Quyển 2 - Chương 27: Hôn lễ
Núi Thất Nghịch giăng vải đỏ từ chân núi, phủ Quốc sư cũng rất rộn ràng, kẻ đến người đi tấp nập, tiếng nói cười, tiếng kèn trống nhộn nhịp, trái hẳn với ngày thường. Lão Ông thay ta vào nói chuyện, sau đó mới mang sính lễ vào, cuối cùng là ở lại một ngày.
Ta vẫn chưa gặp được Kính Thiên.
Ta hỏi Lão Ông:
- Sao không cho ta gặp tân lang?
Lão vừa uống trà vừa nói:
- Là lễ tiết a…
- Hừ.
Ta đứng dậy, nhìn ra bầu trời đêm, thắc mắc phòng của Kính Thiên là phòng nào.
- Tướng quân, phòng của tân lang là phòng cuối cùng phía bắc.
Ta nhìn Lão Ông. Lão vuốt vuốt chòm râu bạc, cười hiền hậu:
- Chúng ta tốn nhiều sính lễ cho họ như vậy mà nhìn một cái cũng không cho. Trước đi kiểm tra, tránh họ đổi người.
Ta gật đầu, nói có lý. Liền nhảy ra cửa sổ nhưng chợt nhớ mình không phân định được hướng bắc, đành quay lại.
- Là cái phòng nào?
Lão Ông đang uống trà, tủm tỉm cười như con hồ ly. Thấy ta, lão giật mình thở dài:
- Là cái phòng treo nhiều vải đỏ nhất, có chữ hỷ to ngay cửa.
Ta gật đầu, nhảy ra ngoài. Chạy khắp phủ Quốc sư, cuối cùng tìm thấy một phòng trên lầu có chữ hỷ, nhưng bên trong có tới hai hơi thở. Nhảy lên cửa sổ nhìn vào bên trong, Kính Thiên và phu quân Quốc sư đang ngồi trước bàn nói chuyện. Nếu là người hầu thì có thể trực tiếp đánh ngất nhưng lại là phu quân của Quốc sư, dù gì cũng là trưởng bối, không thể làm vậy được.
Ta miễn ngồi trên nóc nhà, vừa ngắm sao trên trời vừa mắng tên nam nhân ngu ngốc, giành tân lang với ta.
Ngồi đó rất lâu, tên nam nhân kia thế nhưng không chịu đi, chẳng lẽ muốn ta vào đá ra ngoài?
- Con nghỉ ngơi đi, ngày mai còn đến Hoả Hương.
- Để con tiễn phụ thân.
- Không cần, nghỉ đi thôi.
Cuối cùng cũng đi rồi!
Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng chỉ còn một người. Ta đột nhiên hồi hộp, không biết Kính Thiên sẽ làm gì tiếp theo. Ta vẫn ngồi trên mái nhà, ngay phía trên khung cửa sổ, nín thở lắng nghe động tĩnh bên trong.
Có tiếng đi lại, Kính Thiên thở dài bước về phía này. Hắn biết ta ở đây sao?
Cửa sổ mở ngay dưới chân ta, giọng Kính Thiên ngạc nhiên vang lên:
- A Dương?
Ta giật mình nhảy vào phòng. Một tay bịt miệng Kính Thiên, đẩy hắn vào bàn, nhanh chóng thổi tắt nến.
Đã lén đến đây, hắn còn kêu cái gì?
Căn phòng yên tĩnh không ánh sáng, chỉ có Kính Thiên ấm áp đứng cạnh ta, tim hắn đập mạnh.
Ta rút tay lại, tìm một cái ghế ngồi xuống. Ánh trăng rọi vào phòng, mờ ảo. Kính Thiên vẫn đứng nhìn trân trối, ta chau mày:
- Ngồi xuống đi, nhìn ta làm gì?
Hắn giật mình, lật đật ngồi xuống, hỏi:
- Sao nàng lại ở đây?
Ta không hiểu:
- Ta tới đón tân lang.
Hắn bật cười, nói:
- Ta hỏi sao bây giờ nàng lại tới đây? Không phải chúng ta chưa được gặp mặt sao?
Ta chau mày:
- Ở Hoả Hương không có lễ tiết này.
Hắn cười, không nói gì nữa, rót một tách trà. Ta nhìn hắn, trắng hơn nhưng không mập lên, Quốc sư không cho hắn ăn sao?
- Ngươi ở đây thế nào?
Kính Thiên đưa tách trà cho ta, ấm áp:
- Tốt lắm. Phụ thân thường qua đánh cờ với ta, cũng dạy ta nhiều điều.
Ta gật đầu không nói. Kính Thiên đột nhiên đứng lên, đi về phía giường, mở một cái rương nhỏ, cầm một xấp giấy tới, đưa ta:
- Điền trang của nàng. Phụ thân cho ta toàn bộ điền trang của người, phần quà nhà mẹ đẻ không cần thêm đâu. Đủ rồi!
Ta đẩy xấp giấy lại cho hắn:
- Đây chỉ là một nửa điền trang của ta thôi. Sau này Hoả Hương cũng để ngươi thay ta cai quản, cứ giữ đi. Ta khỏi phải đưa lại lần nữa.
Kính Thiên gật đầu, hắn nói:
- Sính lễ nàng đưa qua long trọng quá…
Ta xua tay:
- Ta chỉ cưới phu quân một lần, không long trọng.
Hắn không nói gì nữa, ta chợt nhớ đến mảnh ngọc:
- Cái này cho ngươi.
Ta đặt miếng ngọc lên bàn, ánh trăng chiếu vào, những đường vân màu đỏ như loé sáng, rực rỡ giữa ánh sáng trong của miếng ngọc. Kính Thiên nhìn nó, chậm chạp cầm lên, vuốt ve một chút, mỉm cười:
- Ta sẽ luôn đeo bên người.
Ta gật đầu, hướng giường ngủ đi tới. Kính Thiên ngạc nhiên:
- Đêm nay nàng ngủ ở đây sao?
Ta không hiểu:
- Chứ thế nào?
Hắn cứng ngắc lắc đầu. Ta không hiểu cởi áo ngoài, lăn lên giường ngủ thẳng. Giường gì mà mềm quá, ta ngủ có chút không quen. Sau này phải bảo Kính Thiên trải ít nệm thôi, lãng phí.
Mới sáng sớm đã có người đến, bọn họ cứ nheo nhéo làm ta ngủ không được. Tức giận. Ta ném mạnh gối vào bình phong, làm nó đổ cái rầm. Từ đó mới yên tĩnh trở lại.
- Dương nhi…
Quốc sư lay ta tỉnh, nàng nói:
- Dậy thay y phục đi, tới giờ làm lễ rồi.
Ta đứng dậy, Quốc sư mặc áo choàng cho ta, mắng:
- Ngươi sao lại ở đây? Đã bảo không được gặp tân lang cơ mà.
Ta giật mình. Đêm qua nói chuyện với Kính Thiên xong thì quên mất, cứ nghĩ đây là Hoả Hương nên mới ngủ lại. Ta hít mũi, giữ vẻ mặt bình tĩnh, nghiêng mắt nhìn Quốc sư:
- Tân lang là ta đưa sính lễ đón về, người lại không cho nhìn. Đây là cái lý gì?
Nàng dí trán ta:
- Nhìn hả? Ngươi nhìn gì cả một đêm vậy?
- Nhìn tân lang a.
Quốc sư bật cười, nàng nói:
- Hồi sáng tỳ nữ vào còn tưởng hái hoa tặc đấy.
Ta giang tay ra cho nàng choàng hỷ phục vào người, hỏi:
- Phủ quốc sư người có hái hoa tặc sao?
Quốc sư cột dây lưng cho ta, nàng mạnh tay siết chặt lại, bó cái eo làm ta thở không được:
- Hôm qua mới tới một tên, hái phu quân ngươi đấy!
Ta mờ mịt nhìn nàng. Hôm qua ta ngủ ở đây có gặp kẻ nào đâu.
Quốc sư cười, đẩy ta tới bàn trang điểm, nói:
- Ngươi đưa sính lễ nhiều như vậy là đọ tài sản với ta sao?
Ta nghiêng đầu ra sau, nhìn nàng:
- Nếu người không có, cũng không cần phải đưa đâu. Ta chia cho Kính Thiên một nửa Hoả Hương làm hồi môn là được rồi.
Quốc sư dặm phấn cho ta, tay nàng rất mạnh:
- Ngươi cái đồ ngốc này! Sính lễ đó ngươi mang về luôn thôi, để hai mươi thước vải cho có là được rồi.
- Đâu được, ít nhất cũng phải một nửa chứ.
Quốc sư thay ta búi tóc, nàng nói:
- Chúng ta không nuôi đứa trẻ đó lấy một ngày, sao có thể nhận sính lễ. Hơn nữa, chỉ cần ngươi coi trọng nó như bây giờ là được.
Ta nhìn mắt nàng vương chút buồn, định nói gì đó an ủi nhưng lại thôi. Mỗi người một phận, con cháu hoàng gia có ai thực sự hạnh phúc đâu.
Chúng ta hành lễ trước linh vị tổ tiên của phò mã, ta có chút cứng ngắc, chỉ mong nhanh chóng mang Kính Thiên về Hoả Hương. Sính lễ Quốc sư trả lại gần hết, còn thêm vài rương châu báu và một nửa đất phong của nàng. Tính ra cũng không tệ.
Khi về đến Hoả Hương, Phượng Ngoã đã ở đó. Nàng đến cùng phu quân mình, Hải Điền, phó tướng trước đây của ta. Phía Kinh thành, Phượng Âm để Kim Thuyền đến chúc mừng, đi cùng hắn còn có sư phụ ta, nàng cầm theo thánh chỉ ban hôn.
Đêm đó cả Hoả Hương rộn ràng, toàn thành giăng một màu vải đỏ. Ta vui vẻ đi nhận rượu chúc mừng, âm thầm rót hết ra phía sau, để các phó tướng của mình uống thay. Khi vào hỷ phòng, ta tỉnh táo hoàn hảo nhưng mười ba phó tướng, không kẻ nào tự đi nổi.
Kính Thiên chờ ta trong phòng, trên người là hỷ phục đỏ thẫm. Trông giống lần trước nhưng lần này trang trọng hơn, Điệp Nhã phải theo ta vào, chỉ từng bước nghi lễ.
- Tướng quân, đưa cho đại nhân điền trang đi.
Ta gật đầu. Lôi ra một chiếc rương to, đặt trước mặt Kính Thiên:
- Đây là toàn bộ điền trang của ta, vàng bạc trang sức cũng ở trong này.
Mở lấy một chùm chìa khoá, đưa cho hắn:
- Chìa khoá của phủ tướng quân, vài căn nhà xung quanh đây, một vài cửa tiệm dưới tên ta, kho giữ quà tặng.
Điệp Nhã giật giật tay áo ta, nhỏ giọng:
- Chỉ đưa giấy tờ điền trang đại khái là được rồi, không cần đưa hết đâu.
Ta nhìn nàng, chớp mắt không hiểu. Chẳng phải nàng nói phải đưa hết sao?
Khoé miệng Điệp Nhã giật giật, nàng nói:
- Tiếp nữa là đưa quà tặng tân hôn.
Ta nhìn nàng:
- Ta đưa rồi, ở nhà Quốc sư.
Điệp Nhã hít một hơi sâu, cố nặn ra một nụ cười:
- Đưa chìa khoá thành Hoả Hương nữa là được.
Ta gật đầu, rút từ trong ngực ra một chìa khoá bằng vàng. Là khoá cổng chính của Hoả Hương, kèm theo một lệnh bài bằng ngọc đỏ, đưa cho Kính Thiên:
- Đây là chìa khoá thành cùng lệnh bài của ta. Từ nay, trong Hoả Hương, ngươi có quyền điều động bất cứ kẻ nào, kể cả Trưởng thành hay Phó tướng Thuỷ Tịnh quân.
Kính Thiên gật đầu, cung kính nhận lấy. Điệp Nhã bên kia nói:
- Chỉ cần uống rượu hợp cẩn nữa là được. Tướng quân, Đại nhân, cung chúc tân hôn.
Nói rồi nàng khom người lui ra ngoài. Ta nhìn hai ly rượu trên bàn. Bên trong ly ngọc, rượu sóng sánh đỏ.
Kính Thiên mang cất chiếc rương đi, hắn quay lại nói với ta:
- Ta luôn nghĩ mình không bao giờ có thể cùng nàng uống rượu hợp cẩn.
Ta nhìn hắn, mờ mịt. Lần trước không phải uống một lần rồi sao?
Hắn mỉm cười, đưa một ly rượu cho ta, nói:
- Hẳn nàng không biết. Chỉ có phu quân mới có thể uống rượu hợp cẩn, phu thị không được phép. Họ bày hai ly rượu đơn giản là cho có mà thôi, cũng là nhắc nhở địa vị của phu thị.
Ta đón lấy ly rượu, cùng hắn uống. Quả thật ta không biết luật lệ này.
Vậy lần trước…
Kính Thiên đặt ly rượu lên bàn, nói:
- Lần trước khi nàng cùng ta uống rượu hợp cẩn, ta đã rất vui. Khi từ quân doanh về nàng cũng chỉ ngủ lại trong phòng Bạch Triển, lúc đó ta quả thực có chút không hiểu. Ta nghĩ mình phải chấp nhận, nhưng nàng lại để Bạch Triển về Ân quốc. Ta lo sợ, rồi một ngày, nàng cũng sẽ để ta lại đâu đó, hoặc tặng cho một ai khác. Khi nàng bỏ ta lại phủ Quốc sư, ta nghĩ nàng sẽ không quay lại nữa…
Hắn ngồi xuống trước mặt ta, nở nụ cười:
- Nhưng nàng đã quay lại, lại còn dùng sính lễ long trọng đón ta trở về. Ngày nàng đến, ta nghĩ bọn họ lừa ta. Khi mở cửa sổ, thấy nàng, ta đã nghi ngờ mắt mình.
Hắn nhìn ta ấm áp. Ta bối rối:
- Ngươi chỉ mới gặp ta chưa được hai năm, thâm tình như vậy làm gì?
Hắn bật cười:
- Trong suốt mười năm, ta luôn nghĩ về nàng. Ban đầu chỉ là suy nghĩ nàng biết về thân thế ta. Nhưng, mười năm qua đi, nghĩ về nàng trở thành một thói quen. Nhiều lúc ta nhìn Thái tử, cố tưởng tượng đến gương mặt nàng, thử suy nghĩ xem mười năm qua nàng sống thế nào…
Ta gạt tay hắn xuống, cởi áo bào đi đến giường, nói:
- Nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải gặp người hầu, tiếp nhận sự vụ phủ tướng quân.
Ta hơi dừng lại, hỏi Kính Thiên:
- Bình thường không phải ngươi ít nói lắm sao? Hôm nay tự dưng nói nhiều vậy?
Hắn bật cười, đón lấy áo nơi ta, vắt lên bình phong:
- Trước đây, ta nghĩ âm thầm bên nàng, trở thành cái bóng của nàng, nhất định có một ngày, nàng chú ý đến ta. Nhưng, thời gian qua đi, ta phát hiện, nếu ta không nói, nàng căn bản chẳng bận tâm, cũng không chú ý. Nàng không giống Hoàng thượng, nàng sẽ không đoán tâm tư của ai cả, nếu không nói với nàng, nàng sẽ không để tâm, cũng không chú ý. Nếu đi phía sau nàng không thể nhìn, vậy để ta đi bên cạnh nàng, cùng nàng xây dựng một Hoả Hương mà nàng mong muốn.
Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt ta, dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn vào ta, nói:
- Nếu nàng không muốn bận tâm, không muốn suy đoán thì ta sẽ nói với nàng, thẳng thắn với nàng, dùng hành động của ta để chứng minh. Không cần suy nghĩ, cũng không cần đoán biết, chỉ cần tin ta, để ta ở bên cạnh nàng, vậy là đủ.
Sáng hôm sau, ta cùng Kính Thiên đến đại sảnh nhận lễ của hạ nhân. Ta chỉ ngồi trên chính vị, nhìn mọi người hành lễ với Kính Thiên, Điệp Nhã bàn giao sổ sách, công việc hậu viện. Đáng lẽ ta không cần có mặt nhưng dù sao vẫn phải ngồi đây, ít nhất cũng gạt bỏ tin đồn Kính Thiên không được coi trọng. Ta mơ hồ, hình như đã quên mất điều gì đó.