Chương 117: Đừng ầm ĩ, nương tử của ta muốn nghỉ ngơi

Sau khi cho Quân Mặc Thần ăn nửa viên thuốc, Vân Thanh Nhiễm lại vận khí dẫn đường cho dược tính phát huy tác dụng.


Nửa viên thuốc này là loại trân quý hiếm có, Vân Tử Hy ăn nửa viên đã có thể hóa giải được dược tính của Y Lan Y Lan, ngay cả vết thương trên tay cũng tốt hơn phân nửa. Sau khi Quân Mặc Thần ăn vào, tự nhiên cũng có hiệu quả, người đưa viên thuốc này cho Quân Mặc Thần vốn để hắn dùng kéo dài tính mạng.


Thấy hơi thở Quân Mặc Thần dần dần hồi phục bình ổn, Vân Thanh Nhiễm mới buông hắn ra, đắp kín chăn cho hắn.
Vừa rồi Vân Thanh Nhiễm không quá chú ý đến cánh tay phải của mình, biết chỗ đó có một vết rách rất sâu, nhưng chưa kịp xử lý tốt…


Vân Thanh Nhiễm xé ống tay áo bên phải xuống, lộ ra vết thương, máu chỗ miệng vết thương đã ứ đọng máu lại không ít, nhưng vết thương quá sâu, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, vết thương kéo dài từ khuỷu tay đến bả vai nàng, nửa khuỷu tay đều bị cắt thật sâu.


Trong phòng có chậu rửa mặt và nước, nàng lấy nước lau vết thương cho mình, không bao lâu nước trong chậu đã biến thành màu đỏ máu.
Quân Mặc Thần thoáng ngẩng đầu, từ xa đã thấy Vân Thanh Nhiễm ngồi ở một bên, thấy vết thương trên cánh tay nàng, ánh mắt hắn như bị kim châm, tim cũng nhói đau.


“Nói cho ta biết, tại sao bị thương?” Quân Mặc Thần nhìn thật sâu vào vết thương hở miệng trên cánh tay Vân Thanh Nhiễm, ngực vừa rồi mới bình phục đã lại phập phồng bất bình thường.


available on google playdownload on app store


“Không sao, không cẩn thận bị thương thôi!” Vân Thanh Nhiễm không quay đầu lại nhìn Quân Mặc Thần, nàng đang tập trung xử lý vết thương.
“Là lúc xuống đây nên bị thương à?” Quân Mặc Thần truy hỏi.
“Ừm.” Nàng không có khinh công giỏi như hắn, bị thương là điều không thể tránh khỏi.


“Tại sao phải xuống đây?” Quân Mặc Thần hỏi, biết rõ sẽ gặp nguy hiểm, vẫn cứ liều lĩnh xuống đây?
Tại sao phải xuống? Nàng không xuống, thì mặc hắn phát bệnh, mặc hắn gặp nguy hiểm à?
Vân Thanh Nhiễm không trả lời câu hỏi của Quân Mặc Thần, nàng đã xuống rồi, còn gì để nói nữa đây.


Quân Mặc Thần vén chăn lên, muốn đứng dậy.
“Nằm đó đừng nhúc nhích, đợi ta xử lý vết thương xong sẽ qua chỗ ngươi, ngươi vừa mới sống lại một kiếp, thân thể còn rất suy yếu, ngươi cũng không còn một viên thuốc cứu mạng nào nữa đâu.”


Vân Thanh Nhiễm ngăn cản cử động của Quân Mặc Thần, nàng bị thương một cánh tay, chỉ có một cánh tay có thể động, rửa sạch vết thương cũng không có vấn đề gì lớn.


Quân Mặc Thần ngừng động tác lại, hắn ở trên giường nhìn Vân Thanh Nhiễm, nhìn một mặt cương nghị quật cường của nữ nhân xinh đẹp đó, vết thương chảy máu kia cho dù là nam nhi thân cao bảy thước, chắc chắn cũng sẽ đau đến mức gào khóc, nhưng nàng lại không kêu lấy một tiếng, thậm chí mãi đến khi hắn thoát khỏi nguy hiểm mới bắt đầu xử lý vết thương.


Nơi đây là lều trại, thường ngày binh sĩ thao luyện cũng sẽ bị thương, cho nên kim sang dược là đồ được chuẩn bị sẵn, sau khi Vân Thanh Nhiễm lật tung lên đã tìm được hòm thuốc, bên trong có vải bố và kim sang dược, nàng thoa thuốc cho mình, lúc muốn băng bó, bởi vì chỉ có một tay nên rất chật vật, thử hai lần vẫn không thể thành công.


“Lại đây.” Tầm mắt Quân Mặc Thần chưa hề rời khỏi người Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm cầm lấy mảnh vải đi tới bên người Quân Mặc Thần, giao mảnh vải cho hắn, để hắn băng bó giúp nàng.


Động tác của Quân Mặc Thần rất nhẹ nhàng rất mềm mại, cẩn thận từng li từng tí băng bó cho Vân Thanh Nhiễm, vết thương này dữ tợn như vậy, chói mắt như vậy, xuất hiện trên thân thể gầy gò của nàng lại khiến cho người ta đau lòng đến thế…


Hắn vừa phát bệnh, thân thể rất suy yếu, tay cũng không có chút khí lực nào, cầm mảnh vải trên tay mà mấy lần cũng không thể khống chế được, trải qua một hồi giằng co, cuối cùng cũng băng bó xong cánh tay phải cho Vân Thanh Nhiễm.


“Cơ thể vẫn rất lạnh à?” Vân Thanh Nhiễm nói xong sờ tay Quân Mặc Thần, giống như chạm đến một khối băng.


Vân Thanh Nhiễm cởi y phục của bản thân, bộ y phục trên người nàng đã không thể mặc được nữa, một bên ống tay áo đã không còn, những chỗ khác cũng dính không ít máu. Sau đó nàng lại cởi y phục của Quân Mặc Thần.


Nàng dùng cơ thể ấm áp của bản thân dán lên thân thể lạnh lẽo của Quân Mặc Thần.
Lúc này người bên ngoài đều đang bận rộn, sẽ không có ai chú ý đến hai người bọn họ. Bên ngoài vội lật trời, mà hai người bọn họ lại an tĩnh trốn ở trong lều trại.


Nhiệt độ cơ thể Vân Thanh Nhiễm đối với Quân Mặc Thần là vô cùng ấm áp, ôm lấy sự ấm áp của nàng vào trong lòng, thân thể Quân Mặc Thần tham lam hút lấy ấm áp mà nàng mang đến cho hắn.


“Nhiễm Nhi, nàng rất ấm.” Quân Mặc Thần kề sát vào tai Vân Thanh Nhiễm nói, hai người họ ôm nhau, không hề có chút hương vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ nào, trên mặt hắn tràn đầy sự thương tiếc.
“Ừm, ngươi chợp mắt một lát trước đi, nếu có người đi vào, ta có thể ứng phó.”


“Ta đã không có việc gì rồi.” Quân Mặc Thần vươn tay gạt mấy sợi tóc trên trán Vân Thanh Nhiễm, vừa vặn, hắn được tiểu nữ nhân này bảo vệ rồi. Tuy hắn rất không tình nguyện, nhưng lại không thể không thừa nhận sự ấm áp đó.


“Nhiều lời, bảo ngươi ngủ thì ngươi ngủ đi, không ngủ được thì chợp mắt một lúc, ngươi không mệt nhưng lão nương mệt rồi.” Vân Thanh Nhiễm động thân thể, tìm một vị trí thoải mái, nhắm mắt lại ngủ.


Nhìn nữ nhân nhắm hai mắt lại ngủ trong lòng mình, trên mặt Quân Mặc Thần hiện lên một nụ cười thỏa mãn…

“Mẹ ơi, mệt ch.ết ta rồi!” Mành trướng của lều trại bị vén lên, hai nam nhân đi vào là binh sĩ có bộ dáng rất chật vật.


“Đúng đó… Hơn nửa đêm, cũng không để cho người ta đi ngủ… Nếu để ta biết là tên ch.ết tiệt nào giở trò quỷ, ta nhất định sẽ giết ch.ết hắn!” Một nam nhân khác ngáp một cái thật lớn, là đã mệt đến hoảng rồi.


“Bớt nói khoác đi, đối phương có thể náo nơi này đến mức rối loạn như vậy, nhất định không phải làm nhiệm vụ bình thường.”
Lúc nói chuyện hai người đã đi vào trong doanh trướng.


Nơi này là lều trại cho bọn họ ở, hôm nay bên ngoài vô cùng rối loạn, bọn họ vốn đi cứu hỏa, lại bị trưởng quan gọi đi giáo huấn, bên trên nổi trận lôi đình, tình thế rất nghiêm trọng, cũng may hôm nay không phải ca trực của bọn họ, bằng không sẽ phải chịu phạt, vừa rồi trưởng quan liên tục giết mất mấy người trực đêm nay, nghiêm trị này sợ rằng không chỉ phạt một chút đơn giản như vậy!


Hai người tùy tiện bước vào, đương nhiên đã đánh thức Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm đang chiếm lấy chiếc giường của hai người họ.
Vân Thanh Nhiễm xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình, định đứng dậy.


“Ngoan, ngủ thêm một lúc nữa đi.” Quân Mặc Thần vỗ vỗ lên mặt Vân Thanh Nhiễm, nhỏ giọng nói ở bên tai nàng.
Vân Thanh Nhiễm nghe vậy vừa muốn mở mắt ra lại một lần nữa khép lại, ngủ rất an tâm.


Hai người này rõ ràng đang là trộm, đã chiếm chỗ ở của người khác, lại có vẻ rất đương nhiên, khiến hai chủ nhân vừa mới trở về giật mình ở ngay cửa, nhất thời không phản ứng kịp hiện tại đang là tình huống gì.


Bọn họ mệt gần ch.ết trở về lều trại của mình lại phát hiện một nam một nữ đang nằm trên giường mình, hai người đó thoải thoải mái mái ôm nhau ngủ, hơn nữa còn đều là người trông như thần tiên, khiến cho bọn họ trong lúc nhất thời cảm thấy mình đi nhầm chỗ rồi.


“Này, Long Hạo, đây là lều trại của chúng ta đúng không?”
“Không sai, ngươi mù đường nhưng ta thì không…”
“Vậy, hai người trên giường kia là sao?”


Ngón tay chỉ về hướng đôi nam nữ trên giường, nữ nhân ngủ ở trong lòng nam nhân, hiện giờ dường như còn ngủ rất say, nam nhân thì đã tỉnh, nhưng giống như không thấy hai người bọn họ.


“Ta cũng muốn biết hai người kia là thế nào, nếu như trưởng quan vì biểu hiện tốt của chúng ta nên khen thưởng, vậy đưa nữ nhân đến là đủ rồi, vì sao còn phải thêm một tên nam nhân chứ?” Long Hạo xoa cằm mình nói, đây không phải là đang tuyên bố muốn khiến cho bọn họ hâm mộ ghen tỵ à?


“Chờ đã Long Hạo, hôm nay phát sinh chuyện như vậy, hai người bọn họ, sẽ không phải là…”
“Sẽ không phải là cái gì?”
“Người xấu? Kẻ xâm nhập?”


“A? Ngươi đừng dọa ta, Trần Thiếu Nguyên?” Long Hạo theo bản năng lùi về phía sau, nếu như là kẻ xâm nhập, vẫn nên nhanh chóng gọi người tới giúp thì tốt hơn, chỉ dựa vào hắn và Trần Thiếu Nguyên, khẳng định không đối phó được với đối phương…


Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên có suy nghĩ rất giống nhau, đang định chạy ra khỏi lều trại, thì hai mảnh vải màu trắng đã bay về phía hai người, quấn lấy thân thể hai người đồng thời cũng bịt chặt miệng của họ.


Đầu kia của mảnh vải trắng nằm gọn trong tay Quân Mặc Thần, người hắn vẫn nằm trên giường, chỉ vươn một bàn tay ra ngoài, tay khẽ dùng sức, lập tức kéo hai tên nam nhân đang có ý định chạy đi kia.
Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên chưa kịp phản ứng, người đã bị kéo tới bên cạnh giường.
“Ô ô ô…”


“Ô ô ô…”
Miệng hai người đều bị mảnh vải trắng quấn chặt, muốn nói chuyện cũng không nói được.
“Đừng ầm ĩ, nương tử nhà ta muốn nghỉ ngơi.”


Quân Mặc Thần nói xong thu lại bàn tay vừa vươn ra, đắp kín chăn cho Vân Thanh Nhiễm, tiếp tục nhìn dáng vẻ khi ngủ của nàng, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của hai người Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên.
“Ô ô ô…”
Hai người muốn thoát khỏi mảnh vải đang cuốn chặt lấy bọn họ, muốn phát ra tiếng cầu cứu.


“Xuỵt.” Quân Mặc Thần dùng ánh mắt không vui nhìn hai người, ý bảo hai người đừng phát ra âm thanh nữa, sau đó một ngón tay thon dài lại chỉ về hướng Long Hạo: “Ngươi đi kiếm đồ ăn về đây!”
Long Hạo mạnh mẽ lắc đầu.
“Ồ… vậy thì đều ch.ết hết đi.” Quân Mặc Thần ra quyết định.


“Ôôô…” Không muốn, hắn không muốn ch.ết đâu, nước mắt Long Hạo cũng sắp chảy ra rồi.
“Hửm?” Quân Mặc Thần híp lại đôi mắt sắc, vì Long Hạo lại vừa phát ra âm thanh ồn ào mà cảm thấy không vui.
Long Hạo không dám lên tiếng nữa, sửa thành gật đầu liên tục.


“Ừm, vậy đi đi, lúc trở về nhỏ tiếng chút.” Quân Mặc Thần nới lỏng mảnh vải trói buộc Long Hạo ra.


Long Hạo lấy lại sự tự do đứng lên, cúi đầu nhìn thoáng qua chiến hữu Trần Thiếu Nguyên của hắn, lại nhìn tình huống của hai người trên giường một chút, nữ nhân kia vẫn an tâm ngủ ở trong ngực nam nhân, sau khi nam nhân kia buông lỏng kiềm chế đối với hắn thì tầm mắt lại trở về trên người nữ nhân trong lòng, không để ý đến hắn.


Là đã nắm chắc một trăm phần trăm rằng hắn sẽ không chạy, hay là hắn ta có tự tin, cho dù hắn giở trò với hắn ta cũng không mang lại bất kỳ ảnh hưởng gì?
Long Hạo đấu tranh trong lòng, cứ như vậy chạy thoát đi, hay là ngoan ngoãn làm theo lời của tên nam nhân trước mặt…


Nếu chạy trốn, hắn có thể đi tìm cứu binh, mạng của mình cũng sẽ được bảo toàn, nhưng mà… Trần Thiếu Nguyên thì ch.ết chắc rồi.


Chăm chú nhìn chiến hữu của mình một hồi lâu, chán nản cào cào đầu mình, cuối cùng vẫn quyết định ngoan ngoãn làm theo lời Quân Mặc Thần, ai bảo hắn không có cách nào trơ mắt nhìn chiến hữu của mình gặp nguy hiểm chứ, ch.ết tiệt, cái tật xấu này nhất định phải sửa, nếu không đợi đến lúc ngay cả tính mạng của hắn cũng mất thì đã trễ rồi!






Truyện liên quan