Quyển 2 - Chương 70: Tai hoạ
Trời mưa tầm tã. Từng giọt mưa thi nhau rơi xuống, trước mặt là một màu trắng xoá, bên tai chỉ nghe tiếng mưa vỡ vụn. Hơi lạnh xuyên suốt khắp cơ thể, mái tóc ướt mưa phất phơ trước gió.
- Tướng quân, vào ngôi nhà kia trú tạm nhé.
Lục Nga vừa che dù cho ta vừa hỏi. Nhìn cả người nàng ướt mem, ta đành gật đầu.
Hôm nay ta định ra cổng thành xem mọi người dựng chợ đến đâu nhưng nửa đường thì trời bắt đầu đổ mưa. Càng lúc càng nặng hạt, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng.
Cả con phố vắng tanh. Qua làn mưa, những giàn giáo bằng gỗ cao lớn đung đưa trước gió, chịu đựng những cú đánh từ mưa. Bây giờ đang vào mùa bão lớn, tiến độ e rằng sẽ chậm hơn.
Một đứa bé gầy nhom lui cui núp dưới giàn giáo đung đưa. Qua làn mưa trắng xoá, ta thấy nó nhích dần vào trong giàn tránh mưa, cơ thể đơn bạc lung lay run rẩy, có cảm giác sẽ bị hất tung bất cứ lúc nào.
Nó đụng vào thanh chống của giàn giáo, những thanh gỗ mất điểm tựa lung lay chựng rơi. Cơn gió rít qua, một thanh gỗ rơi khỏi vị trí, đụng vào những thanh khác làm chúng mất thăng bằng. Giàn giáo sẽ sụp xuống đè đứa trẻ.
Ta không nghĩ nhiều mà lao vào làn mưa, chỉ kịp ôm đứa trẻ vào lòng ngã xuống bên lề đường, trên lưng bị đánh một cái đau đớn. Những cơn đau như mưa bắt đầu dội xuống. Ngoài tiếng mưa còn tiếng khóc, tiếng la hét nhưng tất cả đều trong màu đen tĩnh mịch.
****
Khi ta mở mắt ra không còn là đỉnh giường quen thuộc mà là một nơi xa lạ. Nhìn trần nhà bằng lụa màu vàng, ta có chút mơ hồ. Đây là đâu?
- Mẫu thân?
Ta đưa tầm nhìn sang bên trái, Thiên nhi nước mắt lưng tròng nhìn ta, đột nhiên bật khóc. Ta mỉm cười đưa tay lên vuốt má nó nhưng không được, cánh tay như đeo đá nặng trịch không nhúc nhích.
Một cảm giác lạnh lẽo từ bên phải làm ta chú ý, hơi quay đầu sang ta có chút giật mình. Phượng Âm mặc thường phục, mái tóc buông lỏng cột lệch qua một bên, gương mặt trang điểm nhẹ đang nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng. Giọng nàng trầm thấp không độ ấm:
- Lưu Hoà.
Một vài tiếng động vang lên, Lưu Hoà xuất hiện trong tầm mắt của ta. Nàng thấy ta nhìn có chút kích động, nhanh chóng chạy đến bắt mạch. Ta thấy nước mắt nàng trực trào nhưng lại bị nàng khô khan bức hết vào trong, quy củ hành lễ với Phượng Âm:
- Hồi Hoàng thượng, Tướng quân đã qua cơn nguy kịch.
Phượng Âm không trả lời Lưu Hoà, nàng ấy lạnh lùng nhìn ta:
- Chúng ta đang ở giữa thành Hoả Hương. Ta định đưa tỷ về kinh thành nhưng toàn bộ Thuỷ Tịnh quân chặn đường, rút đao khống chế Cấm vệ quân, không cho chúng ta di chuyển một bước.
Dù ta không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng ta hiểu, nếu Thuỷ Tịnh quân đánh nhau với Cấm vệ quân, chúng ta chắc chắn là đang tạo phản. Phượng Âm ở đây, rút đao khống chế người của nàng chính là bức vua thoái vị. Ta có thể gánh nổi tội này nhưng người dân Hoả Hương làm sao gánh nổi?
- Lưu Hoà?
Ta khó nhọc gọi Lưu Hoà, nàng liền xuất hiện trong tầm mắt. Ta nói:
- Gọi Lục Nga vào đây.
Lưu Hoà nhanh chóng bước đi. Ta nhìn Phượng Âm lạnh lùng trước mặt. Gương mặt nàng vẫn bình tĩnh không chút nôn nóng, ánh mắt trầm lắng nhìn ra bên ngoài.
- Âm nhi, cảm ơn.
Nàng hơi ngoảy lại nhìn ta, không nói gì.
Nếu nàng thật sự muốn làm khó sẽ cho Cấm vệ quân phá vòng vây xông ra, tội danh tạo phản chúng ta buộc phải gánh. Nhưng bên ngoài yên tĩnh không chút tiếng động, có nghĩa là hai bên vẫn đang kìm hãm không động đao thương. Nếu trong Cấm vệ quân có một người bị thương thôi thì tội làm phản này Hoả Hương không thể nào chối cãi. Không nói Phượng Âm có bị làm sao hay không thì quân lính đóng ở các thành trì khác nhất định tới cứu giá. Hoả Hương, một lần nữa chìm trong khói lửa của chiến tranh.
Phượng Âm thở dài, nàng nói:
- Tình trạng của ngươi rất nguy kịch, không thể lại bị thương lần nữa. Ta đến đây là để đón ngươi về kinh thành dưỡng thương. Ở đó có thuốc thang đầy đủ, ngự y nhiều, khí hậu cũng dễ chịu hơn. Đợi ngươi hồi phục, mọi chuyện sẽ tính tiếp.
Ta nhắm mắt lại không nói.
- Tướng quân.
Lục Nga dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn ta, nàng cắn môi ngăn tiếng nức nở. Ta thở dài:
- Đi nói với Điệp Nhã thu binh lại. Ta sẽ về kinh thành.
- Tướng quân?
Lục Nga nóng nảy gọi. Ta biết nàng muốn nói gì nhưng chỉ lắc đầu:
- Đi đi. Đây là quân lệnh.
Lục Nga ngăn không được để nước mắt rơi xuống, nàng gật đầu chạy ra. Bên ngoài im lặng một lúc lâu thì có tiếng động. Là tiếng tr.a gươm vào vỏ và tiếng chân di chuyển.
Lọc cọc.
Bánh xe bắt đầu lăn.
Phượng Âm dựa vào thành xe, nói:
- Thiên nhi, lại đây.
Thiên nhi nắm chặt lấy tay áo ta không buông, cúi đầu mím môi không chịu qua. Phượng Âm buồn bã thở dài, nhắm mắt dựa vào sau dưỡng thần. Ta định nói nàng đừng lo lắng nhưng ra tới miệng rồi lại nuốt vào bụng. Chuyện này, nói ra có ích gì.
****
Xe đi rất chậm, thường có người đi vào báo cáo tình hình kinh thành cho Phượng Âm, nàng vừa đọc tấu chương vừa ra lệnh điều khiển. Kinh thành nàng để hẳn cho Phong Nghị lo liệu, dẫn theo Hạ Cẩm cùng ba ngàn Cấm vệ quân ngày đêm đến Hoả Hương bắt ta. Chuyện này cũng thật nhàm chán.
Suốt dọc đường đi, Thiên nhi vẫn ở bên cạnh ta, không rời một bước. Phượng Âm ở bên cạnh nhìn thấy cũng không phản ứng, chỉ thỉnh thoảng thở dài. Kính Thiên vài lần đến thăm ta nhưng ngại có Phượng Âm, cũng không tiện nói nhiều.
Ta chỉ biết Điệp Nhã dẫn theo một vạn tinh binh bảo hộ bên ngoài, nói thế nào cũng không chịu đi. Phượng Âm chỉ cười nhạt nhìn nàng, không buồn đuổi. Ta câm lặng. Điệp Nhã vì lo lắng cho an toàn của ta mới làm vậy nhưng dẫn một vạn tinh binh vào kinh thành, nàng muốn tạo phản sao?
Gia Nghị đón chúng ta ở thành trì cách kinh thành ba ngày đi đường, cùng với Hải Điền nói mãi mới thuyết phục được Điệp Nhã mang quân về Hoả Hương, chỉ để lại năm trăm thân binh cho ta tiện điều động, đồng thời đảm bảo an toàn cho ta.
Nhìn Thuỷ Tịnh quân rồng rắn quay về, Hải Điền nói với ta:
- Ngươi cái gì không học lại đi học tính ngu ngốc này của nàng.
Ta nằm trên giường bệnh dùng ánh mắt giết ch.ết hắn một ngàn lần. Nếu cơ thể ta cử động được chỉ một ngón tay, nhất định giết ch.ết hắn. Quả thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.