Chương 89: Ngươi là người nhà của ta

Edit: Linh Nhi
Beta: Diệp Y Giai
Sau khi Vân Thanh Nhiễm đi ra khỏi Vương phủ thì đi tửu lâu nhà mình lượn một vòng, vốn tưởng phải tốn chút sức lực mới làm cho quản sự tin tưởng nàng là chính chủ, ai ngờ vừa vào cửa, quản sự đã chạy ra tiếp đón nàng.


“Vân công tử ngài đã tới, tiểu nhân đợi ngài đã lâu.”
Vân Thanh Nhiễm cúi đầu nhìn thoáng qua người nọ, để râu, trên mặt có một vết sẹo không nhìn rõ, đại khái có tuổi rồi, nên đã phai mờ đi, có bộ dạng thương nhân trung niên, không có gì khác biệt.


“Ngươi nhận ra được ta?” Vân Thanh Nhiễm hỏi.


“Nhận được nhận được. Chủ tử yên tâm, trước khi đi lão chủ tử đã đem chuyện của ngài truyền đạt lại cho mọi người chúng ta, mọi người đều nhận ra được chủ tử.” Chưởng quỹ vô cùng cung kính, thay vì nói là cung kính, không bằng nói là kính sợ.


Trước đó Vân Thanh Nhiễm đã nghe Mộ Dung Tu nói qua, đối với người của Thương Lan giáo cùng với người sinh sống ở Thương Lan, sự tồn tại của giáo chủ Thương Lan giáo giống như thần linh. Bây giờ xem ra đúng là như vậy.


“Chủ tử, có chuyện gì cần tiểu nhân xử lý thì cứ công đạo lại cho tiểu nhân lo liệu là được?”


available on google playdownload on app store


“Không có gì, chỉ là Mộ Dung… à, sư huynh ta gần đây xảy ra chút chuyện, không phải hắn phụ trách sinh ý trong kinh thành à? Nay hắn phải dưỡng bệnh, cho nên ta đến xem.” Vân Thanh Nhiễm vừa nghĩ đến bên tai quanh quẩn tiếng gọi “mẫu thân” của Mộ Dung Tu nhất thời lông tóc dựng đứng, thật lo lắng nếu bệnh tình của Mộ Dung Tu chuyển biến xấu, có thể sẽ gây ra chuyện gì càng đáng sợ hơn không.


“Chủ tử yên tâm, chuyện này đại công tử đã biết, đại công tử đã sai trợ thủ đắc lực bên cạnh ngài ấy đến kinh thành giúp đỡ nhị công tử, ít ngày nữa đại công tử cũng sẽ tự mình đến kinh thành, tham kiến chủ tử.” Chưởng quỹ đáp.


Vân Thanh Nhiễm biết đại công tử trong miệng hắn chính là đại sư huynh mà đến giờ nàng vẫn chưa có dịp gặp mặt, là nam nhân vô cùng chú trọng cuộc sống, rất biết kiếm tiền.


Đại sư huynh kia của nàng có lẽ hiểu rõ Mộ Dung Tu, biết Mộ Dung Tu không chịu nổi chuyện mẫu thân qua đời, cho dù chưa chắc đã đoán được Mộ Dung Tu sẽ điên, ít nhất cũng không có tâm tình để tiếp tục xử lý những cửa hàng bên này.


Nếu đại sư huynh đã lo lắng chu toàn như vậy, vậy hôm nay nàng xuất môn đến đây cũng không có việc gì, “Ngươi tên gì?”
“Hồi chủ tử, tiểu nhân họ Dương, tên một chữ Lâm.” Dương Lâm vội trả lời, có thể được giáo chủ Thương Lan hỏi tên, đó là vinh hạnh của hắn.


“Ừm.” Vân Thanh Nhiễm nhớ kỹ tên nam nhân này, sau đó nhìn thoáng qua tửu lâu, nếu đã đến đây, thì ăn chút gì rồi về, buổi sáng hôm nay chạy tới chạy lui, cũng đói bụng rồi, vừa vặn không phải thế tử gia khẩu vị không được tốt à, thuận tiện mang chút đồ ăn bên ngoài về cho hắn, có thể hắn sẽ thích, “Gian phòng trên lầu hẳn vẫn còn trống, ta lên nghỉ ngơi một chút.”


“Trống, tất nhiên là trống, gian phòng kia chỉ chủ tử và hai vị công tử mới có thể dùng, xin chủ tử theo tiểu nhân lên lầu.”
Dương Lâm dẫn Vân Thanh Nhiễm lên lầu.
Lúc đi qua một phòng nào đó, bên trong truyền ra từng tiếng làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Không biết còn tưởng đi nhầm vào kỹ viện!


“Sao lại thế này?” Trên mặt Vân Thanh Nhiễm lộ ra biểu tình không thể tin được, ông trời ơi, đây là tửu lâu đó, cho dù ở trong phòng, đóng cửa lại sẽ không có người khác, nhưng người ở trong này không khỏi cũng quá tùy tiện rồi?


Nghe được chất vấn của Vân Thanh Nhiễm , Dương Lâm nhỏ giọng hồi đáp: “Hồi chủ tử, ở trong này là Ký bắc vương gia cùng một vị ái thiếp của hắn, bởi vì thân phận có chút đặc thù, chúng ta cũng không tiện đuổi người, nếu chủ tử không thích, bây giờ chúng ta sẽ mời người ta đi ra.”


Ký Bắc vương gia này muốn ở trong tửu lâu nhà người ta làm chuyện khuê phòng, tửu lâu bình thường đương nhiên sẽ không ngăn cản, không có việc gì ai nguyện ý đi đắc tội với Ký Bắc vương gia chứ? Đắc tội với Ký Bắc vương gia, đừng nói tửu lâu này không mở nổi nữa, ngay cả kinh thành cũng không có cách nào để ở lại, nếu Ký Bắc vương gia thật sự động thủ, vậy thì hoàng triều Thịnh Vinh cũng đừng nghĩ đến việc lưu lại.


Cho nên Dương Lâm cũng không ngoại lệ, thà rằng đắc tội một vài khách nhân khác, cũng không đi quấy rầy Ký Bắc vương Hách Vu Thiên đang rất hưng trí, có điều nếu Vân Thanh Nhiễm không thích, vậy cái gì khác cũng đừng nói đến.


“Không sao, không đáng.” Vân Thanh Nhiễm nhún vai tỏ vẻ không sao cả, Hách Vu Thiên thích hoan ái ở nơi nào thì hoan ái, nàng không có việc gì cũng không đi trêu chọc đống phiền toái Ký Bắc vương này.
“Ư… A… Ưm a…”
Trong gian phòng đó hiện đang khí thế ngất trời!


Thanh âm nữ nhân này Vân Thanh Nhiễm nghe thấy rất quen, không phải là giọng của Tần Tố Tố à? Lúc trước Tần Tố Tố vì chuyện của Vân Tử Hy mà đến tìm Vân Thanh Nhiễm gây sự mấy lần khiến Vân Thanh Nhiễm còn tưởng rằng nàng ta là một nữ nhân si tình, chỉ là dùng sai phương pháp, bây giờ nghe thấy âm thanh này, ý nghĩ trong lòng Vân Thanh Nhiễm hoàn toàn bị phá vỡ.


Nghe nàng ta rên sung sướng như vậy, thế nào cũng không giống tâm không cam tình không nguyện mà?


Vân Thanh Nhiễm vào gian phòng đặc biệt, sau đó hỏi Dương Lâm, “Ta nhớ rõ trong gian phòng đặc biệt này có một gian nội các bí mật nhỉ, mà dựa theo phương vị thì ở ngay bên cạnh gian phòng của Ký Bắc vương gia đúng không?”
“Chủ tử nói không sai, gian phòng ngầm đó đều thông với ba gian phòng này.”


Kỳ thật gian phòng ngầm kia là khéo léo lợi dụng bố cục không gian, giữa bốn gian phòng tạo ra một nơi, một nơi mà những người khác đều không phát hiện ra được, bản thân kiến tạo không phải để cho ai nghỉ ngơi, ai mà rảnh rỗi đi mở một gian ngầm để nghỉ ngơi chứ?


Vân Thanh Nhiễm cười vui vẻ, thì ra căn phòng kia còn có tác dụng như vậy. “Đi, vào xem.”
“Vâng, chủ tử.” Dương Lâm vội mở cửa ám thất ẩn giấu cho Vân Thanh Nhiễm.


Vân Thanh Nhiễm đi theo Dương Lâm vào cửa, chỉ thấy Dương Lâm vén một bức họa trên tường lên, sau bức họa có một lỗ nhỏ, vừa vặn đủ để người ta nhìn trộm.


Vân Thanh Nhiễm cần lỗ nhỏ này, không phải là để nhìn lén, mà là dùng để nghe lén, nhìn lén đối với nàng mà nói là không cần thiết…
“Được rồi, vậy ngươi đi ra ngoài trước đi.”


“Dạ chủ tử, tiểu nhân cáo lui trước, nếu chủ tử có chuyện gì thì có thể gọi tiểu nhân bất cứ lúc nào.” Dương Lâm nghe vậy liền lui ra ngoài.


Lúc trước Vân Thanh Nhiễm cũng đã tới phòng này vài lần, chẳng qua đều không chú ý vấn đề về vị trí của phòng này, dù sao sử dụng dị năng sẽ tiêu hao nhiều tinh lực của nàng, nàng không có việc gì sẽ không dùng nó để nhìn loạn khắp nơi.


Giờ đã biết rồi, Vân Thanh Nhiễm nhìn bốn phía của gian phòng một lượt, phòng này quả nhiên được xây giữa bốn phòng ngoài, trong đó một phía là gian phòng đặc thù của các nàng, ba phía còn lại phân biệt là ba bên, trong đó hai bên đều treo bức họa, sau khi vén lên là có thể từ lỗ nhỏ nhìn ra mọi thứ của gian phòng bên cạnh, còn một mặt là trên vách tường bên trong giường, treo một cái phù bình an, vén lên cũng có một lỗ nhỏ.


Lúc này trong gian phòng của Ký Bắc vương Hách Vu Thiên đang trình diễn một màn vô cùng nóng bỏng.
Thân hình Hách Vu Thiên rất to lớn, thể tích ước chừng to gấp hai lần Tần Tố Tố, màu da hai người cũng khác biệt rất lớn, làn da Hách Vu Thiên ngăm đen, còn Tần Tố Tố lại rất trắng.


Nơi này là tửu lâu, không phải kỹ viện, tất nhiên trong phòng sẽ không có giường, đương nhiên, ngoại trừ căn phòng đặc thù của Vân Thanh Nhiễm.
Cho nên lúc này cái bàn sẽ thành nơi hoan ái của Hách Vu Thiên và Tần Tố Tố.


Ước chừng lại qua một khắc, động tác cuồng dã của hai người kia mới dừng lại, Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy Tần Tố Tố mới vừa rồi còn kêu vô cùng hưng phấn, xong việc lại xụi lơ ở trên bàn, động cũng động không nổi.


Trên bàn vốn để bầy đồ ăn giờ loạn thành một đoàn, mùi ɖâʍ mỹ tràn ngập toàn bộ bên trong phòng.
Trên mặt Ký Bắc vương không có quá nhiều thỏa mãn sau khi hoan ái, ngược lại còn có không ít tức giận.


“Vương gia, ngài không cần tức giận…” Tần Tố Tố tuy rằng cực kỳ mệt mỏi, nhưng vẫn gượng chống thân mình đứng dậy, săn sóc phủ thêm áo khoác cho Hách Vu Thiên, thanh âm nũng nịu vô cùng quyến rũ.
“Hừ!” Hách Vu Thiên hừ lạnh một tiếng, “Quân Vô Ý còn thật sự cho mình là ai!”


Nghe Hách Vu Thiên nhắc đến Quân Vô Ý, Vân Thanh Nhiễm càng thêm vểnh tai để nghe, vốn dĩ lòng hiếu kì của Vân Thanh Nhiễm không lớn, nhưng nếu chuyện có liên quan đến phụ vương, Vân Thanh Nhiễm đương nhiên muốn nghe nhiều hơn một chút.


“Vương gia…” Đôi tay Tần Tố Tố sờ tới sờ lui trên người Hách Vu Thiên, không biết nàng ta đang muốn bình ổn lửa giận cho Hách Vu Thiên hay là đang tạo ra lửa dục đây? “Vương gia, Quân Vô Ý kia đã không chịu cho vương gia ngài mặt mũi, vương gia cũng đừng để ý đến ông ta nữa…”


Tần Tố Tố ước gì Hách Vu Thiên làm gì đó với phủ Trấn Nam vương, ai bảo Vân Thanh Nhiễm mà nàng ta chán ghét nhất đang là thế tử phi của phủ Trấn Nam vương chứ?
“Vô tri!” Hách Vu Thiên quăng Tần Tố Tố ra, ném nàng ta ra thật xa, “Nữ nhân tóc dài kiến thức hạn hẹp!”


Hách Vu Thiên biết mình còn chưa thể động đến Quân Vô Ý, người mà hắn cần đối phó hiện giờ là Dạ Hoằng Nghị! Hôm nay hắn tức giận là tức Quân Vô Ý không cho hắn chút mặt mũi nào trong việc của Hồng Dược!


Vốn tưởng rằng sự kiện giết người trong kinh thành có thể buộc Quân Vô Ý giao Hồng Dược ra, ai ngờ cuối cùng hung thủ bị điều tr.a ra, lời đồn tự động sụp đổ, đáng giận hơn, hung thủ kia còn là người trong phủ của hắn!


Nhìn đến bộ dạng con thứ hai của mình người không ra người quỷ không ra quỷ. Hách Vu Thiên cũng không tiện chỉ trích nó cái gì, nói thật, nếu hắn sớm biết con trai mình sẽ thành nhân chứng lớn nhất biện bạch cho Quân Vô Ý, thì hắn đã sớm dặn dò Hữu Phong, lời nào không nên nói thì không thể nói rồi.


“Vương gia… Quân Vô Ý kia thì có gì đáng sợ…” Sau khi Tần Tố Tố bị Hách Vu Thiên ném lên trên mặt đất lại đứng dậy, giống như đỉa bám dính lên người Hách Vu Thiên, “Chẳng qua là ta cảm thấy Quân Vô Ý chọc đến vương gia ngài, cảm thấy ông ta rất đáng giận mà thôi…”


“Hắn xác thực đáng giận, có điều hắn vẫn còn đất dụng võ rất lớn, binh quyền trên tay hắn rất trọng yếu, uy vọng của bản thân hắn trong quân cũng không phải người khác thì có thể thay thế được, nay Hán Vương cũng đang rục rịch, bổn vương còn cần Quân Vô Ý!”


Giữa tứ vương, phủ Trấn Nam vương xác thực yếu nhất, nhưng trận tranh đấu này không biết khi nào thì sẽ trồi lên mặt nước, ông ta là mấu chốt nhất.
“Ưm…” Tần Tố Tố mềm mại lên tiếng, trong đầu lại rất không cam lòng.


“Ngươi nói ngươi cùng Vân Tử Hy rất quen phải không, vậy ngươi có biết hắn thích nhất cái gì?” Hách Vu Thiên hỏi Tần Tố Tố.


Tần Tố Tố rất không muốn trả lời vấn đề này, Vân Tử Hy thích gì Tần Tố Tố làm sao có thể không biết, hắn còn có thể thích cái gì? Thích muội muội của hắn chứ gì!
“Hử?” Hách Vu Thiên có chút không vui, hắn hỏi nàng ta, nàng ta lại dám thất thần?


Hách Vu Thiên kéo Tần Tố Tố đến trước người mình, động thân một cái xỏ xuyên qua nàng ta.
“A ——” Tần Tố Tố kêu to, hạ thân đau đớn như bị xé rách.
“Trả lời bổn vương.” Đây là trừng phạt mà Hách Vu Thiên dành cho Tần Tố Tố.


“Ta trả lời… Vương gia tha mạng… là Vân Thanh Nhiễm, người mà Vân Tử Hy quan tâm nhất là Vân Thanh Nhiễm!”


“Ngươi nói là thế tử phi của phủ Trấn Nam vương? Trước đó là tiểu thư điên của tướng phủ?” Nói xong Hách Vu Thiên lại động mạnh vài cái, khiến cho Tần Tố Tố há mồm hít từng đợt khí, thật là đau, Hách Vu Thiên với dáng người cao lớn đột nhiên cử động khiến cho Tần Tố Tố đau đớn tột cùng.


“Đúng, là nàng ta…” Tần Tố Tố vội vàng trả lời.
“Nàng ta không phải là muội muội của Vân Tử Hy à?”


“Phải… nàng ta là muội muội của Vân Tử Hy, từ nhỏ do Vân tử Hy nuôi lớn, cho nên người mà Vân Tử Hy yêu thương nhất quan tâm nhất chính là nàng ta!” Tần Tố Tố theo bản năng đem tất cả những gì mình biết nói ra.


“Ồ?” Trên mặt Hách Vu Thiên lộ ra biểu tình nghiền ngẫm, sở dĩ hắn hỏi về Vân Tử Hy, là vì thân phận đặc thù hiện giờ của Vân Tử Hy, Vân Tử Hy là thiếu niên thành tướng, nay lại là Hầu gia, là một đối tượng đáng giá để mượn sức.


Vân Thanh Nhiễm trốn ở trong phòng tối nhìn Hách Vu Thiên và Tần Tố Tố hoan ái, nghe hai người nói chuyện, nàng cảm thấy bản thân trong lúc bất tri bất giác đã rơi rụng không ít da gà, vốn là một màn hoan ái khí thế ngất trời, Vân Thanh Nhiễm lại thấy vô cùng chán ngán.


Thứ Hách Vu Thiên ham muốn sợ rằng có hơi lớn rồi? A…Vân Thanh Nhiễm giảm sút hưng trí dời tai khỏi lỗ nhỏ, đối thoại như này, nàng không nghe cũng được, quá tổn thương lỗ tai rồi.


Thời điểm Vân Thanh Nhiễm trở lại Vương phủ cũng không biết Nạp Lan Tú Nhi kia đã sớm xuất chiêu rồi, cũng không biết Quân Mặc Thần đã cho Nạp Lan Tú Nhi kỳ hạn cuối cùng.


Người vừa bước tới cửa Kim Dật Hiên, thì thấy một đại mỹ nhân quỳ gối trước cửa, đây chẳng phải là Nạp Lan Tú Nhi mới vào phủ lúc sáng à?


“Tỷ tỷ…” Nạp Lan Tú Nhi nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm đi đến mới nâng đầu lên, hoa lê đọng mưa, muốn nói lại ngừng, miệng chưa mở nước mắt đã chảy trước.


Vân Thanh Nhiễm theo bản năng nhìn xung quanh một vòng, chung quanh, ngoại trừ thủ vệ ở cửa, nha hoàn sai vặt đi tới đi lui, thì chỉ còn lại nàng, không có người khác, thế tử gia cũng không ở đây, vậy Nạp Lan Tú Nhi đang diễn cho ai xem?


“Tỷ tỷ… muội muội nguyện ý làm nô tỳ, chỉ cầu hầu hạ ở bên cạnh thế tử gia và tỷ tỷ, cầu tỷ tỷ đừng đuổi muội muội đi…”


Nạp Lan Tú Nhi bị Quân Mặc Thần đuổi, vì thế mới quỳ ở cửa Kim Dật Hiên, ngược lại cầu xin Vân Thanh Nhiễm lưu lại nàng ta, hiện giờ trong vương phủ này, vương gia vương phi không chịu gặp mặt nàng ta, thái hậu lại ở tận trong cung, cho nên nàng ta lựa chọn xuống tay ở chỗ Vân Thanh Nhiễm. Sáng nay lúc gặp Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm rất dễ dàng đồng ý cho nàng ta vào cửa, Nạp Lan Tú Nhi cảm thấy tiểu thư điên của tướng phủ này có thể sẽ là một chủ nhân tương đối dễ nói chuyện.


“Ta khi nào thì đuổi ngươi?” Nàng xuất môn giờ mới trở về, nào có thời gian đi đuổi nàng ta?
“Vậy tỷ tỷ nguyện ý lưu lại muội muội?” Đôi mắt to tròn ngập nước của Nạp Lan Tú Nhi tràn đầy mong chờ nhìn Vân Thanh Nhiễm.


“Ta không đuổi ngươi thì tại sao phải lưu ngươi? Ngươi thích ảo tưởng viển vông thì chơi một mình đi, đừng kéo ta xuống nước, ta không rảnh, cũng không có hứng thú buồn nôn này.”


“Nếu tỷ tỷ không cứu muội muội, thế tử gia sẽ đuổi muội muội ra khỏi Vương phủ… Hiện giờ muội muội vừa mới vào phủ, còn là phụng ý chỉ của thái hậu nương nương, nhưng chỉ mới một ngày thế tử gia đã trục xuất muội ra khỏi vương phủ, nếu rời vương phủ thì không còn đường sống, cầu tỷ tỷ niệm tình đều là nữ tử, thương xót muội muội, lưu lại cho muội muội một con đường sống, muội muội nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của tỷ tỷ.”


Nạp Lan Tú Nhi lệ rơi đầy mặt, điềm đạm đáng yêu, nàng ta co rúm thân mình lại, lộ vẻ vô cùng hèn mọn.
Vân Thanh Nhiễm xem như hiểu rõ Nạp Lan Tú Nhi đang diễn cái gì rồi.


“Thế tử gia muốn đuổi ngươi đi vậy ngươi phải đi tìm thế tử gia, nam nhân mà ngươi muốn gây chú ý, hay muốn lăn lên giường, có thể cho ngươi cả đời vinh nhục là thế tử gia, không phải ta! Ta không có khả năng đó! Nữ nhân chọc giận nam nhân lại đến tìm một nữ nhân khác hỗ trợ, phương thức tư duy của ngươi thật sự khiến ta rất bội phục!”


Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, nữ nhân này đang làm gì đây? Quân Mặc Thần muốn đuổi nàng ta đi không phải nên nghĩ biện pháp để cho Quân MặcThần thay đổi suy nghĩ à? Muốn khóc muốn náo muốn quỳ thì cũng nên đi tìm Quân Mặc Thần mới đúng, đến tìm nàng làm gì?


Nhưng cũng phải nói lại, có thể đi vào phủ còn chưa đến một ngày đã khiến cho Quân Mặc Thần hạ lệnh đuổi đi, Nạp Lan Tú Nhi này thật đúng là “có bản lĩnh” mà!


Cũng không biết nữ nhân này đã làm gì với thế tử gia, lát đi hỏi những người khác xem, việc đó có thể sẽ là một việc thú vị bị lấy ra làm chuyện cười đây.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ…” Nạp Lan Tú Nhi nắm lấy làn váy của Vân Thanh Nhiễm, đau khổ cầu xin.


“Nếu ta không tính sai, mười ba tuổi ngươi đã được tuyển làm nữ hàn lâm, tiến cung bồi công chúa học bài, đến giờ đã được bốn năm, cho nên tuổi tác của ngươi còn lớn hơn ta, đừng có mở miệng ra là gọi tỷ tỷ, ta không già như ngươi.” Vân Thanh Nhiễm cảm thấy mình bị một nữ nhân thoạt nhìn còn lớn tuổi hơn chạy theo gọi tỷ tỷ, có một loại cảm giác hèn mọn nổi da gà tràn lan.


Vân Thanh Nhiễm nói xong thì không hề để ý tới Nạp Lan Tú Nhi, sải bước vào Kim Dật Hiên, nàng mặc kệ Nạp Lan Tú Nhi muốn quỳ ở cửa bao lâu, đợi nàng đến bao giờ, sau khi nàng ta bị đuổi đi sẽ có hậu quả nghiêm trọng cỡ nào.


Khuôn mặt Nạp Lan Tú Nhi trắng bệch, Vân Thanh Nhiễm chẳng những không dễ nói chuyện như trong tưởng tượng của nàng, mà lời nói ra làm cho nàng vừa thẹn vừa giận. Nếu nàng có biện pháp khai thông với Quân Mặc Thần, thì sao còn phải đi tìm nàng ta?
Vân Thanh Nhiễm đi vào phòng Quân Mặc Thần.


“Khụ khụ khụ… ái phi đã trở lại?” Quân Mặc Thần nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm bước vào cửa, nên buông sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.


“Ừ… nữ nhân mới vào cửa kia sao lại chọc tới ngươi rồi? Buổi sáng không phải rất tốt à?” Vân Thanh Nhiễm mới ra ngoài một chuyến, thái độ của Quân Mặc Thần đã thay đổi?


Quân Mặc Thần liếc mắt nhìn Vân Thanh Nhiễm một cái, “Khụ khụ khụ… Bởi vì đồ nàng ta làm không dễ ăn.” Ngay từ đầu hắn đã không tính cho Nạp Lan Tú Nhi vào cửa, buổi sáng hắn vứt vấn đề này cho nàng, là nàng đáp ứng đầy miệng.


Đồ không dễ ăn? Hắn muốn trù nương hay trắc phi vậy? “Ta làm cũng không dễ ăn, ngươi tính khi nào thì hưu ta?”
Thực ra Vân Thanh Nhiễm biết làm đồ ăn, trước kia luôn ở một mình, nuôi sống chính mình không thành vấn đề, nhưng cũng chỉ vậy thôi.


Quân Mặc Thần nghe vậy liếc mắt nhìn Vân Thanh Nhiễm một cái, “Muốn đi như vậy, hử?”
“Ta không nói vậy, ta chỉ muốn biểu đạt một chút bản thân không có trù nghệ mà thôi, nếu ngươi muốn một trù nương làm thê tử, ta có thể cho ngươi đi tìm một người khác.” Vân Thanh Nhiễm ăn ngay nói thật.


“Khụ khụ… ừm… Trong phủ không thiếu trù nương.”
Vân Thanh Nhiễm thật sự thua logic của Quân Mặc Thần rồi, lúc thì nói ghét bỏ trù nghệ của Nạp Lan Tú Nhi muốn đuổi người đi, lúc lại nói không thiếu trù nương, thế tử gia ngài rốt cuộc đang náo cái gì?


“Nếu ngươi thật sự không thích nàng ở trong phủ, thì lát nữa ta sẽ cho nàng ta đi.” Vân Thanh Nhiễm không thích lề mề, muốn đuổi người đi thì tốc độ chút, lưu lại trong phủ khóc lóc sướt mướt, nhìn rất chướng mắt.


Bây giờ đối với Vân Thanh Nhiễm mà nói, phủ Trấn Nam vương chính là nhà nàng, có ai lại thích ở trong nhà mọc ra một nữ nhân cả ngày chỉ biết khóc lóc giống như tất cả mọi người đều thiếu nợ nàng ta không?


Nếu không phải Vân Thanh Nhiễm lo lắng đến cảm thụ của chính chủ Quân Mặc Thần đây, thì sáng nay nàng đã không để nàng ta tiến vào rồi.
“Ái phi… đây là muốn đuổi nàng ta đi? Khụ khụ… không phái sáng nay ái phi còn đồng ý cho nàng ta vào cửa à?”


“Lúc ta muốn ngươi thú ta đã từng nói qua, ta sẽ không hạn chế việc ngươi đi thích người khác, nếu ngươi thích nữ tử khác, ta không có khả năng ngăn cản các ngươi, nếu như không có, phủ Trấn Nam vương là nhà của ta, ngươi là người nhà ta, ta cũng không thể để một nữ nhân mỗi ngày ở nhà náo loạn, quấy nhiễu sự thanh tịnh của ta cùng người nhà mình chứ?” Vân Thanh Nhiễm ăn ngay nói thật.


Nàng đã đáp ứng Quân Mặc Thần thì nàng sẽ làm được, đây là nguyên tắc của Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm nói xong, đợi nửa ngày cũng không thấy Quân Mặc Thần nói tiếp.
Hắn lặng im nhìn nàng, nhìn thật lâu thật lâu.


“Làm sao vậy? Trên mặt ta có cái gì à?” Trừ nốt đỏ không cẩn thận bị ong đốt trên mặt ra, thì hẳn là không còn vấn đề gì mới đúng.


“Ái phi vừa mới nói… khụ khụ… phủ Trấn Nam vương là nhà của nàng… khụ khụ, bản thế tử là người nhà của nàng?” Quân Mặc Thần hỏi lại những lời mà Vân Thanh Nhiễm vừa nói.


“Có vấn đề gì không?” Vân Thanh Nhiễm nhíu mày, hắn dám nói không phải thử xem, nàng đã nhận định cái gì thì cho dù là chủ nhân cũng không thể đoạt lại!


“Khụ khụ khụ… không có… không có vấn đề, phủ Trấn Nam vương tất nhiên là nhà của Thanh Nhiễm nàng, bản thế tử tự nhiên cũng là người yêu của nàng.” Nếu đồng thời còn là người yêu, vậy thì càng tốt.
“Vậy… chuyện của Nạp Lan Tú Nhi ta sẽ giao cho ái phi xử lý…”


“Ta đã biết…”
Sau khi Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần thảo luận xong thì xoay người tính rời đi.
“Đợi chút…” Quân Mặc Thần gọi Vân Thanh Nhiễm lại.
“Làm sao vậy?”


“Khụ khụ khụ… về sau… nếu lại có người đưa nữ nhân vào phủ… nhất quyết đều không cần… bản thế tử đoản mệnh, có mình nàng là đủ rồi… ma ốm thì không nên làm hại những nữ tử nhà trong sạch khác, làm hại một mình nàng là đủ.” Lúc này tâm tình Quân Mặc Thần tựa hồ rất tốt, cũng không tính đánh đố Vân Thanh Nhiễm, trực tiếp nói cho Vân Thanh Nhiễm ý nghĩ của hắn.


Vân Thanh Nhiễm nở nụ cười, hắn còn nhớ rõ những lời lúc trước nàng nói với hắn nói nha! “Được.”

Nạp Lan Tú Nhi quỳ hai canh giờ kết quả đổi lấy Vân Thanh Nhiễm không thèm nhìn đến, nàng ta đành phải trở về viện mà quản gia trong phủ vừa mới an bài cho mình.


Bởi vì nàng mới vừa mới đến, các chủ tử lại không quản nàng ta, cho nên hiện giờ dưới tay nàng ta không có nha hoàn, người duy nhất có thể để cho nàng ta sai phái chính là Hoa ma ma cùng đi đến phủ Trấn Nam vương với nàng ta.


“Nương nương, ngài làm sao vậy?” Hoa ma ma thấy Nạp Lan Tú Nhi đi ra ngoài hơn hai canh giờ thế nhưng lúc trở về lại hai mắt hồng hồng, giống như chịu ủy khuất rất lớn, Hoa ma ma không khỏi nhắc nhở Nạp Lan Tú Nhi, “Nương nương, ngài chính là người mà thái hậu nương nương phái tới, bất kệ là phải chịu ủy khuất gì, thì đánh vào cũng không chỉ riêng mặt của nương nương, cho nên nếu nương nương bị ủy khuất gì, thì mau nói.”


“Ma ma, thế tử gia nói muốn đuổi ta đi.” Nạp Lan Tú Nhi vô cùng tủi thân.
“Cái gì?” Hoa ma ma cả kinh, “Đã xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên như thế?”
Buổi sáng không phải vẫn còn tốt à? Sao chỉ chớp mắt đã bị đuổi đi rồi?


“Ta cũng không biết, hôm nay ta làm đồ ăn đưa thế tử gia, thế tử gia nói sáng sớm ngày mai để ta rời đi!” Nạp Lan Tú Nhi rất oan ức, chính nàng ta cũng không biết mình làm sai chỗ nào.


“Nương nương đừng vội, trước nói rõ cho nô tài nghe xem, sau khi ngài gặp thế tử gia đã nói gì làm gì với thế tử gia?” Hoa ma ma trấn an Nạp Lan Tú Nhi, muốn nàng ta đừng tự mình làm rối loạn trận cước.


“Ta không làm gì cả, ta bưng đồ ăn vào phòng thế tử gia, vừa mới đặt đồ xuống, thế tử gia đã nói, muốn ngày mai ta rời đi!” Nạp Lan Tú Nhi gấp muốn khóc rồi. Nguyên nhân của thế tử gia Nạp Lan Tú Nhi không dám nói với Hoa ma ma, chính nàng nhận định đây tuyệt đối không phải là thật, nhưng Hoa ma ma chưa chắc sẽ nghĩ như vậy, nếu Hoa ma ma tưởng thật, thật sự cho rằng thế tử gia đến gần thân thể nàng sẽ không thoải mái, như vậy chẳng khác nào nàng mất đi sự trợ giúp của Hoa ma ma, kế tiếp có thể sẽ mất đi chỗ dựa vững chắc của thái hậu nương nương.


“Việc này…” Hoa ma ma cũng không có nghĩ ra được gì, thế tử gia nói muốn người đi, ai cũng không ngăn được! Chuyện này cho dù đụng đến chỗ thái hậu nương nương, nếu thế tử gia một nháo hai khóc ba thắt cổ, ai cũng không ngăn nổi hắn!


Nạp Lan Tú Nhi cũng nghe nói đến mức độ cưng chiều của hai vị chủ tử trong cung đối với Quân Mặc Thần, biết tình cảnh hiện giờ của mình vô cùng nguy hiểm, sáng mai chính là kỳ hạn cuối cùng, nàng phải làm như thế nào mới có thể cứu vãn?


Muốn trong thời gian ngắn như vậy làm cho thế tử gia sủng ái là không có khả năng.
“Ma ma, có biện pháp gì có thể để ta mau chóng mang thai đứa nhỏ của thế tử gia?” Nạp Lan Tú Nhi hỏi Hoa ma ma.


“Trước kia phi tử trong cung thường dùng Y Lan Y Lan, đó là huân hương có hiệu quả thôi tình cực mạnh, hơn nữa dưới không khí như vậy nam nữ làm chu công chi lễ sẽ tương đối dễ hoài thai, có điều việc này ngài cũng đừng nghĩ đến, Y Lan Y Lan rất tổn thương thân thể, nếu nam tử bình thường hít nhiều Y Lan Y Lan cũng có thể ảnh hưởng đến tính mạng, với thể cốt của thế tử gia, chắc chắn không chống đỡ nổi.” Hoa ma ma tuy đề cập đến Y Lan Y Lan, nhưng đồng thời cũng khuyên Nạp Lan Tú Nhi nên từ bỏ ý định này đi.


Ánh mắt Nạp Lan Tú Nhi thâm trầm, nàng hỏi Hoa ma ma, “Hoa ma ma, nếu ta bị đuổi ra khỏi phủ Trấn Nam vương, ta có còn đường sống không?”
Hoa ma ma có chút đồng tình nhìn thoáng qua Nạp Lan Tú Nhi, đường sống à? Nàng ta không có.






Truyện liên quan