Chương 5
Chuyển ngữ: Mic
Trên đường Ôn Đồng tỉnh lại vài lần, mơ mơ màng màng cảm thấy mình nhìn thấy Cận Tây Trầm, kế đó lại u u mê mê ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại lần cuối, cảm giác hình như cô đang ở trong một căn lều, đỉnh lều mơ hồ từ cỏ bện lại, chặt chẽ tạo thành một cái lều tròn chóp nhọn.
Trong lều một mảng tối om, chỉ có bầu trời chập choạng sắp tối nên hãy còn có thể xuyên vào một chút ánh sáng mỏng manh.
Ồ~
Mới khẽ nhích đầu một chút thì cơn đau nhức kịch liệt liền khiến Ôn Đồng không dám tự tiện cử động, đưa tay sờ ót, đã được băng bó ổn thỏa.
Có lẽ vì phần đầu bị thương cho nên thị lực cũng có chút mờ ảo, lại thêm không có ánh sáng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy trong lều bày một cái bàn, nền đất bên cạnh trải một tấm đệm plastic, tầng tầng thuốc men đủ loại khác nhau chất đống trên đó, mười mấy giường bệnh chen chúc cùng một chỗ, chỉ chừa một lối đi chật hẹp.
Suốt nửa ngày trời cô vẫn hoàn toàn không biết đây là đâu, chỉ cảm thấy có mùi của thuốc khử trùng, bệnh viện ở đây tất cả đều tiết kiệm đến thế à? Ngay cả đèn cũng không mở.
"Em tỉnh rồi." Nghe thấy tiếng động, Mộ Mộc vội vàng chạy qua kiểm tr.a vết thương của cô.
Ôn Đồng nháy mắt ngây ra, thần trí chậm chạp mãi chưa trở về, chị ấy sao có thể ở đây!
Mộ Mộc thấy cô sửng sốt như vậy, biết cô đang nghĩ gì, vì thế nói: "Vừa mới nhận điều trị một nữ bệnh nhân nghi ngờ bị AIDS, bác sĩ đã ra ngoài xem thử."
Đặt cái giá truyền dịch gọn gàng, đầu kim truyền nhỏ giọt chất lỏng, lại từ trong khay inox bên cạnh lấy ra một miếng bông sát trùng, lau lau mu bàn tay Ôn Đồng, thành thạo đâm mũi kim.
"Á!" Ôn Đồng nhịn không được rụt tay một cái.
Mộ Mộc giữ tay cô: "Đừng cử động." Sau đó nhanh chóng xé miếng băng dính trên mu bàn tay mình, cố định kim truyền dịch cho cô.
"Tay của chị?" Trên tay Mộ Mộc có một vết sẹo rõ rệt, trông rất dữ tợn.
Mộ Mộc đang cố định kim tiêm, trông thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, nhìn theo ánh mắt cô, lơ đễnh mỉm cười: "Vết thương cũ thôi. Lần đó chị với bác sĩ đi Nam Sudan, bên ấy đang **. Có một lần, chân trái bác sĩ giẫm phải địa lôi, liền cứ như vậy đứng cứu bệnh nhân suốt một ngày một đêm."
"Ha ha ha, sau đó thế nào?" Ôn Đồng gượng cười hỏi.
"Bác sĩ bảo bọn chị mau đi đi. Anh ấy nói căn cứ còn có bệnh nhân, đừng ở lỳ mãi chỗ này." Cô ngừng lại, mắt nhìn về phía xa: "Kỳ thực bọn chị ai nấy đều biết, anh ấy không muốn bọn chị gặp nguy hiểm." Mộ Mộc nói.
Không muốn họ gặp nguy hiểm, lúc ấy trong lòng anh ôm quyết tâm chắc chắn sẽ ch.ết mà cứu người à! Sinh mạng người khác quý giá, lẽ nào mạng anh không trân quý sao? Vừa nghĩ vậy, Ôn Đồng cảm giác trong ngực bất chợt bùng lên lửa giận.
"Bọn chị ở đây có một bác sĩ gọi là Tiểu Hầu, anh ấy vốn là tình nguyện viên của thành phố Teknaf phía nam Bangladesh, chỗ đó có một khu nạn dân, cung cấp cơ sở trị bệnh cho hơn hai vạn người Rohingya(1) ở Myanmar cùng nạn dân. Quân canh gác khu nạn dân không cho phép họ ra ngoài. Có một lần sau khi mưa lớn, anh ấy xin bác sĩ giúp đỡ." Mộ Mộc ngừng một lúc.
(1) Người Rohingya là một dân tộc dân tộc Ấn-Arya Hồi giáo từ bang Rakhine, Myanmar. Theo người Rohingya và một số học giả, họ là những người bản địa bang Rakhine, trong khi các sử gia khác cho rằng nhóm đại diện cho một hỗn hợp của người di cư tiền thuộc địa và thuộc địa. Các quan điểm chính thức của chính phủ Myanmar, tuy nhiên, đã được rằng người Rohingya là dân nhập cư bất hợp pháp chủ yếu là những người di cư vào Arakan sau độc lập Miến Điện vào năm 1948 hoặc sau khi cuộc chiến tranh giải phóng Bangladesh vào năm 1971 (nguồn: Wikipedia)
"Nói là cung cấp cơ sở trị liệu, nhưng ở đó nào có thiết bị trị liệu gì chứ, chỉ có một bóng đèn mờ mờ với một vài ống tiêm tiêu độc dùng đi dùng lại."
Trên máy bay tới đây, Ôn Đồng tiện tay lật một quyển tạp chí, trên đó đăng tin Kevin Carter giành được giải thưởng Pulitzer với tác phẩm — < Kền kền chờ đợi>(2)
(2) Tên tiếng Anh: Starving child and Vulture
Cô bé trên tấm ảnh thoi thóp nhoài người trên con đường hướng về trung tâm cứu tế lương thực, sau lưng ngay gần đó là một con kền kền đói khát đang nhìn chằm chằm sinh mệnh nhỏ bé này.
Cô mặc dù không tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, nhưng từ bức ảnh và miêu tả của Mộ Mộc, hình ảnh trong đầu cô đã hiện lên một cách hoàn chỉnh.
Thấy nét mặt cô căng thẳng, Mộ Mộc lại nói: "Còn có một nữ bác sĩ tên Tam Họa, em đừng thấy cô ấy hiện tại giống một nữ đàn ông, lúc mới tới đây với bác sĩ, cô ấy khóc suốt cả một tuần, lại sợ bị bác sĩ mắng. Cho nên hàng ngày đều mang đôi mắt sưng như quả hạch đào, thấp tha thấp thỏm đứng sau lưng bác sĩ cứu người."
Là tác phong của Cận Tây Trầm, anh nghiêm khắc cỡ nào, không ai biết rõ hơn cô.
"Đúng rồi, Lâm Tu Trúc không phải nói mọi người đã lên đường đi Ethiopia rồi sao?" Cô sực nhớ, trước khi tới đây từng bóng gió thăm dò phương hướng của Cận Tây Trầm.
"Vốn dĩ phải đi rồi, nhưng em bị thương không cách nào ngồi máy bay, bác sĩ bảo đợi qua một thời gian nữa, dù sao team bên đó cũng không vội đi. Có điều chuyện em một mực tới Kenya, bác sĩ giận lắm."
Mộ Mộc nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: "Chị đi nấu chút cháo cho em, nếu em mệt thì ngủ chút nữa đi. Nếu không, trong ngăn kéo của bác sĩ có vài tấm ảnh, có thời gian em có thể xem thử."
Ôn Đồng gật gật đầu, hàng mày thanh tú nhíu chặt, đôi môi tái nhợt vô thức bặm lại, che khuất hai chiếc răng khểnh nho nhỏ.
**
Cận Tây Trầm tay trái bưng một chén sứ trắng, tay phải xách chùm trái cây tựa quả nho, vén một góc lều.
Ôn Đồng hãy còn ngủ, chất lỏng trong túi truyền dịch còn một phần ba, yên lặng từ trong ống truyền trong suốt chảy xuống mu bàn tay trắng mịn, rồi lại hòa vào huyết quản màu xanh nhàn nhạt.
Anh đứng lên, kéo băng ghế duy nhất trong lều qua, đặt cái chén lên trên đấy, sau đó khẽ vỗ mấy cái lên má cô.
"Ôn Đồng?"
Ôn Đồng mơ mơ màng màng mở mắt, bất ngờ đối diện với một đôi mắt âm u trầm tĩnh tựa đầm sâu.
Trái tim "thịch" một tiếng, cảm giác như cả người từ trên không trung nhảy xuống, sau khi rơi vào hồ nước thì cực kỳ thiếu oxy. Kiềm chế động tác muốn đưa tay ôm lấy ngực, cho dù không cần đến máy móc thiết bị thì cũng có thể xác định tần suất nhịp tim của cô hiện giờ tuyệt đối vượt quá 100.
Tóc anh tỉa rất ngắn, lông mi đen rậm, sống mũi cao thẳng, đôi mắt phượng hẹp dài trong veo sắc bén. Gương mặt này, bất luận ngắm bao nhiêu lần, cô đều cảm thấy không nên xuất hiện trên người của một người đàn ông.
Hai năm rồi, cuối cùng đã gặp lại anh. Anh thay đổi rất nhiều, hiện giờ cô thậm chí không biết nên nói quen thuộc hay là xa lạ.
"Ngồi dậy ăn chút cháo rồi ngủ tiếp." Cận Tây Trầm nói.
Ôn Đồng đáp lại: "A, à."
Vội vàng bật dậy, kết quả quên mất tay phải còn có kim truyền, vừa dùng sức thì mu bàn tay liền tê dại.
Cận Tây Trầm nhấc ống truyền dịch rồi ngồi ở vị trí đầu giường, trong lúc cô còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nhanh chóng gỡ kim truyền dịch bị bẻ cong trên tay cô, ném qua một bên.
Mùi thuốc khử trùng nhất thời xộc vào mũi, hòa lẫn với mùi hương sạch sẽ trên người anh, mũi Ôn Đồng bỗng nhiên chua xót, nhớ tới chuyện Mộ Mộc đã nói.
Cô gần như vùi vào lòng anh, nghe thấy tiếng tim đập vững vàng từ trong lồng ngực truyền đến, thình thịch thình thịch.
Kể từ sau năm mười ba tuổi, cô chưa từng gần gũi dán sát vào anh đến thế.
"Lúc chơi thể thao mạo hiểm cũng bộp chộp như vậy?"
"Haha, vẫn ổn." Ôn Đồng nói.
Cô biết anh không thích mình chơi thể thao mạo hiểm, từ trước tới giờ có thể cấm liền cấm, cho nên cô cũng không thẳng thắn trả lời câu hỏi của anh, miễn cho anh vừa mất hứng vừa muốn lên lớp cô.
Có lẽ hai người cách biệt đã quá lâu, thật sự không có lời nào để nói, khóe môi Cận Tây Trầm từ đầu chí cuối mím chặt, máy móc đút từng muỗng từng muỗng cháo cho cô. Nếu như không có cơ thể cùng hơi thở ấm nóng, cô sẽ cho rằng người vừa đút cháo cho mình là một khối băng lạnh lẽo.
"Thực ra thì chỉ hơi choáng chút xíu. Chú lo lắng như vậy cháu sẽ cảm thấy mình hết cứu rồi." Ôn Đồng nói.
Anh hừ một tiếng: "Còn có thể nói đùa, xem ra quả thực không sao."
"Cận Tây Trầm.... ờ, chú Cận, vạn lý tương phùng tức là có duyên, đừng có tức giận như vậy chứ? Vui vẻ một chút." Ôn Đồng nói.
Từ nhỏ cô đã không chịu ngoan ngoãn gọi anh là chú, luôn luôn gọi thẳng tên họ, chỉ có lúc anh mất hứng mới tựa như làm nũng gọi một tiếng chú Cận.
"Nếu như cháu hiện thời yên ổn nằm trong nhà ngủ chứ không phải trên giường bệnh của chú, chú sẽ càng vui vẻ."
Anh giống như đang kềm chế gì đó, ngay cả giọng nói cũng trầm xuống, mang theo hàn ý rét lạnh như băng tuyết.
"Bình tĩnh, bình tĩnh mà. Chú cũng đã nói cháu hiện giờ là bệnh nhân, chú là bác sĩ, chú phải đối với bệnh nhân dịu dàng một chút." Ôn Đồng chú ý tới chùm trái cây anh đặt bên gối, toàn bộ ánh mắt đều bị hấp dẫn, thuận miệng trả lời anh.
"Dịu dàng? Chú cho rằng cháu vốn không cần người khác dịu dàng với mình." Anh cười lạnh một tiếng, độ ấm trong ngữ điệu trực tiếp tuột dốc, cô nghe thấy mà phát rét.
Cô trợn mắt một hồi lâu, đột nhiên không biết nói gì.
Cô đùa một câu giảm bớt ưu tư không được sao? Chẳng qua chỉ là thuận miệng nói có một câu, anh sao lại phản ứng thái quá thế chứ?
"Cháu cho rằng Lâm Tu Trúc cần cháu giúp, khoe tài cũng phải nhìn kỹ thời điểm. Từ lúc nào biết xả thân để người ta trút giận vậy?" Anh dường như giận quá hóa cười, lạnh lùng châm biếm.
Trút giận cái gì?
Thực ra cô cũng không nghĩ nhiều đến vậy, kéo Lâm Tu Trúc chỉ là việc thuận tay theo bản năng.
Ai cũng không ngờ Uông Dịch Thiến dám ra tay với đạo diễn, cho nên lúc bị đập trúng cô cũng ngớ ra.
Lúc đó cô ôm thái dương bị rách một đường, cũng không nghĩ cô ta còn có thể chơi thêm một cú, nhắc tới chuyện này, người bình thường hẳn sẽ không làm được đâu.
"Đùa à, cháu là loại người sẽ để người khác trút giận sao, cháu lúc đó chẳng phải là anh hùng cứu mỹ nhân ư, cháu nghĩ bao nhiêu năm Karate của mình không thể học mà bỏ xó."
Cô cười hai tiếng trả lời cho qua, quả thực không muốn nói tiếp về vấn đề này, vừa nhắc tới nó là đau hết cả đầu.
Nhưng câu này không biết chạm phải vảy ngược gì của anh, lời nói vốn chỉ mang theo đôi chút ý lạnh giờ phút này cơ hồ biến thành dao găm lạnh lẽo.
"Ôn Đồng, cháu liệu có thể để chú bớt lo lắng hay không, cháu không có chín cái mạng để mà tiêu, chú cũng không phải là vạn năng, không thể bất cứ lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh cháu."
Ngoại trừ lần nhảy dù trên không năm cô mười lăm tuổi đó, anh hầu như chưa bao giờ nổi giận với cô, cho dù là lần đó thì anh cũng chỉ răn dạy vài câu, không gọi cả tên họ bảo cô để mình bớt lo.
Hiện giờ cô đang nghiên cứu trái cây bên gối, đột ngột bị lửa giận phừng phừng của anh dọa sợ giật mình, lỡ tay bứt một trái, theo mép giường lăn lông lốc đến bên chân anh.
Ôn Đồng tròn mắt, không rõ vì sao nhìn anh. Ý giận cùng trào phúng trong ngữ khí của anh thể hiện quá rõ, cho dù là người chậm chạp như cô cũng thấy trái tim chợt đau nhói.
Kỳ thực tình huống của Uông Dịch Thiến vẫn thật sự không thể tính là cố ý đả thương, phỏng chừng lúc đó là vì cáu kỉnh cộng thêm sợ hãi mới có thể gây ra chuyện như vậy.
Cô cũng chỉ thuận miệng nói một câu, cũng đâu tới mức như Thánh mẫu đi rửa sạch tội danh cho kẻ đã đả thương mình, anh cần gì phải nổi nóng đến thế chứ.....
Mắt bất chợt nóng lên, vốn dĩ cô không muốn biểu hiện yếu đuối như vậy.
Từ nhỏ tới lớn, cô đã trải qua vô số lần bị vứt bỏ, cứ tưởng rằng bản thân sớm đã tôi luyện đến mức đao thương bất nhập, nhưng thứ như tình cảm và nước mắt không phải nói đao thương bất nhập là có thể kiềm chế, đối diện với chỉ trích của anh, cô bất chợt cảm thấy oan ức muốn khóc.
Cô cũng mới tìm được đường sống trong cõi ch.ết thôi đó, đối mặt với cái ch.ết cô cũng không cảm thấy sợ hãi. Thời điểm như vậy cô còn có thể giả vờ thoải mái trấn an tâm tình của anh, cô cũng gian nan khổ sở để duy trì lắm chứ bộ?
Càng nghĩ càng ấm ức, nước mắt cứ thế tràn mi.
Trong lều nháy mắt trở nên yên tĩnh, đứa trẻ da đen nằm giường bên cạnh lúng túng nhìn cô, con ngươi đen nhánh đảo tròn lộ vẻ hoảng hốt.
"Đừng khóc."
Cận Tây Trầm siết chặt nắm đấm, chưa từng tận mắt nhìn thấy cái ch.ết không cách nào ngăn cản, cô vốn không biết được sống chẳng dễ dàng gì. Cũng chính vì nguyên nhân này, cô mới có thể khinh suất tùy tiện hoang phí sinh mệnh như vậy.
Khoảnh khắc để anh tận mắt chứng kiến cô đụng phải cái giá kia, anh thậm chí cảm thấy may mắn, bởi vì chỉ cần chếch qua trái hoặc qua phải một chút thôi, chính là vực sâu vạn trượng!
"Ai có thể ngờ Uông Dịch Thiến lại gây ra chuyện như vậy, cháu cũng bị thương rồi, chú không thể để qua mấy ngày mới mắng cháu sao?" Càng nói càng ấm ức, nước mắt càng lúc càng lăn dài, cô đưa tay lung tung lau đi: "Cũng không phải cháu muốn để chú lo lắng, chú có biết cảm giác đầu đau vô cùng mà còn luôn bị ghét bỏ khó chịu lắm không?"
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, thấp giọng gọi nhũ danh của cô: "Đồng Đồng, ba cháu giao cháu cho chú, chú có trách nhiệm bảo vệ cháu." Ngữ khí dường như nhu hòa hơn đôi chút, lại tựa như vẫn cứng rắn lạnh lùng không cho phép thỏa hiệp.
"Cận Tây Trầm, người nên mắng phải là cháu, hai năm nàyKalenjin." Lời còn chưa dứt thì lều chợt "xẹt" một tiếng bị kéo ra, Tiểu Hầu nét mặt nghiêm túc: "Thầy, có chuyện rồi."
"Trước khi chú trở lại, cháu nằm ở đây, đừng cử động." Cận Tây Trầm bước nhanh ra bên ngoài lều, để lại cô với nửa lời còn chưa nói xong.