Chương 8
Chuyển ngữ: Mic
* Ni mã tiếng Tạng ý nghĩa là "thái dương", phiên âm pinyin là 你妈mẹ nó
Lăn qua lộn lại suốt cả đêm ngủ không an ổn, gần như trời vừa sáng thì cô liền thức dậy.
Vòng quanh lều trại một vòng, sao hôm hãy còn lấp lánh, vầng trăng non lành lạnh thấp thoáng treo ở phía tây, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Xa xa dường như có tiếng huýt gió, mơ mơ hồ hồ nghe không rõ ràng. Tiểu Hầu mắt sắc, trông thấy Ôn Đồng ngồi ngẩn ngơ trên sườn đồi liền cất tiếng gọi.
"Tiểu Đồng Đồng, ngây ngẩn gì đó, qua đây ăn cơm nè!"
Tiểu Hầu là một người Đài Loan yêu thích ngôn ngữ địa phương, chất giọng Đài Loan mềm mại đến độ vừa rồi cô nghe thấy chính là Tiểu Đông Đông. Hôm nay cô mới biết giọng Đài Loan không phải toàn bộ đều mạnh mẽ, thì ra cũng có ngoại lệ.
Đầu đầy hắc tuyến, Ôn Đồng chạy tới trước bàn ăn thì ngớ ra, mình đi tới chỗ này cũng quá ư là gian khổ mà.
Băng ghế nhựa đã phai màu nghiêm trọng, một tấm ván gỗ cũ kỹ, bên dưới là bốn cục đá to xếp lên nhau, cứ thế bày biện chén đũa, còn có một ít thức ăn màu trắng không rõ là gì, trực tiếp dùng lá cây bọc lấy.
Ăn cơm xong tấm ván gỗ này sẽ lại được dỡ ra, lều bạt thì giữ lại để dành khám bệnh, cứ như vậy tuần hoàn sử dụng ở nơi điều kiện eo hẹp này.
Nhị Triều thấy cô đi qua thì vội mỉm cười, sau đó đứng dậy nhường một vị trí bên cạnh.
"Chào mọi người, em tên Ôn Đồng, là... cháu họ của Cận Tây Trầm." Cô lên tiếng chào hỏi, trước tự giới thiệu mình một chút,Tiểu Hầu cô đã biết rồi, chỉ là vẫn chưa nói chuyện.
Nhị Triều đoán chừng là anh chàng hay xấu hổ nên rất dễ nhận ra. Ngoài ra trên bàn còn có vài hộ lý trước nay cô chưa từng gặp, cũng đều rất thân thiện nhìn cô mỉm cười.
"Phụt......."Mọi người đồng loạt phun cơm trong miệng, chỉ có Cận Tây Trầm bình tĩnh nuốt xuống một ngụm canh.
"Lão đại anh quá chi không trượng nghĩa, có cô cháu gái xinh đẹp nhường này vậy mà chưa bao giờ nhắc tới!" Tiểu Hầu loạng choạng kẹp vai Nhị Triều, Nhị Triều đã không cao lại còn gầy nhom, bị đẩy một cái như vậy nhất thời có cảm giác như nhành liễu trong gió.
"Cậu khi dễ Nhị Triều làm gì, có gan thì đi mà tìm lão đại." Tam Họa nói.
"Em không dám đâu." Tiểu Hầu hùng hồn nói.
Nhị Triều như lâm đại địch cầu cứu Cận Tây Trầm: "Thầy........."
Cận Tây Trầm: "Đừng làm rộn."
Ba từ ngắn ngủi nhưng lực uy hϊế͙p͙ có thể so với bom mìn, cả bàn ăn đều chỉ còn tiếng đũa va lách cách vào mâm, ngay cả Tiểu Hầu lách cha lách chách cũng quy quy củ củ ngồi im trên ghế.
Thói quen của một người thật sự rất đáng sợ, sự giáo dục tốt khiến anh ở nơi gian khổ như Kenya cũng có thể duy trì được thói quen tốt, cho dù bối cảnh là cát vàng vạn lý, sa mạc khô cằn, anh vẫn có thể ung dung nhàn nhã như thể ngồi trong nhà hàng cao cấp mười chín tầng vậy.
"Lão đại, em nói anh này, con người sống thì phải nói chuyện yêu đương, tuổi còn trẻ thì có thể tăng cường kiến thức, tuổi lớn rồi thì có thể gìn giữ thanh xuân, nếu anh không ngại, em sẽ cân nhắc làm bạn trai của cháu gái anh nhé." Tiểu Hầu vẫn cứ cười đùa, lém lỉnh là một đặc tính của cậu chàng, khó mà thay đổi.
"Ha ha ha." Cận Tây Trầm cười ba tiếng, nét mặt vẫn không chút biến đổi, sau đó nghiêm túc nhìn Tiểu Hầu: "Yêu sớm không tốt đâu."
"Hả? Cô ấy còn chưa thành niên à!" Tiểu Hầu kinh ngạc.
"Là cậu." Qua câu nhắc nhở của anh, mặt Tiểu Hầu xanh mét, lần đầu tiên cảm giác được IQ cực cao của mình cùng nhảy lớp tốt nghiệp là chuyện bất hạnh cỡ nào.
"Tuổi thực của em vẫn lớn hơn chút đó!" Tiểu Hầu vớt vát phản bác.
"Thế chẳng phải là chưa thành niên rồi?" Cận Tây Trầm nói.
Ôn Đồng đúng lúc bổ thêm một nhát: "Nhóc nè, chị trước mắt còn chưa có dự định ăn cỏ non."
"..............." Tiểu Hầu khóc không ra nước mắt thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt đồng cảm nhưng cũng vất vả nhịn cười thì mặt càng xanh mét.
Nhị Triều rất thành thực hiền hậu, không để tâm Tiểu Hầu đấm ngực giậm chân, chỉ lẳng lặng đẩy đĩa thức ăn bên tay đến trước mặt Ôn Đồng, sau đó cúi đầu tiếp tục im lặng ăn cơm.
Tiểu Hầu vẫn không khuất phục, xích đến bên cạnh Ôn Đồng: "Tiểu Đồng Đồng, lão đại ở nhà cũng như vậy à?"
Ôn Đồng nói: "Ở nhà còn biến thái hơn. Nhóc thấy chú ấy hiện giờ ngồi ở nơi thế này ăn cơm đúng không, thực ra chú ấy mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nhà chỉ có một chút xíu bụi thôi cũng không chấp nhận, trong nhà nhất định phải có mùi thuốc khử trùng mới được. Mặc kệ thời tiết thế nào, bên trong chỉ mặc áo sơ mi vải hai màu trắng đen, cúc áo phải cài cẩn thận tỷ mỷ. Văn kiện căn cứ theo loại mà sắp xếp, tuyệt đối không thể bừa bãi, sinh hoạt thường ngày là uống trà – đọc sách – viện nghiên cứu, nuôi chim – câu cá – vung cuốc. Không hút thuốc không uống rượu, sinh hoạt nghỉ ngơi chuẩn xác như thể có đồng hồ báo thức trong đầu."
Tiểu Hầu nghẹn họng trân trối hết nửa ngày: "Thế này..........Thế này thì quá chi biến thái, thế anh ấy có bạn gái không?"
Ôn Đồng khó hiểu liếc cậu chàng một cái, Tiểu Hầu mặt mày liền đỏ lựng: "Không phải, ý của anh là quy tắc đến vậy, anh ấy liệu có thời gian quen bạn gái không?"
Cô vừa định lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng trầm thấp ấy vang lên: "Không đói bụng đúng không."
Tiểu Hầu vội vàng ngậm miệng, ở dưới bàn đá chân Nhị Triều một cái, để cậu ấy ra mặt cứu giúp.
Nhị Triều nói: "Thầy, em có một câu hỏi."
"Hỏi." Một từ ngắn gọn, Tiểu Hầu và Ôn Đồng thế nhưng lại rõ ràng cảm thấy so với đao phong còn sắc bén hơn.
"Hôm qua em nghe cô Mộ nói, nếu như xử lý không thỏa đáng, bọn họ sẽ không tới đây tiêm nữa, lẽ nào chúng ta còn phải đi xin họ tới tiêm sao?" Vấn đề này cậu ấy đã suy nghĩ suốt cả đêm, uy hϊế͙p͙ như thế thực cũng không có mấy uy lực nhỉ............
Cận Tây Trầm uống ngụm nước, nói: "Vắc xin lần này là phòng ngừa bệnh than, cố hết sức để ai nấy đều phải tiêm, ngoài ra tiêm xong rồi thì phải làm ký hiệu trên người họ, tránh trùng lặp."
"Nếu như mọi người đều phải tiêm, thế mấy bộ tộc ở xa kia không tới thì làm thế nào." Nhị Triều lo lắng nói.
"Tìm tộc trưởng tộc Kalenjin, ông ấy sẽ giúp." Cận Tây Trầm nói.
"Dạ? Vì sao?" Nhị Triều nghi hoặc hỏi, mọi người cũng đồng loạt nhìn Cận Tây Trầm.
Hôm qua còn tới bao vây, hôm nay sẽ giúp đỡ à? Sao có thể chứ! Ai nấy trong lòng đều không tin tưởng, nhưng Cận Tây Trầm làm việc trước giờ đều nắm chắc, chưa bao giờ sai sót, mặc dù khó tin, nhưng cuối cùng sự tò mò trong lòng đã chiến thắng.
"Ông ấy muốn biết hiệu quả của vắc xin, nhưng sẽ không để người trong tộc mình thử trước."Cận Tây Trầm nói.
Ồ...........Mọi người hiểu ra, họ dù thế nào cũng không nghĩ tới việc lợi dụng quan niệm này, trong lòng đồng thời cũng có suy nghĩ, không hổ là lão đại nhen.
Phục thật!
"Còn có chuyện của Lanya, bao gồm cả người trong tộc Kalenjin, tôi cảm thấy gần như những bộ tộc ở Kenya đều không hiểu về bệnh AIDS. Họ không sống chung với người mang bệnh đích thực là sai lầm, nhưng nếu như họ suy nghĩ rằng cho dù ngay cả ăn cơm cũng không lây nhiễm thì cũng sẽ không tin là thông qua đường ȶìиɦ ɖu͙ƈ đâu.............. Truyền nhiễm qua sinh hoạt, nếu như lại đi tiến hành hoạt động ȶìиɦ ɖu͙ƈ, sẽ thế nào đây?"
Họ bình thường thảo luận sự việc về mặt y học này đều rất tự nhiên, một là vì đa số đều là nam giới, hai là vì mọi người đều học y, đối việc chuyện này không có gì kiêng dè. Hiện giờ đột nhiên có cháu gái của thầy, còn là một cô gái tuổi vừa mười tám nên khó tránh khỏi bắt đầu có đôi chút ngượng ngùng. Nói rồi hãy còn liếc mắt nhìn về phía Ôn Đồng, mặt mày đỏ bừng.
"Cho nên nhiệm vụ của ngày hôm nay là, phổ biến áo mưa." Anh ăn nốt miếng ugali1 cuối cùng, bình thản nói.
1Thức ăn chủ yếu và phổ biến nhất ở Kenya, làm từ bột ngô trộn với bột nhão dày. Đây là loại thức ăn ngon, làm no bụng và ăn kèm với rau xào hay bất kỳ loại thịt hầm nào.
"Phụt..........."
Tiểu Hầu không nhịn được, phun thẳng ngụm nước lên người Tam Họa ngồi đối diện, khiến cô ấy méo mặt, mắng: "Cậu sao thế hả, bộ xấu hổ à, gan to lớn mật mà thế à."
Cận Tây Trầm lạnh lùng lườm Tiểu Hầu một cái, đầu cậu chàng càng cúi thấp: "Khụ khụ, món cơm này ngon thật nhỉ."
Thu hồi ánh mắt, giọng nói trầm thấp lại vang lên: "Mộ Mộc đi lấy hàng, ước chừng còn độ nửa tiếng là có thể tới, ăn xong Nhị Triều đi thông báo cho các tộc trưởng, mời họ dẫn theo người trong tộc đến nghe giải thích, lúc tôi giảng giải, Tiểu Hầu thị phạm, Tam Họa đi phát cho mỗi người một cái áo mưa. Có vấn đề gì không?"
Mọi người đồng thanh: "Không vấn đề gì."
Anh vừa dứt lời, người nào người nấy nhanh chóng tản đi, nhất là Tiểu Hầu chạy nhanh hơn ai hết, cứ như lửa đốt tới mông.
Lúc cô nuốt xuống miếng cơm cuối cùng trong miệng, thò tay tìm miếng ugali thứ tư thì mùi thuốc khử trùng mát lạnh từ sau lưng phả tới, không biết từ lúc nào anh đã đứng đằng sau cô, ngón cái cùng ngón trỏ kẹp miếng ugali cuối cùng trong chiếc giỏ tre.
Mùi hương quen thuộc lập tức xâm nhập vào giác quan của cô, anh hơi hơi cúi người sượt qua đỉnh đầu cô, Ôn Đồng cảm thấy lông măng trên người đều dựng hết cả lên, bàn tay cầm thức ăn chựng lại giữa không trung. Mắt thấy miếng ugali đó bị cầm đi xa hai mét, sau đó rơi vào trong một giỏ trúc khác bên cạnh.
Hiện giờ là tình huống gì? Bông hoa lạnh lùng cao quý mọi người sùng bái vậy mà lại đang vươn người cùng cô.... giành đồ ăn?
"Ăn ít một chút, ugali ăn nhiều dễ bị biếng ăn."
Cô vừa định lên tiếng thì đã nghe thấy anh lại nói: "Hoa quả hôm qua có còn muốn ăn không? Bảo Tiểu Hầu hái cho." Nói rồi từ trong túi áo khoác dài màu trắng lấy ra một cái đồng hồ quả quýt xem ra rất cũ kỹ, dùng ngón cái bật ra: "Trở về nằm nghỉ đi, vừa mới bị ngã trúng đầu tốt nhất là nằm trên giường nghỉ ngơi."
**
Ôn Đồng nằm trên giường hết nửa ngày, sờ sờ túi mới chực nhớ hôm qua lúc cô làm mẫu bởi vì bất tiện nên đã lấy di động ra ném vào trong cặp.
Lúc đó trong tình huống như thế,cứu mạng còn không kịp, ai lại nhớ tới có cầm điện thoại hay không chứ.
Hiện giờ rảnh rỗi muốn chơi game cũng không thể chơi, không khỏi hướng lên trời thở dài: Rảnh quá đi à.
Không biết phía Lâm Tu Trúc thế nào, với tính khí anh ta và câu nói kia của Cận Tây Trầm, Uông Dịch Thiến xem ra không thể nào tiếp tục diễn được rồi. Không có nữ diễn viên, cũng không có huấn luyện viên, đoàn phim sẽ rắc rối cỡ nào đây?
Cô xoa xoa đầu, nghĩ nhiều như vậy làm gì, bộ phim phóng sự này cũng chẳng liên quan gì tới cô, hiện giờ khi không lại còn bị thương, chỉ tiếc cái găng tay.
Cô nhàm chán tựa người vào lều, tiện tay vén một góc lều nhìn ra ngoài. Từ góc độ này của cô vừa vặn trông thấy Cận Tây Trầm quay lưng về phía mình, trước mặt là một đám người xếp hàng không mấy trật tự, hình như đang lần lượt tiêm vắc xin.
Ôn Đồng bâng quơ đánh giá địa hình xung quanh một vòng, rón ra rón rén từ một phía khác chạy ra ngoài.
"Nininiyako?" Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng trẻ em có chút khàn khàn.
Cậu bé mặc trang phục địa phương màu sắc sặc sỡ, đầu đội trang sức bằng lông chim, khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo hất lên, dường như là hất hàm hỏi cô.
"Cái gì?" Ôn Đồng buột miệng nói, nhưng liền sực nhớ ra cậu bé hẳn là không hiểu tiếng Trung, vì vậy đổi sang hỏi bằng tiếng Anh: "What did you say?"
Cậu bé đột nhiên xông qua, chớp mắt nhìn cô, con ngươi đen nhánh ngó cô chằm chằm. Trong ánh mắt mang theo vẻ thăm dò, giống như một người lớn tí hon trên dưới quan sát cô, ước chừng sau nửa phút đồng hồ thì xoay người bước đi.
Ôn Đồng buồn cười lắc lắc đầu, cũng quay người định đi, nhưng dưới chân đột ngột vấp một cái, nhấc chân lên, trông thấy một vòng cổ làm bằng xương thú.
Cô khom lưng nhặt lên, nói với bóng lưng cậu bé: "."