Quyển 2 - Chương 59: Buông xuôi

- Muội ở đây à?
Vịnh Khanh đi đến, tay còn cầm hai bình rượu.
Hắn ngồi xuống đối diện ta, bên cạnh ngôi mộ của Nguyệt Hồng.
Bóc một bình rượu, hắn hỏi ta:
- Muốn uống không?
Ta đưa tay đón lấy, nhấp một ngụm:
- Rượu Ninh Nguyệt.
Vịnh Khanh cười:


- Nguyệt Hồng thích uống loại này, nàng nói vừa nồng vừa thơm, sảng khoái như quân nhân…
Ta hít một hơi sâu, không nói. Nụ cười của Nguyệt Hồng xuất hiện trong đầu, vẫn tinh khiết như ngày đầu chúng ta gặp.
Ta nhìn vào bia của Nguyệt Hồng, khô khan:
- Ngươi thường tới đây sao?
Hắn cười:


- Khi nào có thời gian ta đều tới đây thăm nàng ấy.
Ta nhìn khóm hoa Tử Trúc bên cạnh mộ, không nói gì.
- Ta nghe Lưu Hoà nói sức khoẻ của muội không tốt?
Ta chau mày nhìn Vịnh Khanh:
- Lưu Hoà?
Hắn cười với ta:
- Ta quyến rũ nàng ấy để moi thông tin về muội.
Ta dựa người vào gốc cây:


- Biết được cái gì rồi?
Hắn nhún vai:
- Nên biết đều biết, không nên biết cũng đã biết.
Ta nhìn Vịnh Khanh, cố đoán xem hắn biết được những gì.
- Dương nhi, ở lại đất liền trị bệnh đi. Chuyện ngoài biển, ta thay muội giải quyết.
Trong mắt Vịnh Khanh đều là cô độc. Ta hỏi hắn:


- Sao lại muốn cưới Lưu Hoà?
Giọng Vịnh Khanh chậm rãi:
- Nếu không cưới nàng ấy, ta không thể nắm binh quyền của Thuỷ Tịnh quân. Hoàng thượng sẽ không an tâm sử dụng ta. Nhưng ta cũng không thể để một kẻ xa lạ tiếp quản Thuỷ Tịnh quân, tâm huyết của tất cả chúng ta được.
Ta lặng im không nói.


- Dương nhi, vẫn còn giận sao? Ta xúi giục Lưu Hoà và Kính Thiên dâng tấu tước quyền lực của muội.
Ta lắc đầu:
- Chuyện này cũng là sớm muộn thôi. Ngoài biển giao cho ngươi ta cũng yên tâm. Chuyện này tính ra cũng không có gì.


available on google playdownload on app store


Nếu bọn họ đã không muốn ta ra biển thì cứ ở lại Hoả Hương, dù sao việc xây cảng biển ta vẫn phải trông chừng. Hơn nữa…
Ta nhìn vào bia mộ của Nguyệt Hồng. Nàng cũng muốn vậy, đúng không?


Là Vịnh Khanh cũng tốt. Lưu Hoà là một cô nương tốt, lại là thái y, nàng chăm sóc Vịnh Khanh hẳn là tốt hơn bất cứ một cô nương nào. Có thân thế của Lưu Hoà bảo đảm, thân phận của Vịnh Khanh sẽ nâng cao hơn, có hắn bảo vệ Thuỷ Tịnh quân, ta cũng không còn gì để lo lắng.
***


Tối muộn ta trở về, gọi Lưu Hoà vào thư phòng, hỏi:
- Ngươi đã nói những gì với Vịnh Khanh?
Nàng nhìn ta:
- Những vết thương cũ của Tướng quân tạo di chứng, không những ảnh hưởng đến trí nhớ mà khi trở lạnh, chân và tay phải cũng không thể cử động.
- Chỉ như vậy?
Nàng gật đầu:


- Ta không nói với Duyên hải tướng quân việc người không thể sinh con.
- Duyên hải tướng quân?
Ta nhìn Lưu Hoà, ngạc nhiên:
- Không phải ngươi xin Phượng Âm ban hôn sao? Ngươi không thích Vịnh Khanh?
Lưu Hoà không trả lời, nhìn xuống đất.
Ta cố chấp:
- Vậy lý do gì ngươi đồng ý cưới hắn?


Lưu Hoà bình tĩnh nhìn ta:
- Nếu ta không cưới Duyên Hải tướng quân, nhất định qua năm người sẽ viện cớ đuổi ta về kinh thành.
Ta ngạc nhiên nhìn Lưu Hoà, đến suy nghĩ này của ta nàng cũng nhìn thấu?
Lưu Hoà nói:


- Tướng quân, người ở đâu Lưu Hoà sẽ theo đó, ta nhất định chữa khỏi bệnh cho người.
Ta chống tay dựa ra sau, cố gắng quan sát kỹ Lưu Hoà.


Gương mặt tròn bầu, mắt hạnh, miệng nhỏ, sống mũi cao, thanh thoát lại dịu dàng. Một cô nương xinh xắn ngọt ngào như vậy nhưng tính cách lại quá khô khan. Điều gì khiến nàng cố chấp với bệnh tình của ta như vậy?
- Trước đây, chúng ta có từng gặp nhau không?
Lưu Hoà cúi đầu không nói. Ta hỏi tiếp:


- Điều gì khiến ngươi nhất định phải trị khỏi bệnh cho ta?
- Vì thần là một thầy thuốc.
Ta chống đầu nhìn Lưu Hoà.
Lại là cái lý do ngu xuẩn này? Thầy thuốc thì phải trị hết bệnh của mọi người sao? Trong Hoả Hương thiếu người bệnh hay chỉ có một mình ta sắp ch.ết?
***


Đêm khuya, trở lại phòng, Kính Thiên đang ngồi đọc sách chờ ta. Không nhìn hắn, ta ném áo lên bàn rồi lăn lên giường, quay mặt vào tường ngủ. Kính Thiên cất y phục cho ta xong, mới thổi nến lên giường. Hắn nằm xuống cạnh ta, im lặng.
- A Dương?
Ta không trả lời.
Kính Thiên thở dài, hắn xoay người.


Một bàn tay luồn vào trong chăn, đặt lên bụng ta, nhẹ nhàng tháo nút thắt y phục. Tiếp tục luồn vào trong áo yếm, xoa nhẹ vai, hơi thở của Kính Thiên ở ngay phía sau. Hắn hơi dùng lực, đẩy ta nằm ngửa lại, hôn nhẹ tai, thì thầm:
- A Dương, có thể đừng ra biển nữa, được không?


Ta nhắm mắt nuốt cục nghẹn trong họng, không trả lời, cũng không đẩy hắn ra. Ta biết mình nên đẩy hắn ra nhưng lại luyến tiếc. Hắn phản bội ta nhưng hắn là phu quân ta. Điệp Nhã không dạy ta khi bị phu quân phản bội thì nên làm thế nào.






Truyện liên quan