Chương 5: Ta là Thủy Nhan!

"Ách… Cái gì… Ta kêu là Thủy Nhan?"
Trên mặt Thạch Đông Thăng thoáng hiện tia bối rối. Chẳng qua thân là trợ thủ đắc lực của Triệu Vũ Quốc vẫn phải có chút cơ trí, rất nhanh hắn liền trấn định trở lại.


"Khụ khụ, ừm, đúng vậy, khi trước ngươi ở tại Thanh lâu ( lầu xanh), là công tử chuộc thân cho ngươi!"
Cái tên Thanh lâu đối với nàng vừa quen thuộc mà lại lạ lẫm, nhưng ít nhất nàng không ngu ngốc, sao dễ dàng tin tưởng lời nói của Thạch Đông Thăng.


Nam nhân kia vừa mới vào đã dùng sức lay nàng, bảo nàng nói tên. Lúc này lại nói nàng kêu Thủy Nhan một cách khó hiểu như vậy.
Chẳng qua đã không còn nhớ nổi khi trước, suy nghĩ tình cảnh trước mắt của bản thân, cuối cùng nàng lựa chọn tin tưởng vào nói lời của hắn.


"A, thì ra ta gọi là Thủy Nhan!" Nàng cảm thấy mình nên phối hợp trả lời như vậy.
Thạch Đông Thăng thầm nhẹ nhàng thở ra: "Lừa nữ tử mất trí nhớ này… Có phải là đê tiện ?"


Cũng may, Thạch Đông Thăng biết chủ nhân hắn không kiêng dè chữ này, cũng không biết là có mất mặt hay không. Vô độc bất trượng phu [1], cao thượng không phải dùng để kiếm cơm!
"Ách… Ngươi còn có vấn đề gì chăng?"


Đối mặt tuyệt sắc như thế, hắn cảm giác bản thân khó có thể khống chế nổi tâm tình, sợ trong mắt lộ ra vẻ quyến luyến đối với nữ tử trước mắt, liền học hình dáng lạnh lùng thâm trầm của công tử.


available on google playdownload on app store


Đáng tiếc hắn chỉ học chỉ được tới bảy phần, ba phần lãnh ngạo tàn nhẫn bản năng thì hắn tuyệt không thể nào có.
Nàng nhìn thoáng qua nam tử cố tình lạnh lùng trước mặt này, trong lòng hiện lên khinh thường "Gạt ta… dễ dàng vậy sao…"


Nàng cố ý để ánh mắt trở nên bất lực, khẽ kéo góc áo hắn "Vậy về sau ta… Ta cần làm gì đây?"
"À… Công tử sẽ có an bài!" Thạch Đông Thăng có điểm không rõ ý của nàng.


Tuy Thủy Nhan không biết thanh lâu là địa phương gì nhưng tiềm thức cho thấy đó là chỗ không tốt đối với nữ nhân. Nghĩ đến đây, nàng không biết vì sao mà đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Chỉ là ta muốn hỏi một lần, các ngươi đã mua ta, về sau ta nên làm cái gì, còn phải làm chuyện như trước kia chăng?"


"Khụ khụ khụ…" Lại là một trận ho khan, Thạch Đông Thăng nhìn vào đáy mắt trong suốt kia, tin tưởng nàng không biết thanh lâu ra sao, trong lòng càng thêm áy náy.
"Ách… Điều này… Về sau công tử tự sẽ an bài!"


Cho dù mười tuổi đã đi theo công tử nhưng giờ phút này hắn cũng không thể hiểu nổi ý đồ của Triệu Vũ Quốc khi lưu lại nữ tử này, chỉ có thể ậm ừ đem vấn đề vứt cho Triệu Vũ Quốc.
"A, ta đã biết!" Thủy Nhan không thèm hỏi lại, liền tự nhìn vào chiếc chăn có những họa tiết được thêu tinh mỹ.


Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu vào làn da vô cùng mịn màng của Thủy Nhan, đôi lông mi yêu kiều theo nhịp hô hấp mà rung động rất nhỏ. Đôi mắt sáng như pha lê chuyên chú nhìn những bông hoa được thêu trên chăn. Vài sợi tóc đen khẽ đong đưa trên đầu vai, một phen phong tình khiến Thạch Đông Thăng suýt nữa đánh mất hồn vía. Ý thức được mình thất thố, hắn ho khan để che giấu.


"Khụ khụ… ta là Thạch Đông Thăng, phụ trách hết thảy các việc trong phủ, cô cứ dưỡng bệnh cho tốt, chờ bình phục thì công tử sẽ có an bài!"
Thủy Nhan cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên ừ một tiếng.


Cước bộ Thạch Đông Thăng có phần hỗn loạn, đến trước cửa còn nghe thấy Thủy Nhan lẩm bẩm: "Cái gì là thanh lâu?"
Cả người Thạch Đông Thăng cứng ngắc…"Ai, biết nói thế nào a…"


Vừa rời khỏi phòng Thủy Nhan, Thạch Đông Thăng chạy nhanh vào thư phòng Triệu Vũ Quốc. Còn không chờ hắn mở miệng, Triệu Vũ Quốc đã lạnh giọng nói: "Vì một nữ tử mà ngươi vội vàng như thế sao?"


Lời muốn nói của Thạch Đông Thăng liền bị chẹn ngang tại yết hầu, vội ngậm miệng đứng thẳng bên cạnh chủ nhân chờ phân phó.


Triệu Vũ Quốc chuyên tâm nhìn vào cuốn sách trong tay. Đây là một quyển binh thư, hắn xem rất chăm chú, đem chuyện của nữ tử bị hắn gọi là Thủy Nhan ném lên chín từng mây. Mà Thạch Đông Thăng cũng biết đây không phải thời điểm để nói chuyện. Hầu hạ Triệu Vũ Quốc hơn mười năm, hắn biết rõ lúc chủ tử xem binh thư thì ghét nhất bị người khác quấy rầy!


Mặt trời chiều ngả về tây, sắc trời dần dần tối sầm nhưng Triệu Vũ Quốc vẫn say mê với cuốn binh thư. Thạch Đông Thăng đã sớm rời khỏi phòng ra ngoài an bài sự tình. Dù sao mới vừa chuyển tới phủ này, rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị.


Thẳng đến khi nha hoàn vào đốt đèn, hắn mới phát giác sắc trời đã tối, xoa nhẹ đầu vai có điểm ê ẩm, mới nhớ tới nữ nhân ban ngày tỉnh lại gọi là Thủy Nhan.
"Công tử, hiện đã đến bữa tối, hay là để nô tỳ mang tới cho ngài…"


"Không cần, để ta tới đại sảnh dùng, ngươi kêu nữ tử hôm nay tỉnh lại cũng tới đi "
" Dạ, công tử!"


Hiện tại Triệu Vũ Quốc lại ở tại Minh Uyển Viện, đây là uyển viện của thái tử Nam Quốc Hạ Ngải, đương nhiên sẽ không tệ. Chẳng qua cảnh sắc chỗ này không xanh vàng rực rỡ giống như nơi hoàng cung, ngược lại đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, thúy kính bồn hoa có một phen phong nhã, đủ thấy chủ nhân không màng danh lợi mà điềm đạm tiêu dao.


Màn đêm buông xuống, trên mặt hồ mênh mông nổi lên từng gợn sóng lăn tăn. Ánh sáng của ngọn đèn dầu chiếu rọi vào giống như phủ thêm một lớp vải sa mỏng, giống như thiếu nữ dị quốc che mặt xinh đẹp mà thần bí. Thủy Nhan nằm trên giường một tháng, mới xuống giường thì choáng váng mắt hoa. Có điều khi thích ứng rồi thì nàng liền tự tản bộ. Bất quá chỗ này tựa hồ quá lớn, cuối cùng nàng phải thừa nhận mình đã lạc đường.


Chẳng qua, thiên tính của nàng không nhát gan như nữ tử bình thường thất kinh hay khóc lóc trong hoàn cảnh lạ lẫm. Cảm thấy mệt thì nàng an vị nghỉ ngơi tại một tiểu đình, thưởng thức cảnh đẹp trong hồ. Trong hồ có một chiếc thuyền hoa rất tinh mỹ khiến nàng muốn lên đó xem một phen. Nhưng kỳ quái là, khi đến gần bên hồ thì tâm thần của nàng trở nên không yên, càng đi tới cảm giác này càng mãnh liệt, đến cuối cùng không ngờ cả người đổ mồ hôi lạnh, lảo đảo một cái rồi ngã trên mặt đất.


Trong đầu đột nhiên thoáng hiện sóng nước dữ dằn trên sông, tiếng nước ầm ầm ầm bên tai vang khiến đầu óc Thủy Nhan đau đớn.
"A, đau… Đau quá…" Nàng không nhịn được ôm đầu.
"Đừng cố nữa!"


Một thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai của nàng. Thủy Nhan miễn cưỡng mở hai mắt thì chỉ thấy một chân giày đôi màu đen. Nàng rất muốn ngẩng đầu nhìn người nọ là ai nhưng trong đầu lại đau như muốn vỡ ra, khí lực toàn thân giống như thoát hết, chỉ có thể vô lực phủ phục trên mặt đất.


Chẳng qua Thủy Nhan dùng sức cắn môi, không biết vì cái gì, rõ ràng rất đau nhưng còn thở hổn hển, nhìn đôi giày đen nói: "Ta không sao… Nghỉ ngơi một chút là được!"


Vừa nói xong liền cảm thấy trước mắt tối sầm như muốn té xỉu. Thủy Nhan lại dùng sức ngẩng đầu, hạnh mắt giận trừng trừng cắn răng uy hϊế͙p͙:"Không được chạm vào ta…" Nói xong nàng mới hôn mê bất tỉnh.


Triệu Vũ Quốc nhìn vào nữ nhân ngất xỉu dưới chân, đôi mắt lạnh lùng phút chốc sáng lên, lại trở nên đen nhánh mà sâu thẳm. Hắn nhếch môi, thấy nàng té xỉu mới ngồi xổm xuống. Bàn tay lướt qua hai gò má như dương chi bạch ngọc kia, như chậm rãi nghiên cứu một đồ vật, nhất định phải coi thật kỹ mới có thể phân biệt ra ưu khuyết của nó.


Đương khi ngón trỏ chạm đến chiếc cổ thon dài trơn nhẵn trắng như tuyết thì hắn ngừng lại, tròng mắt sâu thẳm càng thêm tối đen ẩn hiện có thứ gì lưu động. Hắn cúi người ôm lấy nàng, vững vàng đi đến tiền viện.


Mơ hồ quá! Thủy Nhan cảm thấy bản thân mình như đang trôi nổi bồng bềnh, phiêu du giữa những đám mây đầy sắc màu, chóp mũi còn ngửi được luồng khí rất đặc biệt, hơi thở lành lạnh mang theo mùi mặc hương nhàn nhạt khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, vì thế nàng khẽ co người như muốn rúc vào địa phương ấm áp đó, nhưng ngay sau đó nàng lại lập tức bừng tỉnh:" Lúc té xỉu, có người ở bên."


Thủy Nhan chợt như con mèo cái ngửi thấy mùi nguy hiểm, cả người lập tức oằn lên. Phút chốc nàng mở hai mắt, lại đụng phải ánh mắt kỳ dị sáng ngời mà tối đen, mang theo vẻ rét lạnh đến tận xương tủy.
"Là hắn!" Giờ phút này nàng đã nhớ tới, đây chính là nam nhân nói từng chuộc thân cho nàng.


Thân thể nhu nhược không xương phút chốc cứng ngắc, Triệu Vũ Quốc cũng biết nàng đã tỉnh, vì thế hắn ngừng lại, không nói gì mà chậm rãi thả nàng xuống.


Cho dù Thủy Nhan đã mất trí nhớ, nhưng trong lòng vẫn còn nguyên thứ xúc cảm gọi là thẹn thùng. Giờ phút này khuôn mặt tái xanh của nàng ửng hồng lên như một trái táo đang lúc chín đẹp nhất, không tự chủ được mà bàn tay vân vê góc áo, xấu hổ không biết nên nói cái gì.


"Ách… Cám ơn…" Nàng không biết nên xưng hô như thế nào với hắn.
Triệu Vũ Quốc lạnh lùng nhìn nàng, chỉ nói: "Đi theo ta!"
"A…" Lý trí bướng bỉnh nói cho Thủy Nhan không cần nghe lời như vậy, nhưng bởi còn lưu luyến mùi hương mực lành lạnh mà nàng không tự chủ được theo qua.


Dọc đường theo phía sau Triệu Vũ Quốc, trong lòng nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn, như là: "Thanh lâu gọi là gì? Hắn vì cái gì mà chuộc thân cho nàng, chuộc thân lại là cái gì, thanh lâu lại là cái gì? … Hàng loạt vấn đề xuất hiện trong đầu, mà rất kỳ quái chính nàng suy nghĩ nhiều như vậy mà đầu không có đau, thật sự là quỉ dị!


Theo Triệu Vũ Quốc tiến vào phòng, trong lòng Thủy Nhan cũng run lên. Bên trong ngồi nguyên một đám nam nhân, nàng thầm đếm thì có hơn mười người, mà mỗi người này trên thân mang theo khí tức nguy hiểm mà cuồng dã, rất không ngờ chính là nàng lại có cảm giác rất quen thuộc loại khí tức này.


"Những người này rốt cuộc là ai?" Nàng yên lặng thầm nghĩ.
Lúc này Triệu Vũ Quốc đã ngồi vào chỗ, tất cả mọi người vẻ mặt nghiêm túc đứng dậy, cùng kêu lên: "Công tử!"
Triệu Vũ Quốc khẽ gật đầu nói: "Mang đồ ăn lên!"


Tại lúc hắn mang theo Thủy Nhan vào nhà. Một thân váy dài vàng nhạt nữ tính khiến căn phòng tràn ngập dương khí nhiễm thêm vẻ ôn nhu. Vẻ đẹp của nàng độc đáo mà lại tao nhã, phàm là nam nhân đều không biết đối mặt sắc đẹp này ra sao. Cho nên lúc nàng chậm rãi đi theo hắn vào. mọi người ở đây không ngoại lệ đều tỏa sáng con mắt, chẳng qua những người này có khả năng kiềm chế rất tốt. Chỉ là cợt lóe rồi rất nhanh khôi phục hình dáng nghiêm túc ban đầu.


Có điều hết thảy đã lọt vào trong mắt Triệu Vũ Quốc. Hắn nhìn nàng một cái, tựa hồ rất vừa lòng hiệu quả mà nàng mang đến. Mà Thủy Nhan ở một bên không nói một lời, tựa hồ không quan tâm đến ánh mắt mọi người, chỉ là im lặng mà đứng.


Bọn nha hoàn rất nhanh đem đồ ăn lên, tất cả mọi người vùi đầu dùng bữa, chẳng qua hôm nay có chút kỳ quái. Ánh mắt mọi người tại gắp thức ăn, cố ý hoặc vô ý cũng đảo qua Thủy Nhan đang đứng ở kia.


"Ta đói bụng!" Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn vào khi nghe kháng nghị của Thủy Nhan, không ai ngờ câu này lại được phát ra từ trong miệng của nàng.
———-oOo———-
Chú giải:
[1]: Tiểu lượng phi quân tử, Vô độc bất trượng phu (Lượng nhỏ chẳng thành người quân tử, không độc sao nên đấng trượng phu)


Lượng : theo Mộc thì đó là những chi tiết,sự việc,Tính toán, cân nhắc điều kiện chủ quan và khách quan để quyết định hành động cho phù hợp.
Chữ độc 毒 thuộc bộ: vô (毋)
Nghĩa là:


1.Ác. Như độc kế 毒計 kế ác. Nguyễn Du 阮攸 : Bất lộ trảo nha dữ giác độc 不露爪牙與角毒 (Phản Chiêu hồn 反招魂) Không để lộ ra nanh vuốt nọc độc.
2.Làm hại. Như đồ độc sinh linh 荼毒生靈 làm hại giống sinh linh.


3. Độc, vật gì làm hại được người đều gọi là độc. Như độc xà 毒蛇 rắn độc, độc duợc 毒藥 thuốc độc, v.v.
Quân Tử :
Người có nhân cách cao thượng, theo quan điểm của nho giáo.


Quân tử (tiếng Trung: 君子) (chỉ áp dụng với đàn ông con trai) là hình mẫu con người lý tưởng theo nhân sinh quan của Nho giáo phù hợp với phương thức cai trị xã hội đức trị (nhân trị) của học thuyết này.
Trượng Phu.


Người đàn ông có khí phách, khí khái,lấy chuyện lớn làm trọng theo quan niệm của xã hội phong kiến.
(Đã là người làm chuyện lớn…thì phải Độc,không nên quá nhân từ chỉ dành cho những người có Tham Vọng ).






Truyện liên quan