Chương 72: Ái phi quên mang theo bản thế tử
“Trực giác.” Vân Thanh Nhiễm nói.
Trực giác ư?
Quân Mặc Thần ảm đạm cười, không phản bác Vân Thanh Nhiễm, cũng không hoàn toàn đồng ý.
Quân Mặc Thần duỗi tay đặt tay Vân Thanh Nhiễm lên trên tay mình, bỗng nói với Vân Thanh Nhiễm, “Lúc có chuyện gì cần ta thì phải sớm mở miệng, chúng ta là phu thê, ít nhất trước khi ta ch.ết thì điểm này sẽ không thay đổi.”
Ngón tay thon dài ở trên bàn tay mềm mại nhỏ xinh chậm rãi vuốt ve, Vân Thanh Nhiễm cảm thấy trên tay hơi ngứa, muốn rút lại, Quân Mặc Thần cầm tay nàng không buông, không để nàng thu về.
Vân Thanh Nhiễm nhìn Quân Mặc Thần, lại thấy hắn đã nhắm lại hai mắt của mình, bộ dáng thoạt nhìn giống như đã ngủ, có điều từ hành động hắn cầm lấy tay nàng, hiển nhiên hắn còn chưa ngủ.
Khuôn mặt lúc ngủ của hắn rất an tường, giống như một pho tượng Bạch Ngọc đã phủ bụi trăm năm. Lúc này thoạt nhìn hắn cũng trầm tĩnh hơn nhiều.
Kỳ thật Quân Mặc Thần chỉ đơn thuần nhắm hai mắt, nội tâm cũng không bình tĩnh đến vậy, hắn phát hiện mình thế nhưng lại trở nên sợ hãi cái ch.ết, đã bao lâu? Hắn nhớ rõ bản thân đã xem nhẹ cái ch.ết từ rất lâu rồi, một người từ khi vừa ra đời đã bị phán định mất sớm lúc tráng niên, là thói quen, cũng đã tiếp nhận.
Hắn không biết mình có thể sống tới khi nào, cũng không thèm để ý một ngày nào đó mình nhắm mắt lại rồi cuối cùng sẽ không tỉnh lại nữa. Cho nên cũng không sao cả.
Phụ vương cùng mẫu phi của hắn tuy sẽ thương tâm, nhưng bọn họ vẫn còn có nhau, mẫu thân sẽ khóc, nhưng có phụ thân bên cạnh, bà có thể cố gắng đối mặt, phụ thân sẽ khổ sở, nhưng vì mẫu thân, ông sẽ giả vờ thực kiên cường.
Nhưng gần đây, hắn lại có chút không muốn ch.ết, chỉ cần hắn không ch.ết, nàng sẽ không thể rời khỏi hắn. Quân Mặc Thần cảm thấy từ lúc hắn gặp gỡ nàng lý trí của hắn rất dễ dàng chạy mất.
***
Hoàng thượng hạ thánh chỉ xuống, Khâm Thiên Giám lập tức chọn ngày, mười lăm tháng này, đúng là ngày hoàng đạo, trên nửa năm nay thì ngày này là đẹp nhất rồi.
Kỳ thật chọn tới chọn lui, cũng chính là ngày Vân Yên Nhiên xuất giá đến Đảng Ngụy được định ra từ trước, đã sớm chọn ra được ngày lành.
Bởi vì Thác Bạt Kỳ còn muốn gấp gáp trở về phục mệnh với phụ hoàng hắn, hôn sự này quá vội vàng về thời gian. Khâm Thiên Giám nhiều khi cũng nhìn tình huống nói chuyện, hoàng thượng muốn nói ngày mai là một ngày lành, cho dù ngày mai có mọi sự không hợp, bọn họ cũng chỉ có thể dùng một cái sọt vuông rồi nói nó hình tròn.
Tuy nói thời gian gấp gáp, phương diện lễ tiết một thứ cũng đều rất nghiêm túc, thứ nhất vốn định gả Vân Yên Nhiên đi, đương nhiên đã chuẩn bị tốt để xuất gia, hiện giờ chẳng qua là thay đổi nhân vật thay đổi hình thức. Thứ hai chuyện này là hoàng thượng đuối lý trước, về phương diện hôn lễ này đương nhiên không thể giản lược, ông cho Thác Bạt Yến xuất giá từ hoàng cung, hết thảy đều dựa theo công chúa ruột thịt của hắn mà phô trương xử lý.
Thời gian vội vàng, phủ đệ Vân Tử Hy chưa thi công xong, cho nên hôn lễ vẫn cử hành ở Vân phủ.
Bên Vân phủ ngược lại loạn thành một đoàn, chuyện Vân Yên Nhiên xuất gia khiến Vân Trần thị giận dữ công tâm, tức thì ngất đi, sau khi tỉnh lại tinh thần cũng không tốt, nào còn lòng dạ để xử lý hôn sự?
Nghe nói Vân Trần thị tuy đã tỉnh lại, nhưng cả ngày đều ồn ào muốn gặp Vân Yên Nhiên, Vân Viễn Hằng không đồng ý bà ta, bà ta liền vừa khóc vừa náo, mãi đến khi mệt mỏi ngủ thiếp đi mới an tĩnh.
Vân Viễn Hằng vốn đã đủ phiền lòng, Vân Trần thị còn không chút thông cảm cho ông, chỉ biết làm ầm ĩ.
Vân phủ hiện giờ phải làm một hôn lễ trọng đại như vậy, lại không có một nữ chủ nhân đương gia, sao có thể thành đây? Vân Viễn Hằng rơi vào đường cùng đành cho người đi mời Vân Thanh Nhiễm.
Mẫu thân bị bệnh, ca ca phải thú thê, lúc này để nữ nhi Vân Thanh Nhiễm đã xuất giá trở về hỗ trợ là chuyện rất hợp tình hợp lý.
Ba nữ nhi của Vân Viễn Hằng, một người tiến cung làm phi, tự nhiên là không thể tùy tùy tiện tiện ra ngoài, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có thể gặp mặt một hai lần, một người hiện giờ vào tông miếu, theo lời hoàng thượng, phải luôn làm bạn trước thanh đèn cổ Phật.
Còn lại một người có cơ hội gặp mặt nhiều hơn, chỉ là… cố tình lại là người mình không thân nhất.
Hạ nhân Vân phủ đến mời Vân Thanh Nhiễm trở về chủ sự Vân phủ, Vân Thanh Nhiễm nhận lời, để hạ nhân kia đi hồi phủ trước, mình thu thập đồ xong sẽ đi.
Lục Trúc vừa thu dọn đồ đạc cho Vân Thanh Nhiễm, vừa không nhịn được hỏi Vân Thanh Nhiễm, bởi vì Vân Thanh Nhiễm là một chủ tử hiền hoà cũng sẽ không bởi vì hạ nhân lắm miệng mà trách phạt, cho nên trong đầu Lục Trúc có lời nào cũng sẽ dám nói với Vân Thanh Nhiễm.
“Tiểu thư, người thật sự muốn về Vân phủ ở à?” Nghe khẩu khí này của Lục Trúc ngược lại cực kỳ không muốn, “Tuy nói phu nhân bị bệnh, Đại công tử lại muốn thành thân, để cho tiểu thư đã xuất giá hồi phủ thu xếp là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng mà…”
Hợp tình lý là hợp tình lý, nhưng trong đầu vẫn gạt bỏ.
“Vân phủ cũng không phải đầm rồng hang hổ, sợ cái gì, chúng ta có thể từ bên trong đi ra, còn sợ bước vào lần nữa à?” Đáy mắt Vân Thanh Nhiễm mang ý cười, cũng không chút để ý, Vân Viễn Hằng còn có thể đối với nàng thế nào? Cho dù ông ta dám, nàng cũng tuyệt đối có thể bóp ch.ết nó từ trong trứng nước!
“Đúng ha, có tiểu thư ở đây, ta sẽ không cần lo lắng!” Lục Trúc nghe vậy yên tâm hơn, “Đúng rồi, cần báo cho thế tử gia không? Lần này đi Vân phủ, chỉ sợ là phải ở đến trước đại hôn của Đại công tử…”
Lục Trúc vừa nói như thế, Vân Thanh Nhiễm đã nghĩ, vậy hẳn nên đánh tiếng với Quân Mặc Thần, bằng không rất không lễ phép.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Số lần Quân Mặc Thần đến phòng Vân Thanh Nhiễm bất tri bất giác đã gia tăng rồi.
Xe lăn của hắn ở bên ngoài vừa mới bị ánh mặt trời chiếu qua, bởi vậy trên mặt hiếm khi thấy được mấy phần ửng đỏ, hồng như vậy so với việc nhẹ thoa chút phấn còn nhạt hơn, nhưng đối với thế tử gia mà nói, đã là rất khó được.
“Khụ khụ khụ… Nghe nói ái phi muốn về Vân phủ ở?” Quân Mặc Thần dùng giọng điệu trần thuật nói những lời này, ngữ điệu bình thản, không có bất kỳ phập phồng nào, đây là giọng điệu nói chuyện nhất quán của hắn.
“Người cũng nghe được, phải biết cũng đều biết cả rồi.” Vân Thanh Nhiễm nghĩ, nam nhân này à… bản lãnh biết rõ còn cố hỏi lại nâng cao một tầng.
“Còn có một việc bản thế tử vẫn không biết.” Quân Mặc Thần tự đẩy bánh xe lăn mà mình đang ngồi tiến lên, cẩn thận nhìn xem Lục Trúc đóng gói hành lý cho Vân Thanh Nhiễm, nhìn thật lâu, gần như là đem mỗi một đồ vật bên trong đều xem xét mấy lần.
Thật sự là nhìn rất lâu, tất cả mọi người đều hoài nghi Quân Mặc Thần có phải đột nhiên đối với mấy thứ như yếm của nữ nhi gia sinh ra hứng thú lớn lao hay không.
Sau đó, chỉ nghe Quân Mặc Thần như có suy nghĩ gì nói với Vân Thanh Nhiễm: “Ái phi, nàng còn mang thiếu một thứ.”
Vân Thanh Nhiễm chỉ chỉ Lục Trúc, “Do Lục Trúc nhà ta phụ trách, còn thiếu cái gì thì ngươi nói với nàng là được.”
“Đúng đó thế tử gia, trong hành lý này của tiểu thư còn thiếu cái gì, ngài nói, nô tì lập tức đi mua thêm.” Lục Trúc vội hỏi, sợ mình thật sự mang thiếu cái gì, không làm tròn bổn phận.
“Bản thế tử.” Quân Mặc Thần nói. :))
Sau khi hắn nói xong ba chữ kia, Lục Trúc hậu tri hậu giác tưởng rằng hắn còn chưa nói xong, chờ hắn nói tiếp, kết quả phát hiện câu nói này của Quân Mặc Thần tổng cộng cũng chỉ có ba chữ đó.
“Mang thiếu rồi.” Quân Mặc Thần lại khó có khi hưng trí bổ sung một câu.
Quân Kiệt vốn định quay về trong phòng Quân Mặc Thần cầm áo choàng sang cho hắn, chuẩn bị trước, vạn nhất gia bọn họ cùng thế tử phi trò chuyện đến quên thời gian, mặt trời xuống núi sẽ dễ cảm lạnh, đang định bước chân vào chợt nghe Quân Mặc Thần nói câu này, chân ngay trên ngưỡng cửa vấp một cái, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, uổng hắn còn có một thân võ công hơn người, thân là thị vệ bên người Quân Mặc Thần không ngờ lại bị vấp cửa.
Lục Trúc lặng hơn nửa ngày mới kịp phản ứng thì ra thế tử gia nói thứ đồ mang thiếu là chỉ chính bản thân ngài ấy à!
Quân Mặc Thần không có bất kỳ biểu tình khác thường nào, còn hướng về phía Vân Thanh Nhiễm thản nhiên mỉm cười một tiếng.
Thế tử gia ngài muốn đi thì muốn đi đi, ta còn có thể ngăn cản ngươi không cho ngươi đi à? Nói thế nào thì ngươi cũng được coi như là con rể của Vân phủ, ngươi muốn đi thăm nhạc phụ nhạc mẫu, chuyện này cho dù nói đến chân trời, cũng không có ai nói ngươi không đúng…
Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần một đường đến thăm Vân phủ.
Vân Viễn Hằng và Vân Tử Hy đều ở cửa tiếp đón hai người, trên mặt Vân Viễn Hằng mệt mỏi rõ ràng, chuyện của Vân Yên Nhiên bản thân ông cũng rất khó chịu, hiện giờ Vân Trần thị còn không yên tĩnh, càng khiến cho mấy ngày này ông liên tiếp phải chịu tr.a tấn, thế cho nên cả người thoạt nhìn rõ ràng già đi mấy tuổi.
Về phần Vân Tử Hy, thân là người sắp đại hôn, trên mặt của hắn lại không hề vui sướng, cũng không có quá nhiều khổ sở, trạng thái so với Vân Viễn Hằng thì tốt hơn rất nhiều.
Hiện giờ thân phận Vân Tử Hy thay đổi, sau khi được phong làm Cẩm Y Hầu thì không cần phải quỳ xuống thỉnh an Quân Mặc Thần nữa, Vân Viễn Hằng cũng chỉ cần thỉnh an hai người là được.
“Thanh Nhiễm, lần này cần muội hỗ trợ, thật sự rất áy náy.” Lúc Vân Tử Hy nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm trên mặt lộ ra một nụ cười duy nhất trong mấy ngày qua.
Vân Thanh Nhiễm vừa muốn nói chuyện, Quân Mặc Thần đã chắn trước người Vân Thanh Nhiễm, “Khụ khụ khụ, Hầu gia, bản thế tử ngồi xe ngựa mệt nhọc, thân mình có chút không khoẻ, khụ khụ, làm phiền Hầu gia mang bản thế tử cùng ái phi đến chỗ ở nghỉ tạm một lát trước, được không? Khụ khụ khụ…”
Không biết có phải là Vân Tử Hy nhầm hay không, hắn dường như cảm thấy địch ý truyền đến từ trên người Quân Mặc Thần, là ảo giác ư?
“Đó là đương nhiên.” Vân Tử Hy nói, sau đó nói với quản gia Vân Cầu, “Ngươi trước tiên đỡ phụ thân đi nghỉ ngơi đi, trong phủ đã có ta.”
Vân Tử Hy biết cha mình hai ngày này có chút lao lực mệt mỏi.
Vân Cầu gật đầu, đỡ Vân Viễn Hằng xin được cáo lui trước.
Sau đó Vân Tử Hy mang theo Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần đi đến một nơi trong phủ.
Không phải tiểu trúc cách xa nhà chính lúc Vân Thanh Nhiễm tỉnh lại, mà là Bích Vân Các, là nơi ở trước khi Vân Thanh Nhiễm bị điên.
Thanh tịnh hơn tiểu trúc, Bích Vân Các lệ vẻ đại khí nhiều hơn, sau khi Vân Thanh Nhiễm điên thì luôn bỏ không, nhưng lúc Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm đi vào lại phát hiện cả tòa viện đều được dọn rất sạch sẽ, thậm chí những đóa hoa trên bồn hoa nhỏ trong viện đều nở rất đẹp.
Trong chính viện có một gốc cây dong, bên trên còn treo một cái dây đu, chắc hẳn là chỗ trước kia Vân Thanh Nhiễm chơi đùa.
Mấy ngày này Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm sẽ ở gian phòng trước kia của Vân Thanh Nhiễm.
“Đồ vật trong phòng muội đều được giữ lại, không hề thay đổi.” Vân Tử Hy nói xong, đột nhiên ngừng lại, hắn vừa mới có chút thất thố, hiện tại nói chuyện trước kia để làm gì?
“Ca, nơi này còn có phòng khác không?” Vân Thanh Nhiễm nhìn nhìn bên trong phòng, phòng tốt thì có tốt, chỉ là trong gian phòng đó chỉ có một chiếc giường, đây chẳng phải có nghĩa là nàng phải chen chúc cùng ngủ trên một chiếc giường với Quân Mặc Thần à?
“Thanh Nhiễm cần phòng khác làm gì? Phòng khác đương nhiên có, chẳng qua không phải dành cho chủ tử ở, là giường chung cho hạ nhân ở, hơn nữa chưa được dọn dẹp qua.” Vân Tử Hy hồi đáp.
“Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần chậm rãi nằm thẳng trên giường, rất đúng lúc cắt ngang đối thoại giữa Vân Tử Hy và Vân Thanh Nhiễm, “Đa tạ Hầu gia an bài, bản thế tử nghỉ ngơi trước, để Thanh Nhiễm nàng bồi ta được không?”
“Không có vấn đề gì.” Vân Tử Hy chăm chú nhìn Vân Thanh Nhiễm, nhưng sau đó xoay người rời khỏi phòng, hơn nữa còn đóng cửa phòng lại, hắn dựa lưng lên trên cửa, hít một hơi thật sâu, bắt buộc trên mặt mình nâng lên thành nụ cười, Thanh Nhiễm, bất kể ca ca có muốn bao nhiêu, ca ca cũng không thể, cho dù là chuẩn bị nhiều thêm một phòng cho hai người, thì cũng không thể, ca ca không thể để cho người khác bàn tán về muội.
Ánh mắt Vân Tử Hy dừng lại trên dây đu trong sân kia, bên đó có hồi ức giữa hắn và tiểu Thanh Nhiễm của hắn.
Vân Tử Hy bắt buộc chính mình thu hồi ánh mắt, rời khỏi Bích Vân Các.
“Ái phi tới đây một chút.” Sau khi Vân Tử Hy rời khỏi Quân Mặc Thần nói với Vân Thanh Nhiễm, giống như có chuyện tương đối trọng yếu cần nói với Vân Thanh Nhiễm.
Lúc Vân Thanh Nhiễm đi đến bên giường, Quân Mặc Thần bỗng vươn tay ôm lấy cổ Vân Thanh Nhiễm, ở trên cổ Vân Thanh Nhiễm cắn một cái.
Thay vì nói là Quân Mặc Thần cắn, chẳng bằng nói là hắn đang gặm ʍút̼, thật sự ở trên cổ Vân Thanh Nhiễm ʍút̼ ra một vết hồng ngân cực kỳ rõ ràng.
Quân Mặc Thần không thoải mái, trong lòng rất không thoải mái!
Trong viện này có hồi ức trước kia của Vân Thanh Nhiễm cùng Vân Tử Hy, dù Quân Mặc Thần biết mình có ý nghĩ như vậy thực ngây thơ, nhưng hắn vẫn không khống chế được mà buồn bực, hắn thật sự là gặp ma mà!
Vân Thanh Nhiễm sờ sờ chỗ cổ mình bị Quân Mặc Thần hung hăng cắn, “Bắt chước không đến chốn, hôm nào sẽ dạy ngươi.” =))
Quân Mặc Thần thật sự là bị Vân Thanh Nhiễm làm cho tức ch.ết rồi, phản ứng của nàng có thể không cần bình tĩnh như vậy không hả?
Lúc ăn cơm tối, Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm mới từ trong phòng đi ra.
“Thanh Nhiễm, đến ngồi bên này.” Vân Tử Hy tiếp đón Vân Thanh Nhiễm qua, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy hồng ngân trên cổ Vân Thanh Nhiễm, tâm tính thiện lương giống bị thứ gì đó hung hăng đâm một cái, trong lòng hiểu được là một chuyện, lúc thật sự nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Động tác của Vân Tử Hy trở nên cứng ngắc, mà cứng ngắc của hắn đều rơi vào trong mắt Quân Mặc Thần đi ở phía sau Vân Thanh Nhiễm.
Vân Viễn Hằng nói với Quân Mặc Thần, “Thê tử thân thể không khoẻ sẽ không tham dự, thế tử gia chúng ta cứ ngồi vào chỗ trước đi.”
Vân Trần thị không ra ăn cơm chiều, hai ngày này vẫn luôn như thế.
Bốn người ngồi xuống, bọn hạ nhân bưng đồ ăn lên, Vân Thanh Nhiễm chú ý tới trang phục hôm nay của nha hoàn đứng ở phía sau thỉnh thoảng hỗ trợ hầu hạ Vân Viễn Hằng tựa hồ vô cùng đặc biệt.
Quần áo của nha hoàn trong phủ đều thống nhất, có điều nha hoàn kia dường như đã tự mình sửa lại một chút, khiến quần áo thoạt nhìn rất nghiêm cẩn càng thêm lộ ra ngoài, dáng người của nha hoàn đó rất đẹp, bộ ngực no đủ chống cho quần áo trướng cao, phảng phất như muốn khiến quần áo căng nứt ra.
Những ngày sau khi Vân Thanh Nhiễm tỉnh lại ở trong Vân phủ không phải quá dài, chỉ thỉnh thoảng gặp qua nha hoàn này một hai lần, hình như là đại nha hoàn đi theo bên người nương nàng.
Mẫu thân của nàng hiện giờ sinh bệnh, thân là đại nha hoàn nàng ta không nên đi theo bên người mẫu thân nàng hầu hạ ư? Vì sao lại đi theo bên người Vân Viễn Hằng, hơn nữa nhìn bộ dạng tư thế này của nàng ta, tựa hồ là cố ý muốn câu dẫn Vân Viễn Hằng.
Đây là trực giác của Vân Thanh Nhiễm, chẳng qua Vân Thanh Nhiễm sẽ không hỏi nhiều, việc này không có quan hệ gì đến nàng.
Bốn người đang ăn, chỉ nghe thấy bên ngoài có một người hùng hổ chạy tới, bên người còn đi theo một đám thái giám cung nữ.
“Bổn công chúa đến đây, vì sao các ngươi còn không mau nghênh đón?” Thác Bạt Yến vừa đứng ở trước mặt, đã cao ngạo nói với mọi người như vậy.
Vân Viễn Hằng là người đầu tiên từ chỗ ngồi đứng lên, đi tới trước mặt Thác Bạt Yến, “Yến công chúa, đại hôn sắp tới rồi, tân lang và tân nương không nên gặp mặt, không hợp lễ nghi.”
“Cái gì mà lễ với không lễ, nếu có cấp bậc lễ nghĩa đó cũng là cấp bậc lễ nghĩa của hoàng triều Thịnh Vinh các ngươi, đâu có liên quan gì tới chuyện của ta?” Thác Bạt Yến không đem Vân Viễn Hằng để vào mắt, “Ta nói cho các ngươi biết, ở Đảng Ngụy chúng ta, nếu nam nhân cùng nữ nhân đã chuẩn bị tốt muốn kết làm phu thê, thì phải đồng sàng cộng chẩm trước, ta là công chúa Đảng Ngụy, đương nhiên cần dựa theo quy củ Đảng Ngụy chúng ta!”
Đồng sàng cộng chẩm trước mới thành hôn?
Vân Thanh Nhiễm thực ra từng nghe nói qua, ở Thanh triều cũng có cách cách thử hôn, trước khi cách cách xuất giá muốn tìm một nữ tử mà mình tin được ngủ với lão công tương lai của mình một phen, để biết trước năng lực trên phương diện đó của lão công mình như thế nào.
Trong dân tộc thiểu số cũng có tẩu hôn, nam nữ bất luận dựng vợ gả chồng, đều trực tiếp lăn lên giường.
Hôm nay lại biết thêm một loại, trước khi dựng vợ gả chồng cần cùng phu quân tương lai của mình lăn lên giường một hồi.
Thác Bạt Yến vừa mới dứt lời, sắc mặt Vân Viễn Hằng biến đổi, thầm nghĩ, Yến công chúa này thật sự có đủ vô lễ hồ nháo, nàng ta là công chúa Đảng Ngụy không sai, nhưng ngày sau người mà nàng ta phải gả không phải người Đảng Ngụy, nàng ta thực sự coi bọn họ trở thành người Đảng Ngụy à?
Vân Viễn Hằng vừa định nói gì, chỉ nghe Vân Tử Hy đứng dậy nói với quản gia Vân Cầu: “An bài xuống, đêm nay ta cùng ngủ với Yến công chúa điện hạ.”
Nghe vậy Thác Bạt Yến đắc ý nhướng mày, sau đó tự mình ngồi xuống bàn cơm, bắt đầu ăn.
Vân Thanh Nhiễm cũng không để ý Thác Bạt Yến không lễ nghi không quy củ, nàng để ý chính là mục đích lần này của Thác Bạt Yến, nếu như trước kia chưa từng gặp qua Thác Bạt Yến, Vân Thanh Nhiễm chỉ nghĩ là nàng ta muốn dựa theo quy củ Đảng Ngụy bọn họ, nhưng đủ loại dấu hiệu tỏ rõ, Thác Bạt Yến không muốn gả cho ca ca của nàng, tự nhiên cũng không thể tự mình chạy tới yêu cầu ngủ một đêm trước với ca ca nàng.
Sau đó, Quân Mặc Thần tiến đến bên tai Vân Thanh Nhiễm, nói với nàng: “Ái phi, vì sao bản thế tử lại cảm thấy đêm nay mình sẽ gặp nguy hiểm nhỉ, đêm nay ái phi sẽ bảo vệ tốt bản thế tử chứ?”
Vân Thanh Nhiễm cười một tiếng, Quân Mặc Thần tất nhiên cũng đã biết tiểu tâm tư của Thác Bạt Yến, nhưng hiện tại còn không biết Thác Bạt Yến tính toán ra chiêu thế nào.
Không biết cũng không sao, nàng sẽ bóp ch.ết hi vọng nàng ta từ trong trứng nước trước, tránh để nàng ta lại náo ra sự tình gì, vừa vặn, nàng ta không phải không muốn gả cho ca ca nàng à? Nàng còn chưa muốn gọi nàng ta một tiếng tẩu tử đâu, đợt mua bán này tính toán thế nào để có lời nhất, nàng thích mua bán đủ lời không lỗ!