Chương 119: Khó có cơ hội để cho nàng chơi

Hắn ngược lại sẽ ba hoa, Vân Thanh Nhiễm bất đắc dĩ mà lắc đầu, nàng xuống đây không phải vì can thiệp vào chuyện này, mà là muốn bình an mang nam nhân làm càn này đi, cho nên trong chốc lát nàng chỉ nghĩ đến việc trà trộn vào trong đội quân, thoát khỏi nơi nguy hiểm này là được.


“Hai người các ngươi, lát nữa cõng hắn, hoặc là đỡ hắn, khiêng cũng được.”
“Hắn là một đại nam nhân… vì sao chúng ta lại phải vừa đỡ vừa khiêng?” Trần Thiếu Nguyên không dễ gì mới có cơ hội được mở miệng nói chuyện liền có ý kiến.


Vân Thanh Nhiễm liếc mắt nhìn hai người, “Nam nhân của lão nương có mệnh hệ gì thì các ngươi sẽ chịu trách nhiệm?” Bọn họ có tư cách chịu trách nhiệm à? Đáp án khẳng định là không!


Khóe miệng Quân Mặc Thần khẽ cong lên, khiêu khích nhìn thoáng qua hai người Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên, xem đi, nữ nhân của ta là tốt nhất.
Long Hạo liếc Trần Thiếu Nguyên một cái, nhìn xem, nữ nhân thực đáng sợ.
Tiếng kèn lệnh còn vang lên sớm hơn so với dự tính.


Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên vừa nghe tiếng kèn, phản xạ có điều kiện giật mình một cái, tình huống gì đây, chuyện bên này còn chưa ổn định xong, lại xảy ra chuyện gì nữa chứ?
“Địch tập kích, địch tập kích…”


Bên ngoài vừa mới yên lặng một chút, lúc này trở nên huyên náo, tiếng bước chân dồn dập dày đặc.
“Đi.”
Vân Thanh Nhiễm lôi kéo tay Quân Mặc Thần, dẫn hắn ra bên ngoài.
Bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy bàn tay lớn thon gầy của Quân Mặc Thần, trên mặt Quân Mặc Thần nở nụ cười ấm áp.


available on google playdownload on app store


Quá trình trà trộn vào không quá khó khăn, bởi vì sự việc vừa rồi, người ch.ết không ít, lúc này đối mặt với đội ngũ Dạ Hoằng Nghị điều động tới, rối loạn tay chân như vậy, ai sẽ chú ý đến hai gương mặt xa lạ ở trong đội ngũ chứ?


Có điều quân đội được huấn luyện rất có nề nếp, trong thời gian ngắn đã chia tổ phân công nhiệm vụ, vô cùng trật tự, không hề luống cuống tay chân.
Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm mặc quần áo giống với những người khác, biến mất dần trong đám người.


“Nương tử, nàng nói xem lần này hoàng đế sẽ phái ai tới ngăn nơi này?”


Hiển nhiên nếu đã biết có một chỗ như này, hoàng đế không có lý do gì mà không phái người đến chặn lại, vạn nhất chuyện này diễn biến thành đánh lâu dài sẽ ảnh hưởng đến giang sơn, tốt nhất là giải quyết dứt khoát.


“Thật đáng tiếc, dù ta rất muốn cho ra một cái giả thiết, nhưng những võ tướng mà ta nhận thức cũng chỉ có hai người, một là lão cha của người, còn một là lão ca của ta, hiện giờ khẳng định cha ngươi thích hợp vai chính hơn, đối đầu với thủ lĩnh đám tặc nhất định là ông ấy, còn bên này là ai đến ta thật sự không biết.”


“Ha ha… nói không chừng… nương tử thật sự đoán đúng rồi.”
Quân Mặc Thần nở một nụ cười khó hiểu, ngược lại không tiếp tục nói nữa.
Bên tay trái Vân Thanh Nhiễm là Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên.


“Địch tập kích là có chuyện gì? Chúng ta đang ở ngoại thành, địch nhân ở đâu ra?” Long Hạo chọc chọc Trần Thiếu Nguyên bên cạnh, đến giờ vẫn chưa thể hiểu rõ là đã xảy ra chuyện gì.


“Ta cũng muốn biết!” Không rõ tình hình cũng không chỉ mình Long Hạo hắn, Trần Thiếu Nguyên cũng không hiểu rõ được sự tình tối nay, thật hy vọng đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh dậy một cái là đã không còn chuyện gì nữa.


Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên bọn họ chỉ biết mình bị binh lính chiêu mộ đến đây, nguyện trung thành với Ký Bắc vương gia, còn về dã tâm của Hách Vu Thiên thì bọn họ lại không hề biết, mặc dù Hách Vu Thiên đã không còn kiêng nể gì nữa cả, nhưng cũng chưa đến mức ở trước mặt mọi người nói mình muốn làm hoàng đế.


Vân Thanh Nhiễm rất nhanh sẽ biết được đáp án của câu hỏi mà vừa rồi Quân Mặc Thần hỏi nàng, thật sự là Vân Tử Hy.
Từ xa đã trông thấy ca ca mình mặc một thân áo giáp, không giống như công tử thế gia nhẹ nhàng lúc trước, uy nghiêm ngưng tụ trên mặt hắn, phát ra quanh thân hắn.


“Hắn là tướng tài trời sinh, lúc hắn mới vào quân doanh đã không được người ta xem trọng, ở kinh thành hắn là trưởng tử Tướng phủ, ở trong quân doanh hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử quyền quý có chút bản lãnh mà thôi, Hộ quốc tướng quân Lục lão tướng quân đương thời cũng không bởi vì hắn là nhi tử của ai mà cho hắn đãi ngộ đặc biệt, cho đến khi ở Khê Thủy Nhai, cơ trí của hắn đã giải cứu mọi người khỏi nguy hiểm, hắn mới được coi trọng, hắn đã tiến lên từng bước một, dùng thời gian bảy tám năm. Là tướng lãnh trẻ tuổi nhất từ khi hoàng triều Thịnh Vinh khai quốc đến nay.”


Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm cùng nhau nhìn về người nam nhân ở trên sườn núi phía xa, hắn ở ngay phía trước đội ngũ của đối phương, cho nên liếc mắt một cái là có thể thấy hắn.
Vân Thanh Nhiễm trầm mặc một lúc, khẽ cười, “Ngươi trái lại nắm rất rõ ràng tình hình của ca ca.”


“Ta cưới muội muội hắn.”
Muội muội… yêu nhất.
“Ta nghĩ hiện tại dường như không phải là lúc thảo luận vấn đề này.”
“Không, là hiện tại. Nếu là ca ca nàng, chúng ta có thể không có cách nào rời khỏi nơi này.”


Nếu đối phương là Vân Tử Hy, bọn họ có lẽ không có cách nào rời đi.
Vân Thanh Nhiễm có chút đau đầu, “Đầu hàng có thể không?”
“Nàng nhìn đằng sau xem.”


Vân Thanh Nhiễm không cần quay đầu nhìn cũng biết người nào đứng phía sau rồi, vì phòng ngừa có những người vừa lâm trận đã bỏ chạy, đối với những binh lính lùi về sau đều áp dụng chính sách giết không tha.


Vân Thanh Nhiễm ngẩng đầu, một góc bốn mươi lăm độ nhìn trời, quá đáng thương, lại bị cuốn vào làm một tên lính nho nhỏ.
“Khụ khụ khụ… kỳ thật, cũng không cần lo lắng, vận khí cũng không quá tệ, nàng còn chưa đến mức bị binh lính gây tổn thương được.”


“Chuyện cười này không buồn cười một chút nào.”
Vô cùng bội phục kỹ năng trào phúng của thế tử gia, đã là lúc nào rồi, tâm tình của hắn lại vẫn tốt đến khác thường, ông trời của ta ơi, đây chính là chiến trường sẽ đổ máu rơi lệ mất tim gan não phổi đó!


Đương nhiên không chỉ Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần nhìn thấy Vân Tử Hy, những người khác cũng thấy được, điều này làm cho những binh lính còn chưa thăm dò rõ tình huống càng không suy nghĩ ra được, đồng thời còn bất an vô cùng.


Có một số nghi hoặc mọi người không dám nói ra ngay trước mặt, nhưng suy nghĩ trong lòng lại vỡ vụn.
“Sao lại là công tử Khinh Hồng?”
“Gì vậy, chúng ta không là người một nhà à?”


“Nghe nói năm mười bảy tuổi hắn đã có thể một mình mang binh đi đánh địch, mười chín tuổi đã đánh bại tướng quân Hàn Vân nổi tiếng của Bắc Yến quốc, hắn lãnh binh thì chẳng phải chúng ta thảm rồi à?”


Long Hạo khẩn trương cầm lấy tay Trần Thiếu Nguyên, “Này, lúc ch.ết nhớ phải nằm bên cạnh ta.”
“Ngươi không thể nói lời nào dễ nghe hơn à?”
“Thế này còn chưa đủ dễ nghe?”
“Ta còn chưa sống đủ, không muốn ch.ết.”


“Chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất thôi, nói rồi đấy, nếu lần này ta cụt tay gãy chân, ngươi cũng không được ghét bỏ ta.”
“Cút, ai con mẹ nó chưa từng ghét bỏ ngươi hả.”
“Có.”
“Khi nào?”
“Lúc thượng ta.”
“…”


Đây là lần đầu tiên hai người Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên nhìn thấy trường hợp chân thật thế này, khó tránh khỏi sẽ khẩn trương.


Lại nhìn lại đôi tiểu phu thê ở bên cạnh, một người khẽ cười, giống như gặp được chuyện gì chơi rất vui, người còn lại duy trì tư thế bốn mươi năm độ nhìn trời.
Hai người như thế, làm cho bọn họ không kềm được muốn hỏi, bọn họ rốt cuộc đến đây làm gì?


Thời gian trở nên vô cùng gian nan, dần dần mặt trời mọc lên cao, trên trán thấm ra mồ hôi.
Xa xa, tựa hồ nghe thấy ở phía đối diện đang đọc một đạo thánh chỉ, đại khái nói là phủ Ký Bắc vương mưu đồ bất chính, muốn bọn họ bỏ tối theo sáng nộp vũ khí đầu hàng vân vân.


Đương nhiên, tướng lĩnh bên này cũng không nhàn rỗi, nói một tràng cổ động sĩ khí, đại khái là nói cái gì mà nếu như lùi bước thì chỉ có một con đường ch.ết, nhưng nếu đánh thắng, chính là công thần, Ký Bắc vương gia ngồi lên ngôi vị hoàng đế, bọn họ cũng có thể được phân một phần vân vân mây mây, dù sao nói đến cuối cùng tình cảm quần chúng trở nên phấn chấn, sĩ khí tăng cao.


Nói đến chỗ xúc động, bên tai đều là tiếng hò hét, Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần cúi thấp đầu, làm bộ làm tịch vung vung nắm tay.


Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên cũng không có cảm xúc mãnh liệt, mạng nhỏ của mình còn bị hai người không rõ lai lịch bên cạnh nắm giữ, nói những lời cổ động lòng người cũng không thay đổi được sự thực bọn họ lúc này đang là “tù nhân”.


Đại khái lại qua một canh giờ, mới thật sự động thủ, Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần xen lẫn vào bên trong lướt qua, trước mắt tạm thời không ra được, Vân Tử Hy cũng không để nhiều người tiến công, những người đang chém giết chính là đội tiên phong, thật không may, không chọn được đội ngũ tốt, Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần không cẩn thận trà trộn vào trong đội tiên phong.


“Nương tử, ta đứng mệt rồi.” Quân Mặc Thần u oán nhìn Vân Thanh Nhiễm. Khuôn mặt trắng bệch, nếu giờ hắn nói hắn sắp ch.ết cũng sẽ có người tin, chứ đừng nói là mệt mỏi.


Bên tai là tiếng vũ khí va vào nhau binh binh bang bang, Quân Mặc Thần lại giống như đang ở đình viện nhà mình, bộ dáng nhàn nhã khiến cho Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên “vâng mệnh” chiếu cố hắn đều tuôn mồ hôi.
“Vậy tự mình tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.” Tìm một chỗ chắc được chứ.


Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua Vân Tử Hy ở phía xa, phải đưa Quân Mặc Thần ra ngoài, sau khi Quân Mặc Thần phát bệnh thì đến bảy tám ngày thân thể căn bản là rất yếu, đồng thời cũng cần uống thuốc, để hắn ở nơi này không phải là chuyện tốt, vạn nhất việc này nhất thời nửa khắc không thể kết thúc, nàng mệt mỏi thì không sao, nhưng Quân Mặc Thần lại không thể.


“A.” Quân Mặc Thần nhìn bốn phía xung quanh, sau đó đặt mông ngồi trên đống thi thể chồng lên nhau, độ cao vừa đúng, cũng không quá cứng, chỉ là mùi vị có hơi khó ngửi.


Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên hoàn toàn trợn tròn mắt, đây là cái chuyện gì thế, lúc người khác chém chém giết giết, hắn lại lấy thi thể của những binh lính vừa mới ch.ết để làm ghế ngồi?
“Ngươi… ngươi ngồi trên…”


Tham gia quân ngũ được hai năm , đây vẫn là lần đầu tiên Long Hạo thực sự ra chiến trường, lần đầu tiên thấy nhiều thi thể như vậy, hình ảnh máu chảy đầm đìa đó, đủ để dọa ch.ết người rồi.


“Có thể có may mắn tiếp xúc với cái mông xinh đẹp cao quý của ta, ta tin tưởng bọn họ dù đã ch.ết cũng vẫn thấy vinh dự.” Quân Mặc Thần uể oải chống cằm, nếu có thêm cái chăn, hắn rất có thể sẽ nằm xuống ngay tại chỗ ngủ một giấc.


“Ngươi, ngươi…” Hai người Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên liên tục lắp bắp.
“Sao? Các ngươi cũng muốn ngồi à? Trên mặt đất còn rất nhiều, cứ tự tiện.” Hiện giờ không thiếu một hai cỗ thi thể, hơn nữa số lượng đang gia tăng.
Ai muốn ngồi chỗ này hả!


“Ta nói này, nương tử của ngươi chạy đến bên kia rồi, ngươi không lo lắng cho nàng à?” Long Hạo nhìn thoáng qua Vân Thanh Nhiễm không biết đã chạy ra xa từ lúc nào, trong mắt hắn, hiện giờ Vân Thanh Nhiễm đang chạy loạn khắp nơi, tuy còn chưa gặp phải nguy hiểm gì, nhưng cũng không quá an toàn.


“Khó có cơ hội tốt để cho nàng chơi thế này, ta sao có thể không cho nàng chơi được, bình thường luôn chờ ở trong đình viện, nàng sẽ buồn đến hỏng mất.” Quân Mặc Thần nhìn thân ảnh của Vân Thanh Nhiễm ở phía xa, khóe miệng mang theo nụ cười sủng nịnh






Truyện liên quan