“Nếu muội ấy muốn vào thiên lao thăm muội muội, nhất định phải có Quân Mặc Thần tương trợ mới được, con không hy vọng muội ấy đi cầu Quân Mặc Thần làm bất cứ chuyện gì!” Vân Tử Hy nói, hắn vẫn cảm thấy tên nam nhân Quân Mặc Thần này làm cho người ta không nắm bắt được, hắn vẫn luôn lo lắng cuộc sống của Thanh Nhiễm ở Vương phủ, hắn sợ điều hắn chứng kiến không phải là toàn bộ sự tình, hắn lo lắng Quân Mặc Thần đối xử không tốt với muội ấy…
“Vậy thì có quan hệ gì? Bọn họ là vợ chồng, ngày về nhà thăm bố mẹ con cũng đã thấy, Quân Mặc Thần đối với Thanh Nhiễm săn sóc chu đáo, còn cả hôn lễ lúc trước, Quân Mặc Thần đặc biệt tỉ mỉ chuẩn bị, từ những chi tiết nhỏ đều có thể nhìn ra Quân Mặc Thần rất yêu thương Thanh Nhiễm.”
“Phụ thân, có vài thứ mà mắt thường của chúng ta không nhìn thấy được, hoàn cảnh chân thật của muội muội như thế nào thì con không biết, hiện tại con cũng không quản Quân Mặc Thần có thực sự đối tốt với Thanh Nhiễm không, chỉ cần có một tia không xác định, con sẽ không để Thanh Nhiễm đi cầu Quân Mặc Thần!” Vân Tử Hy cũng biết mình không công bằng, nhưng mà hắn không thể khống chế được tâm của chính mình hướng về phía Vân Thanh Nhiễm.
Vân Viễn Hằng đụng trúng cây đinh trong lòng Vân Tử Hy.
Thấy bộ dạng cố chấp của Vân Tử Hy, Vân Viễn Hằng cũng không thể không buông tay, tính tình Vân Tử Hy thế nào Vân Viễn Hằng hiểu rõ, một khi thằng bé đã quyết định chuyện gì, cho dù là mười con trâu cũng không kéo về được.
“Thôi vậy, chuyện này sẽ không đi tìm Thanh Nhiễm, cha cũng mệt mỏi rồi, con đi nghỉ ngơi trước đi, chuyện này ta sẽ suy nghĩ kỹ lại.” Vân Viễn Hằng mệt mỏi đầy mặt, ông ta quả thật rất mệt mỏi, vì quan tâm đến chuyện của Vân Yên Nhiên mà mệt mỏi.
Vân Tử Hy biết lời mình nói đã khiến cho Vân Viễn Hằng mất hứng, cũng biết phiền muộn của Vân Viễn Hằng.
Hắn rời khỏi phòng của Vân Viễn Hằng, thực xin lỗi phụ thân, con không thể để cho Thanh Nhiễm chịu một chút tổn thương nào.
★
Thời điểm Vân Thanh Nhiễm trở lại phòng của mình, Hồng Dược đã ở trong phòng của nàng, vẫn giả dạng nam nhân.
Nếu đổi là người khác, vào phòng liền nhìn thấy một nam nhân xa lạ nằm trên giường của mình sợ là đã hét chói tai, mà Vân Thanh Nhiễm lại chỉ thở dài, lão yêu bà này có phải là nhàm chán quá rồi không? Thích phẫn nam còn chưa nói, mỗi lần phẫn đều có bộ dạng không giống nhau.
Vân Thanh Nhiễm đi đến bên giường, đè ép âm thanh của mình, “Mỹ nam này từ đâu đến vậy, thật mê người ha, đúng lúc bản cung đang cảm thấy tịch mịch lạnh lẽo, không bằng đêm nay chàng lưu lại làm ấm giường cho bản cung, được không?”
Vân Thanh Nhiễm vừa mở miệng, Hồng Dược liền biết bà lại bị nhìn thấu.
Quên đi, không so đo cùng nha đầu này, hôm nay bà tới là có chuyện!
“Chuyện ngươi bảo ta lo liệu đã được làm ổn thỏa.” Hồng Dược lật người, tạo thành tư thế quyến rũ xinh đẹp, nhìn bộ dáng này xem, nằm trên giường muốn có bao nhiêu mê người thì có bấy nhiêu mê người, muốn bao nhiêu mất hồn thì có bấy nhiêu mất hồn.
“Không hổ danh là lão yêu bà, hiệu suất làm việc cao thật!” Vân Thanh Nhiễm cảm khái một câu nói.
“Ta đã làm tốt rồi, như vậy ngươi đã làm theo yêu cầu của ta chưa?”
Vân Thanh Nhiễm lấy khế ước khế đất của Kim Nguyên Thông Bảo ra, ném cho Hồng Dược, “À, thứ này hẳn là đủ rồi chứ?”
Hồng Dược cầm lấy tờ khế ước kia, xác định đó là khế ước khế đất của Kim Nguyên Thông Bảo, nhất thời chẳng quan tâm đến tư thế xinh đẹp quyến rũ mà bà vừa mới bày ra, nhảy dựng lên: “Ngươi thắng được cả Kim Nguyên Thông Bảo?”
“Không phải bà bảo ta thắng một cách oanh liệt sao? Như vậy đã đủ chưa?” Nếu không phải lão yêu bà đưa cho nàng cái yêu cầu cổ quái như vậy, Vân Thanh Nhiễm sẽ không phải chạy tới sòng bạc làm mấy chuyện này đâu.
Nếu không phải là nàng vừa vặn có thể nhìn thấu phương pháp ra tay của Mộ Dung Tu, sợ rằng nàng đã ch.ết bên trong Kim Nguyên Thông Bảo rồi.
“Đủ đủ đủ!” Hồng Dược cực kỳ cao hứng, “Ha ha ha…” Cười như đóa hoa nở rộ.
“Chú ý một chút, bà dường như lẻn vào Vương phủ, muốn gọi ám vệ tới à?” Tuy rằng Hồng Dược có thể tránh né ám vệ, nhưng không có nghĩa là ám vệ ở vương phủ đều ăn chay.
“Ừ, ta đã biết.” Hoa Thược Dược rất vui vẻ, bà nghĩ đến cảnh Mộ Dung Tu thua trận liền hối hận vì sao mình không trà trộn vào sòng bạc để chứng kiến, lại tưởng tượng đến bộ dạng tức giận của Mộ Dung Tu, Hồng Dược càng hối hận hơn.
“Bà còn chưa nói cho ta biết, bà với Mộ Dung Tu có thù oán gì? Thật sự chỉ đơn giản là hắn thắng hết tiền của bà thôi à? Nam nhân kia không đơn giản, tựa hồ hắn biết chuyện về khối Thông Linh Bảo Ngọc.”
Mộ Dung Tu có thể biết nàng dùng máu để Thông Linh Bảo Ngọc có phản ứng, khẳng định là biết chuyện về Thông Linh Bảo Ngọc, ngọc bội này không phải là bảo bối của Thương Lan giáo à, vì sao Mộ Dung Tu lại biết?
“Đó là điều đương nhiên, ta cùng tiểu tử thối kia có mối quan hệ đen tối gì mà không thể nói chứ?” Hồng Dược với vẻ mặt đương nhiên nói, bà càng nói như vậy lại càng khả nghi! “Dù sao thì giao dịch của chúng ta cũng xem như hoàn thành, muội muội ngươi sẽ không có khả năng hoài thai đứa nhỏ của Cửu hoàng tử, mộng đẹp đạt được danh phận sau khi bò lên được giường Cửu hoàng tử của nàng ta xem như là bị tỷ tỷ ruột ngươi đây đánh gãy rồi.”
Hồng Dược cố ý trêu chọc Vân Thanh Nhiễm.
“Thích Cửu hoàng tử không phải nàng ta sai, muốn gả cho Cửu hoàng tử cũng không sai, nhưng mà phương pháp nàng ta dùng thì sai lầm rồi, cho dù nàng ta dùng phương pháp này thành công gả cho Cửu hoàng tử đi chăng nữa, cũng không đổi được yêu thương của Cửu hoàng tử đối với nàng ta, nàng ta làm như vậy đơn giản là hại người hại mình, cuối cùng chỉ có thể đổi lấy cũng chỉ là cuộc sống phu thê bất hòa mà thôi.” Vân Thanh Nhiễm nói.
“Chậc chậc, lão nương thật sự là càng ngày càng thích nha đầu ngươi nha, mặc dù có lúc thực sự rất đáng giận, còn có đôi khi lại quá bình tĩnh làm cho người ta phát điên, có điều nhìn chung mà nói vẫn khá vừa lòng.” Hồng Dược nghĩ đến ngày sau còn có thể có rất nhiều người bị Vân Thanh Nhiễm chỉnh, trong lòng không nhịn được hưng phấn.
Đúng rồi, thừa dịp bà còn chưa ch.ết, nên đi tìm tâm phúc, chờ sau khi bà ch.ết đi, để cho người nọ ngày nào cũng thắp hương báo cáo cho bà ở dưới cửu tuyền biết những chuyện xấu xa mà Vân Thanh Nhiễm làm, như vậy bà ở dưới đó cũng không còn tĩnh mịch. Hồng Dược nghĩ miên man, bỗng nhiên cảm giác có người tới gần.
“Nam nhân của ngươi đến, ta phải đi trước.” Hồng Dược nói xong liền chạy mất, bà không muốn chạm mặt với người Quân gia.
Chân trước Hồng Dược vừa rời đi, chân sau Quân Mặc Thần đã bước vào.
“Khụ khụ, ái phi…” Quân Mặc Thần chậm rãi bước vào phòng Vân Thanh Nhiễm, một thân áo trắng không nhiễm một hạt bụi, giống như những đám mây thanh khiết phía chân trời.
“Ngươi đã trở về, vừa vặn ta có đồ cho ngươi.” Vân Thanh Nhiễm nói, sau đó từ trong phòng nàng kéo ra một cái rương, “Đồ lần trước đưa cho ngươi là cái mà thợ rèn trong phủ gấp gáp chế tạo ra, có chút thô ráp, sau đó ta sai Hồng Mai đi tìm nơi làm đồ sứ, bảo họ làm cho vài đồ gốm sứ tinh xảo, thất bại mấy lần, mãi đến vừa rồi mới thành công được hai cái.”
Vân Thanh Nhiễm lấy từ trong rương ra mấy bình nước nóng được làm bằng gốm sứ, lo lắng đến thân thể quý giá da mịn thịt mềm của Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm lại làm phiền người ta làm ra mấy thứ này, cuối cùng cũng có thành quả, so với cái lúc trước nàng đưa cho Quân Mặc Thần thì tốt hơn rất nhiều, ngoài ra còn dùng da hổ mới may làm vải bọc, hiệu quả giữ ấm tăng lên, lúc vừa rót nước nóng vào cũng không còn bỏng người như trước.
Quân Mặc Thần tiếp nhận bình nước nóng làm bằng gốm sứ trên tay Vân Thanh Nhiễm, “Ái phi quan tâm đến thân thể bản thế tử từ lúc nào vậy?”
Quân Mặc Thần hy vọng từ trong miệng Vân Thanh Nhiễm nghe được những lời quan tâm của nàng đối với hắn.
“Cùng ở chung dưới một mái hiên, đối tốt với ngươi một chút, như vậy ta mới sống tốt được, ngươi sống càng lâu, ta sẽ càng được hưởng nhiều hạnh phúc hơn, tạm thời ta còn chưa muốn làm quả phụ.” Vân Thanh Nhiễm nói thẳng.
Quả nhiên, hy vọng của thế tử gia tan vỡ, nàng đối với hắn, vẫn không có chút tình yêu nam nữ nào như trước.
Chỉ là, nàng vô ý quan tâm cũng đã ấm áp như vậy, lại làm cho hắn có chút nghiện. Kết quả là chỉ mình hắn tương tư đơn phương mà thôi.
“Khụ khụ, ái phi, bản thế tử muốn tắm rửa.” Quân Mặc Thần nói.
Vân Thanh Nhiễm chăm chú nhìn Quân Mặc Thần một lúc lâu, hắn muốn tắm rửa thì nói với nàng làm cái gì? Nàng vào phủ mấy ngày hôm nay rồi, hắn đều sẽ tắm rửa mỗi ngày, hôm nay có gì đặc biệt à?
“Khụ khụ,” Thấy Vân Thanh Nhiễm hoang mang, Quân Mặc Thần tiếp tục nói, “Hôm nay bản thế tử muốn ái phi tắm rửa cho bản thế tử.”
Thê tử tắm rửa cho mình, tính ra đây cũng là yêu cầu hợp lý.
Hôm nay, thế tử gia làm sao vậy? Đang tốt, tự dưng lại muốn nàng tắm rửa cho? Vân Thanh Nhiễm buồn bực nghĩ, nhưng lại không tìm ra lý do cự tuyệt, hắn là phu quân của nàng, hắn yêu cầu nàng tắm rửa cho hắn cũng hoàn toàn hợp lý, nàng không đồng ý mới là nàng sai.
Vân Thanh Nhiễm đang muốn mở miệng đáp ứng, thì thấy Quân Kiệt sai người đem thùng tắm cực lớn chuyển vào phòng nàng, phía sau còn có hạ nhân đem nước ấm đổ vào.
Hóa ra thế tử gia chỉ muốn hỏi một chút mà thôi, hắn đã chuẩn bị để nàng tắm rửa cho hắn từ sớm rồi!
Hắn thật sự là đem công phu tiền trảm hậu tấu phát huy đến cực điểm rồi!
Đợi cho tất cả đều chuẩn bị xong, Vân Thanh Nhiễm lại thấy có hạ nhân đem vào một giỏ thảo dược.
Vân Thanh Nhiễm nhìn những người đó đem thảo dược bỏ vào trong thùng nước, ngâm vào trong nước ấm, lập tức trong phòng tràn ngập một mùi hương khó ngửi, nói thật, hương này thực sự không dễ ngửi chút nào, hơi thấy mùi đã cảm giác rất đắng rồi.
Sau đó, những người khác đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần, trong phòng tràn ngập hơi nước cùng hương vị thảo dược…
“Ái phi, đến cởi áo cho bản thế tử.” Quân Mặc Thần nói với Vân Thanh Nhiễm.
Bởi vì trong gian phòng tràn đầy hơi nước vắng vẻ này, giọng nói của Quân Mặc Thần nghe qua có cảm giác rất mị hoặc.
Chỉ là cởi quần áo mà thôi, cũng không phải chưa từng cởi quần áo cho hắn.
Vân Thanh Nhiễm cũng không nhăn nhó, nàng tiến lên cởi bỏ quần áo cho Quân Mặc Thần, bởi vì bản thân gần đây cũng hay mặc nam trang, cho nên khi cởi bỏ nam trang của người khác cũng càng thêm thuần thục.
“Ái phi cởi rất thuần thục, có phải là cố ý luyện tập vì bản thế tử không?”