Chương 121: Thôi đi, ngươi vẫn cứ ghét bỏ ta đi!
Tập hợp ở thuỷ lao?
Từ đầu, ngoại trừ vài vị trưởng quan thì không có ai biết vì sao vào lúc này lại muốn hạ một đạo mệnh lệnh như vậy, các vị tướng sĩ cũng chỉ ngoan ngoãn nghe theo mà thôi, đến đến khi có người lặn xuống thủy lao lại không đi lên nữa, mọi người mới hiểu ra.
Nhận thức này đối với mọi người mà nói không thể nghi ngờ là một tin tốt lành, vương gia quả nhiên anh minh thần võ, có thể tính đến bước này!
Vốn là, khi đối mặt với Vân Tử Hy, trong lòng bọn họ khó tránh khỏi sự sợ hãi, dù gì cũng là một trận chiến, có ai nguyện ý đi nạp mạng chứ? Lúc bọn họ nhập ngũ còn tưởng đây là thời thái bình thịnh thế, sau khi bọn họ nhập ngũ cũng chỉ chịu chút đau khổ mà thôi, chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp phải trường hợp như này!
Nói không hoảng hốt, là giả, nói có hoảng loạn, lại không thể nói ra, bằng không tánh mạng khó giữ, quấy nhiễu lòng quân chính là tử tội.
Binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh vào giờ phút này hành động hết sức nhanh chóng, không đến một canh giờ, cũng chính là hai tiếng, phần lớn binh lính đều đã rút lui thông qua mật đạo dưới thủy lao.
Hách Trường Đức lại không đi, ngoài ra còn có một phần binh sĩ thủ vệ còn chưa rút lui đang canh giữ ở bên ngoài, chỉ cần có một biến động nhỏ sẽ thổi kèn lệnh tiến vào trạng thái khẩn cấp đề phòng.
“Ngoại trừ thủ vệ ra còn có người không bỏ chạy à?” Hách Trường Đức hỏi tướng sĩ bên cạnh.
“Lúc nãy đã thông báo xuống, vì chuyện tối qua, tạm thời không thể bảo đảm chắc chắn nhân số, nhưng hẳn là đều đã rời khỏi rồi.”
“Được rồi. Chúng ta cũng đi thôi.”
“Nhưng… tướng quân, vậy còn… thủ vệ…”
“Không cần phải quan tâm đến bọn họ, bảo toàn được đa số là được rồi.”
Đối với Hách Trường Đức, lựa chọn lần này chẳng khác nào thằn lằn đứt đuôi chạy trốn, hắn muốn dẫn phần lớn người đi trợ giúp vương gia, về phần số ít người kia thì dùng để che dấu, mặc kệ có thể che dấu bao lâu, có thể kéo dài nhất thời thì nhất thời, so với mưu đồ bá nghiệp của vương gia, thì tánh mạng của mấy người kia có đáng là gì?
Vị phó quan bên người hắn cúi thấp đầu, không dám phản bác, quả thực, so với mưu đồ bá nghiệp to lớn của vương gia, thì tánh mạng của mấy người kia căn bản không đáng để nhắc tới.
Hách Trường Đức nói xong cũng nhún người nhảy vào trong nước, thông qua mật đạo dưới thủy lao lặn ra bên ngoài, vì mật đạo ở dưới nước, lại là tạo dựng lên dựa trên thông đạo của nước suối ngầm vốn có, dưới lòng đất căn bản không có một tia sáng, hoàn toàn chỉ có thể lần mò tiến về phía trước, cũng may mật đạo không có cửa phân nhánh, một đường thông đến cuối.
Dần dần, có một ít ánh sáng, ánh sáng trên đỉnh đầu, chứng minh hắn đã rời khỏi mật đạo đi tới đáy sông Cảnh Long.
“Ào ——”
Hách Trường Đức trồi lên khỏi mặt nước, vừa mới hít thở không khí mới mẻ, mấy cây trường thương đã gác trên cổ của hắn.
Hách Trường Đức ngẩn ra, hiển nhiên là không đoán được sẽ gặp phải tình huống này.
Hắn ngẩng đầu, thấy Vân Tử Hy cưỡi ngựa trên bờ.
Nhìn Vân Tử Hy, Hách Trường Đức giống như bị sét đánh giữa trời quang.
“Ngươi, làm sao có thể…?”
Tại sao Vân Tử Hy lại ở đây? Làm sao hắn ta biết được chuyện này, trước đó đã chờ ở đây đợi hắn tự chui đầu vào lưới? Hắn bị Vân Tử Hy bắt rồi, vậy những binh lính đi trước hắn có phải cũng bị bắt rồi không?
Nhận thức này khiến Hách Trường Đức quên đi việc mình còn đang ở trong nước, quên luôn việc phải bơi.
Trong lúc hắn hoảng hốt đã bị người kéo lên bờ, đương nhiên, vị phó quan đi cùng với hắn cũng không thể may mắn thoát khỏi.
“Vì sao? Vì sao ngươi lại biết có mật đạo này?” Hách Trường Đức nằm mơ cũng không ngờ mình cứ như vậy mà bị bắt! Vốn tưởng rằng thông đạo sẽ gây bất ngờ, sẽ thành nét bút hỏng lớn nhất của bọn họ, nếu dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, Vân Tử Hy chưa chắc đã có thể đánh hạ được bọn họ trong thời gian ngắn, nhưng hiện tại, Vân Tử Hy ôm cây đợi thỏ, không tốn nhiều khí lực đã có thể bắt sống được bọn họ!
Vì mật đạo vốn hạn chế phạm vi, nên binh lính đều lục tục lần lượt đi lên, Vân Tử Hy chỉ cần sắp xếp cho mọi người ở bờ sông chờ “đánh bắt” là được, quả thực so với bắt cá còn thoải mái hơn!
“Hách Trường Đức, lần này không phải ngươi thua ở trên tay ta, mà là một người khác.” Vân Tử Hy mỉm cười nói, nói thật hắn rất bất ngờ, không ngờ Quân Mặc Thần và Thanh Nhiễm sẽ trà trộn vào bên trong, cũng không ngờ Quân Mặc Thần lại biết chuyện mật đạo.
Quân Mặc Thần dùng cây trâm chứng tỏ thân phận, lại báo cho hắn biết chuyện mật đạo, sau đó Vân Tử Hy cho lui binh, đấu với Hách Trường Đức một trận chiến tâm lý.
Vân Tử Hy thu binh, cho Hách Trường Đức thời gian suy nghĩ, cũng tạo cho hắn ta áp lực vô hình.
Hiện tại trong tình huống này, đối với Hách Trường Đức mà nói là bị chịu dày vò, huống chi hắn ta còn muốn đi trợ giúp ân sư Hách Vu Thiên của hắn, kết quả hắn ta thật sự lựa chọn bí mật rút đi, muốn diễn không thành kế cho Vân Tử Hy xem, chỉ tiếc không thành kế nhất định không diễn được rồi.
Lần này mệnh lệnh mà hoàng thượng hạ đối với Vân Tử Hy mà nói là vô cùng nan giải, khó giải quyết ở chỗ hắn phải đối phó không phải là quân địch, mà là con dân của hoàng triều Thịnh Vinh bọn họ, những binh lính này đa phần đều tưởng mình là binh lính của hoàng triều Thịnh Vinh, Vân Tử Hy không muốn tổn thương bọn họ, nên ngay từ đầu Vân Tử Hy chỉ đánh trận thăm dò, không thật sự động binh, không muốn máu chảy thành sông, bởi vì những giọt máu này đều là máu của con dân hoàng triều Thịnh Vinh. Việc này cùng lúc hắn chiến đấu với Bắc Yến là không giống nhau.
“Một người khác? Ngươi nói ai?” Hách Trường Đức không hiểu rõ lời nói của Vân Tử Hy, trừ Vân Tử Hy, còn có thể là ai?
Vân Tử Hy không trả lời vấn đề của Hách Trường Đức, có lẽ Hách Trường Đức hay Hách Vu Thiên đều sẽ không nghĩ tới, quân đội của bọn họ sẽ bị hủy bởi một người bệnh mà ai cũng không để trong lòng.
“Dẫn Hách Trường Đức đi. Những người còn lại đi theo ta.” Sau khi Vân Tử Hy bắt được Hách Trường Đức xong thì muốn quay lại đoạt lấy cứ điểm quan trọng được xưng là “không thành” kia, nơi đó còn có Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm, hắn muốn đi đón hai người bọn họ.
Dù chưa phải nơi nguy hiểm, nhưng tình huống này, Vân Tử Hy không cần tiêu phí nhiều khí lực đã có thể tóm gọn nó.
★
Những người khác đều rời khỏi thủy lao, Vân Thanh Nhiễm bọn họ vẫn ở trong doanh trướng.
Vân Thanh Nhiễm để Quân Mặc Thần gối lên chân mình, cho hắn chút ấm áp của nàng, nàng ngắm nhìn nam nhân trong lòng mình, thật yếu ớt, yếu ớt giống như đứa trẻ mới sinh. Dù nhìn hắn từ góc độ nào, Quân Mặc Thần cũng giống như người ngoài trần thế, sạch sẽ như vậy, tinh khiết đến thế, không nhiễm một hạt bụi nhỏ nào.
Quân Mặc Thần hiện tại không phải không muốn cử động, mà là không động được, thân thể hắn… gần như đã đến cực hạn rồi, hôm qua mới phát bệnh, hôm nay lại dùng nội lực bắn mũi tên kia, thân thể của hắn không gánh vác nổi rồi, hắn biết, nhưng hắn vẫn làm.
“Suy nghĩ gì đấy?” Giọng nói của Quân Mặc Thần rất nhẹ, nhỏ như tiếng muỗi, hơi khàn, hắn cực kỳ suy yếu nâng mắt nhìn Vân Thanh Nhiễm, vươn tay muốn vuốt ve mặt nàng.
Bàn tay hắn giơ lên vô cùng mảnh mai, mỗi một đốt ngón tay đều rất rõ ràng, tay hắn còn khẽ run, đó là vì cả người hắn đều đang phát run.
Khi Quân Mặc Thần dụng tâm, tất nhiên sẽ dùng toàn lực ứng phó, thậm chí không để ý đến thân thể của mình. Thân thể hấn, vốn đã yếu ớt, hắn còn không quan tâm. Dường như chỉ cần lúc hắn còn sống tốt với người mà hắn quan tâm nhất, vậy là đủ, về phần bản thân sẽ thế nào, đều không quan trọng. Không phải hắn đang phá hoại thân thể mình, mà là có nhiều việc đối với hắn mà nói còn quan trọng hơn so với tánh mạng hắn.
“Đang nghĩ hiện tại thân thể của ngươi đã hỏng đến tình trạng gì rồi.”
“Sao không trực tiếp hỏi ta?” Quân Mặc Thần biết Vân Thanh Nhiễm rất quan tâm đến thân thể mình, tuy nàng không bức thiết biểu hiện ra ngoài. Nàng là một người sẽ không viết sự quan tâm lo lắng của mình lên mặt, nhưng Quân Mặc Thần có thể từ hành động của nàng cảm giác ra được.
“Ta không cảm thấy sau khi hỏi ngươi, từ trong miệng ngươi sẽ nghe được một câu trả lời chính xác chân thật, ngươi, che giấu rất giỏi.”
Quân Mặc Thần không thể phản bác lời của Vân Thanh Nhiễm, nhưng còn bản thân nàng? Làm sao để nàng bộc lộ ra chứ? Hắn cũng muốn đọc hiểu tâm tư của nàng. Trái tim mình không biết tại sao lại rơi trên người nàng, cũng không biết khi nào thì nàng mới có thể giao trái tim mình cho hắn, hắn là một người tham lam, hắn muốn giữ lấy nàng, cho dù chỉ một khắc cũng được, hắn muốn khắc vào trong lòng nàng tầng tầng lớp lớp dấu vết, cho dù là mười năm hai mươi năm cũng sẽ không biến mất, đợi đến khi tóc nàng trắng xoá, vẫn sẽ nhớ đến hắn.
“Nương tử, kể chuyện xưa cho ta nghe đi?” Quân Mặc Thần đột nhiên yêu cầu Vân Thanh Nhiễm.
Hai mắt hắn nhắm lại, có mấy phần mệt mỏi.
“Ta không biết.”
“Kể chuyện không phải từ nhỏ đã biết, luyện nhiều sẽ biết thôi.” Quân Mặc Thần dụ dỗ Vân Thanh Nhiễm.
“Thực sự không biết.”
“Cố kể một chút thôi, cứ coi như giết thời gian trước khi ca ca nàng đến đây đi.” Quân Mặc Thần đơn thuần chỉ muốn nghe giọng nói của Vân Thanh Nhiễm.
Kể chuyện xưa à? Vân Thanh Nhiễm chưa từng kể cho người khác, trong đầu nàng cũng không có chuyện gì để kể.
“Nói trước, ta chỉ thử kể một chút thôi, nghe không hay cũng không được oán ta.” Trước khi kể Vân Thanh Nhiễm nhắc nhở Quân Mặc Thần trước.
“Ừ…” Quân Mặc Thần ừ một tiếng rất nhẹ, giống như sắp ngủ thiếp đi.
“Có một tiểu cô nương họ Nghiêm, lúc sinh ra không ai phát hiện cô bé có điểm gì khác biệt, thoạt nhìn rất khỏe mạnh, cô bé sinh ra trong một gia đình bình thường, trong nhà không quá giàu có, nhưng cũng có thể sống qua ngày.”
“Nhưng cô bé đó có thể nhìn thấy thứ mà người khác không nhìn thấy được, trước giờ cô bé cũng không biết bản thân mình khác thường, cô bé cho rằng mình và những đứa trẻ khác giống nhau.”
“Cho nên, sau khi cô bé biết nói chuyện, cô bé hưng phấn hoa chân múa tay nói cho cha mẹ của mình biết những thứ mình nhìn thấy, lúc đầu cha mẹ cô bé cho rằng trẻ con hồ ngôn loạn ngữ, không bao lâu lại phát hiện cô bé khác biệt, bọn họ rất sợ hãi, thậm chí không dám đến gần cô bé.”
“Cứ như vậy trôi qua nửa tháng, cha mẹ cô bé rốt cuộc cũng không thể chịu được việc mình sống cùng một đứa trẻ như vậy, nên đã lén đưa cô bé đi, sau nhiều lần qua tay nhiều người thì cô bé được một vị lão tiên sinh nhận nuôi, lão tiên sinh chưa từng thành thân, vẫn luôn là một người độc thân, không có con, sau khi nhận nuôi cô bé đã coi cô bé như cháu gái mà đối đãi, cũng rất thương cô bé, cô bé rất hạnh phúc.”
“Nhưng không bao lâu, lão nhân gia cũng đã phát hiện cô bé không giống người thường, khác với những cô bé được cha mẹ sinh ra, lão nhân bán cô bé đi, đổi lấy một khoản thù lao không nhỏ, sau đó trở về, ông ta dùng khoản thù lao này nuôi dưỡng đứa nhỏ khác, mua cho chính mình những đồ mà trước giờ luôn muốn mua, cũng vui mừng vì vận may của chính mình.”
“Cô bé bị bán cho một tổ chức, bọn họ cần những người đặc biệt như vậy làm việc cho bọn họ. Rất nhiều năm sau, cô bé tình cờ gặp lại cha mẹ mình, từ nhỏ cô bé đã có trí nhớ rất tốt, cô bé nhớ rõ cha mẹ mình, bên cạnh cha mẹ mình còn có một đứa nhỏ xinh xắn đáng yêu, là đệ đệ của cô bé, bọn họ một nhà ba người sống chung với nhau, rất vui vẻ.”
Tiếng Vân Thanh Nhiễm đến đây thì ngừng lại. Một lúc lâu sau Quân Mặc Thần cũng không đáp lại, không biết có phải vì Vân Thanh Nhiễm kể chuyện quá nhàm chán hay không.
“Nương tử.”
“Hả?”
“Khụ khụ khụ… nàng không có thiên phú kể chuyện xưa.” Quân Mặc Thần cho Vân Thanh Nhiễm một nhận xét khách quan.
“Ta đã nói ta chưa từng kể.” Là chính hắn mãnh liệt yêu cầu, nàng mới miễn cưỡng kể, nàng đã nói với hắn là đừng ôm lấy kỳ vọng quá lớn vào nàng.
“Xem ra cần phải luyện tập nhiều hơn! Khụ khụ khụ… nương tử yên tâm, ta sẽ không ghét bỏ vì nàng kể khó nghe bao nhiêu đâu, sẽ rèn luyện cùng nàng.”
“Thôi đi, ngươi vẫn cứ ghét bỏ ta đi.”
“…”
“A a a a…”
Một tiếng hét cao ngất “tê tâm liệt phế” vang lên, lại không phải tiếng của Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần, lúc này bên trong doanh trướng cũng không phải chỉ có hai người Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần.
Hai tay Long Hạo ôm đầu, bộ dạng muốn suy sụp: “Ta làm sai cái gì chứ, ta cái gì cũng chưa làm, sao lại trở thành tù binh rồi?”
Càng nghĩ càng cảm thấy mình đáng thương, một trận lửa không hiểu ra sao cả, mạc danh kỳ diệu bị một đôi phu thê không biết ở đâu bắt được, sau đó lại không hiểu ra sao trở thành phản quân, cuối cùng cũng không hiểu ra sao lại thành tù binh.
Chỉ một ngày một đêm, nhân sinh của hắn đã trở nên không còn chút màu sắc nào.
Tù binh, đây là một từ mà ngay cả nghĩ hắn cũng chưa từng nghĩ tới.
Trần Thiếu Nguyên vỗ vai Long Hạo, trên mặt tràn đầy vẻ chua sót, xác thực, hết thảy biến cố đều xảy đến quá đột ngột.
“Thiếu Nguyên, làm tù binh sẽ thế nào? Tội danh phản đồ có nghiêm trọng không? Sẽ bị xử tử à?” Long Hạo nghiêm túc nhìn Trần Thiếu Nguyên, ẩn nhẫn phần chua sót trong lòng.
Trần Thiếu Nguyên trầm mặc, hắn không có cách nào trả lời vấn đề của Long Hạo, kết quả này, không chắc bọn hắn đã thừa nhận được.
Hai người lâm vào trong đau thương, ngay cả hai người Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm cũng bị bọn họ quên đi, dù hai người họ tha cho bọn hắn, bọn hắn cũng vẫn sẽ bị bắt làm tù binh…
Đúng lúc này, rèm doanh trướng bị người ta vén lên, hai người đồng loạt nhìn ra bên ngoài, bên ngoài đứng đầy người, nhưng đều là người của Cẩm Y Hầu Vân Tử Hy, mà không phải là chiến hữu của bọn hắn.
Sau đó, bọn hắn thấy được Vân Tử Hy, thấy hắn chậm rãi đi vào trong doanh trướng.
“ch.ết thì ch.ết!” Long Hạo cam chịu số phận, chẳng qua cũng chỉ là một chữ ch.ết, còn có thể thế nào!
Trần Thiếu Nguyên theo bản năng nắm tay Long Hạo, cũng biết lần này mình và Long Hạo xem như xong rồi.
Vân Tử Hy càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Khi Vân Tử Hy đi đến trước mặt hai người, Long Hạo dứt khoát nhắm hai mắt lại, không ngờ tới miệng quạ đen của hắn nói trúng rồi, lần này an ủi duy nhất của hắn và Trần Thiếu Nguyên chính là hai người có thể ch.ết cùng với nhau.
Một giây trôi qua, hai giây, mười giây…
Đau đớn và cái ch.ết trong dự đoán đều không đến, Long Hạo buồn bực mở mắt, chỉ thấy Vân Tử Hy đã lướt qua hắn và Trần Thiếu Nguyên đi về hướng hai người khác trong doanh trướng.
Vân Tử Hy nhìn hai người, bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Thanh Nhiễm, tuy lần này muội và thế tử giúp được đại ân, nhưng ca ca không ủng hộ hành động của muội, quá nguy hiểm, nếu bị thương thì làm thế nào?” Vân Tử Hy sợ Vân Thanh Nhiễm bị thương tổn, mặc dù sự thật chứng minh bọn họ làm như vậy vô cùng có hiệu quả, nhưng Vân Tử Hy không hy vọng hiệu quả này được xây dựng trên sự mạo hiểm của Vân Thanh Nhiễm.
Kỳ thực đã bị thương, chẳng qua Vân Thanh Nhiễm đã thay đổi quần áo, nên không nhìn thấy miệng vết thương thôi.
“Ca ca, trước hết để cho người sắp xếp một chút, muội và thế tử gia rời khỏi nơi này trước, thân thể hắn không tốt, cần phải uống thuốc.”
“Được.” Vân Tử Hy gật đầu, hắn nhìn sắc mặt Quân Mặc Thần, hơi thở của hắn ta so với lúc bình thường lại mỏng manh đi không ít, mũi tên bãn nãy dường như do hắn ta bắn ra, hắn ta tuy có một thân võ nghệ hơn người, nhưng lại không có thân thể để phát huy.
Cuộc đối thoại khiến Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên mơ hồ.
Bọn họ vừa mới nghe được từ “ca ca”… dường như còn nghe được từ “thế tử gia”.
Vân Tử Hy và nữ nhân của đôi phu thê bắt cóc bọn họ là… huynh muội?
Mà người nam nhân kia lại là thế tử gia?
Hai người cần một chút thời gian để tiêu hóa việc này.
“Hầu gia, hai người này xử lí thế nào?” Một tướng sĩ tiến lên hỏi Vân Tử Hy về việc xử lí Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên, có cần phải bắt giam trước chờ sự tình kết thúc giống những người khác không.
“Hai người này là người của ta.” Vân Thanh Nhiễm nói.
“Là người của Thanh Nhiễm, không cần giam giữ.” Vân Tử Hy đặc xá cho Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên.
“Vâng, Hầu gia.”
Đối với Long Hạo và Trần Thiếu Nguyên mà nói, hạnh phúc tới quá đột ngột, một khắc trước, bọn họ còn tưởng rằng mình sắp ch.ết chắc rồi, sau khi gặp liên tiếp biến cố khiến người ta không kịp trở tay nhân sinh rơi xuống đáy cốc, nhưng một khắc sau lại được nghênh đón ánh sáng mặt trời, chói mắt đến nỗi hai người bọn họ suýt không mở mắt ra được.
“Ngài, ngài là muội muội của Cẩm Y Hầu?” Long Hạo đứng thẳng người, thật vất vả mới hỏi được Vân Thanh Nhiễm một vấn đề.
Trong khoảng thời gian hai năm ở nơi này gần như đã ngăn cách với bên ngoài, những võ tướng mà triều đình phong trong hai năm này trái lại cũng có nghe qua, về việc thành thân của các tiểu thư hắn lại không được nghe nói. Những việc được nghe đều dừng lại ở hai năm trước.
Muội muội của Cẩm Y Hầu, bọn họ đại khái có nghe nói qua, Vân phủ có tổng cộng ba vị tiểu thư, năm hắn nhập ngũ, Đại tiểu thư vào cung làm phi tử, không thể nào là vị trước mắt đây, Nhị tiểu thư đã sớm bị điên rồi, nên càng không có khả năng, vậy còn lại cũng chỉ có Tam tiểu thư của Vân phủ.
Thì ra nàng đã xuất giá, gả cho một thế tử, chỉ không biết là thế tử của Vương phủ nào, thậm chí có một thân bản lĩnh như vậy. Dù sao khẳng định sẽ không phải là người ở phủ Trấn Nam vương, người đó cũng không biết là còn sống hay không, nói không chừng đã sớm ch.ết rồi.