Quyển 1 - Chương 20: Cùng mỹ nhân sánh bước
- "Đùa giỡn" cái dạng này đây.
Trong tay nàng, xa tanh mỏng nhẹ, óng ánh rực rỡ, phiêu dật tựa mây bay, chất liệu thật sự không tầm thường. Chỉ là...tạo hình có chút kì quái, miếng vải hình chữ nhật, nhưng lại bị cắt mất hai góc, bề mặt nếp nhăn ngang dọc. Nói là khăn tay thì quả thật không giống khăn tay, mà nói là mảnh yếm quả thật cũng không giống mảnh yếm. Nhưng mà, cho dù hình dáng kì lạ, cũng không thể che dấu tài nghệ thêu thùa đỉnh cao của người này.
Thứ này, chính là sử dụng kĩ thuật thêu khó học nhất - Loạn Sàn mà tạo thành, muốn làm được phải đem hai màu chỉ thêu vàng - bạc lần lượt thay đổi, giống như mây trời trùng điệp, trải dài trời xanh, hòa quyện cùng tia nắng, vô cùng lộng lẫy xinh đẹp.
Ánh trời. Sắc mây. Giống như thần tú trong truyền thuyết, chỉ dùng hai màu đơn giản kết hợp với kĩ thuật thêu thùa tuyệt đỉnh mà tạo nên vật phẩm độc nhất vô nhị. Mặc dù hình dáng kì lạ, bề mặt đầy nếp gấp, lại có vài vệt màu tím khả nghi, nhưng kĩ thuật thêu thùa cùng cách phối màu này, chắc chắn chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: vô cùng tuyệt vời!
Xung quanh, rất nhiều người dụi mắt, lại tiếp tục dụi mắt, muốn nói không thể nào, cũng muốn nói cái này chính là đai lưng của Tấn quốc công ban nãy. Nhưng rõ ràng vừa rồi ai cũng thấy chiếc đai lưng đã bị cắt vụn, sau đó bị giẫm nát, cuối cùng còn bị đem vứt cùng với hoa quả lăn lóc dưới đất, sao lại có thể không chút sứt mẻ xuất hiện ở đây?
Huống chi, sau khi nhìn kĩ, ai cũng phát hiện tấm vải thêu này tuy cũng là cảnh mặt trời chiếu áng mây, nhưng dường như so với đai lưng kia thiếu đi không ít họa tiết, hẳn là không phải cùng một đồ vật. Mọi người khó mà nén lại sự kinh ngạc trong lòng, chẳng lẽ vị Thai tiểu thư này mới chính là cao thủ thầm tàng bất lộ, tuyệt đại vô song của Thai phủ?
Ánh mắt Dung Sở từ từ nheo lại. Lúc này, chỉ hắn biết rõ, thứ trước mắt cùng đai lưng của hắn, chắc chắn là một. Cho dù Thái Sử Lan đã đem hai lớp đai lưng mở ra, tùy tiện cắt đi hai góc, tháo bỏ một vài họa tiết, nhưng hắn liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra đồ của bản thân. Lại nói, loại vải xa tanh màu lam nhạt kia cũng không phải vật tầm thường, ít nhất thì hắn cũng chắc chắn rằng ở An Châu này, không kẻ nào có khả năng lôi ra một mảnh thứ hai. Quan trọng nhất, mọi đồ vật tùy thân của hắn đều có kí hiệu riêng, chỉ là, người khác không thể phát hiện ra mà thôi.
- Quốc công, chuyện này... - Phủ doãn An Châu cùng Thai Bách đều đã bước tới. Người đi trước sắc mặt kì lạ, kẻ đi sau vẻ vẻ tươi cười nhưng ngầm có ý tức giận.
Thai Bách giờ phút này có chút vui buồn lẫn lộn, Thai Thế Đào đứng nhất đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng Thế Lan lại là khí phi hoàng gia, sao có thể dính dáng đến nam tử khác? Đó là tội lớn đáng bị tịch thu tài sản, tru di tam tộc!
Vốn Thế Vi thắng được chính là điều tốt nhất, gả một thứ nữ làm thiếp của Tấn quốc công, cũng không làm mất mặt tổng quản An Châu hắn, ai ngờ Thái Sử Lan lại từ trên trời rơi xuống... Sắc mặt Thai Bách sa sầm, vừa nghi hoặc vừa tức giận, nguội lạnh nhìn về phía Thái Sử Lan.
Dung Sở đem tất cả thu vào tầm mắt, đáy mắt ánh sáng chợt lóe, cười nói:
- Thắng bại đã phân, đâu cần hỏi ta nữa.
Thai Thế Vi nãy giờ vẫn thất hồn lạc phách, lúc này bỗng hét lớn một tiếng, che mặt chạy vội ra ngoài. Trên đường vô tình đụng phải người một phụ nữ, trâm cài tóc liền lập tức rơi xuống, nàng ta lại giống như không hề phát hiện, lảo đảo đi ra.
Biểu tình Thái Sử Lan không chút thay đổi, trước ánh mắt thán phục cùng nóng bỏng của mọi người, nàng chậm rãi thu tay về, bỗng nhiên lại cảm thấy ngứa mũi, liền cầm miếng xa tanh mỏng quý giá kia lên, chuẩn bị lau nước mũi...
Mọi người còn chưa kịp than vãn, cánh tay nàng lại đột nhiên bị kéo lại. Hương quế nhàn nhạt truyền đến, người nọ kề sát vào nàng, thì thầm:
- Cô nương, nàng nói xem, đai lưng của ta như thế nào lại khôi phục rồi?
Thanh âm hắn nhẹ nhàng, khẽ phả vào tai nàng. Bộ dáng kiều diễm, nhìn qua không giống như đang bóc trần bí mật cùng nàng, mà giống như cặp tình nhân thầm thì to nhỏ. Ánh mắt đám nữ tử xung quanh lập tức bắn tới, trong mắt như tràn ngập tia sét, đủ để đem Thái Sử Lan xẻ thành trăm mảnh.
Thái Sử Lan ghét bỏ lúc lắc đầu, quay mặt đối diện với hắn, ánh mắt không chút nhượng bộ:
- Muốn biết sao?
Dung Sở có chút kinh ngạc, song cũng không hề phủ nhận, mỉm cười nói:
- Nàng cùng ta tâm can tương thông, có gì phải giấu diếm?
- Nửa cân son phấn, nửa cân xảo trá, - Thái Sử Lan vươn tay, chọc chọc trước ngưc hắn, - Trái tim này của ngươi, đừng đánh đồng với ta.
- Ôi chao, nàng nói vậy thật khiến trái tim ta đau đớn khôn nguôi, lại chạm vào làm nó như muốn nhảy nhót vậy. - Dung Sở cười gian, ưỡn thẳng ngực, giọng điệu nửa thật nửa giả.
Thái Sử Lan khinh thường liếc hắn một cái. Thế nào? Nam nhân này lại còn muốn bán manh cơ đấy!
Nàng vội vã thu hồi ngón tay, lại nói.
- Ngươi muốn biết thì tự đi mà tìm hiểu.
Nói rồi, nàng xoay người, đưa lưng về phía mười hộ vệ nãy giờ vẫn đứng yên một bên, lập tức tiến về phía trước. Nàng cũng không lo Dung Sở sẽ đột nhiên đổi ý, bởi nàng hiểu, một người lúc nào cũng tỏ vẻ bỡn cợt như hắn, thực chất sự kiêu ngạo bên trong khó ai sánh bằng.
Tiếng bước chân chỉnh tề từ phía sau vang lên, mười hộ vệ tinh anh quả nhiên vẫn đi theo. Thái Sử Lan cảm giác được ánh mắt không tốt lành gì cảu bọn họ ghim chặt lên lưng nàng, trong lòng có phần kinh ngạc. Xem ra mấy hộ vệ này của Dung Sở cũng rất là đáng yêu, thấy thái độ không tốt của nàng với Dung Sở, liền bày ra bộ mặt không vừa ý. Chậc chậc, thật là nhìn không ra, một kẻ lười nhác nham hiểm như Dung Sở cũng thật có mắt nhìn người.
Bất quá, xen lẫn trong tiếng bước chân chỉnh tề phía sau, dường như có gì đó sai sai...
Thái Sử Lan xoay người, lập tức nhìn thấy kẻ đang không phối hợp kia.
- Ngươi đi theo làm gì? Ta không rảnh chiếu cố ngươi. - Nàng nhíu mày.
Dung Sở liếc mắt nhìn nàng một cái. Trên đời này, có người thương hắn, có kẻ hận hắn, có người kiêng dè hắn, có kẻ đố kị hắn, nhưng cho dù là bất cứ loại cảm tình nào, đều là thể hiện quan tâm đến sự tồn tại của hắn. Vậy mà nữ nhân này, lại năm lần bảy lượt không để hắn vào trong mắt. Cái này cũng không phải là khinh thường gì, mà giống như trong thế giới của nàng, không hề có sự tồn tại của hắn. Hắn bỗng nhiên rất muốn biết, thế giới đó của nàng, có phải hay không chỉ độc hai màu đen trắng, có phải hay không vĩnh viễn là dãy núi đóng băng?
- Ta đâu phải là đi chơi. Ta là đang dẫn đường cho hộ vệ.
Hắn cười cười nhìn Thái Sử Lan, lúc này đứng trước nhóm hộ vệ, thoạt nhìn quả nhiên giống người dò đường. Nàng chăm chú nhìn hắn. Một lúc sau, không nói một lời liền quay đầu.
- Tên hắn là gì? - Một hồi lâu sau, Dung Sử giống như tùy ý cất tiếng hỏi.
- Lí Cận Tuyết.
Dung Sở suy nghĩ một chút, cảm thấy cái tên này thật sự xa lạ, lại vuốt cằm nghĩ thầm, họ Lí quả nhiên cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.
Dọc theo đường núi, Thái Sử Lan rất nhanh phát hiện ra hộ vệ tinh nhuệ "lấy một địch nghìn" trong miệng Dung Sở cũng không phải là nói bừa. Gần như chỉ mới đi được vài bước, mấy hộ vệ đã muốn vượt qua người nàng, nàng cũng biết bản thân đi theo chỉ tổ làm vướng chân người ta, vậy nên dứt khoát miêu tả cảnh vật nơi Lí Cận Tuyết ngã xuống. Sau khi nhóm hộ vệ nghe xong, một người giống như thủ lĩnh nhanh chóng phát lệnh, những người khác nghe xong lập tức tản ra, chia nhau đi tìm người.
Thái Sử Lan đưa mắt nhìn theo, liền thấy bọn họ nhanh như gió vút qua ngọn cỏ, một nửa lao thẳng tới khe núi, nửa còn lại vụt đến dòng suối. Mặc dù chạy đi với tốc độ chớp nhoáng như vậy, bọn họ vẫn giữ nguyên đội hình như trước, bất cứ lúc nào cũng có thể kết hợp ăn ý, giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau. Sau khi tới đích, tất cả đồng loạt hô lên một tiếng, lập tức tách ra, mỗi người hướng về một phía, bắt đầu tìm kiếm. Không tới nửa khắc, quá trình bố trí đã hoàn tất.
Chính xác, nhanh chóng, hiệu suất cao, phối hợp ăn ý,quả nhiên là mười người địch vạn quân.
Trông thấy "hộ vệ" như vậy, thật khiến người ta đối với chủ nhân của bọn họ khiếp sợ run người.
Thái Sử Lan liếc mắt nhìn sang Dung Sở, hắn khoanh tay nhìn thủ hạ hành động, cũng không tỏ vẻ đắc ý, thậm chí còn khẽ nhíu mày, dường như chưa đủ hài lòng. Thấy vậy, nàng lập tức dịch chuyển thân mình. Kẻ nguy hiểm thế này, phải tránh càng xa càng tốt!
Sắc trời tối dần, âm thanh truyền báo vọng tới:
- Khe suối, không có!
- Trong động, không có!
- Chân núi bên trái khe suối, không có!
- Chân núi bên phải, không có!
Thái Sử Lan nhíu mày, sao lại có thể đều không có như thế?
Nàng hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của bọn họ. Bọn họ tìm kiếm kĩ càng như vậy, đừng nói là một người con sống hay một cái thi thể, ngay cả một ngón tay cũng có thể tìm được.
Bóng tối dần dần ôm lấy cảnh vật, mơ hồ có thể thấy được đám người dưới núi đều đã rời đi, cảnh vật tứ phía bao trùm một màu xanh đen.
- Xem ra bằng hữu kia của nàng có thể đã tự rời đi rồi. Bây giờ trời cũng đã tối, nghe nói nơi này ban đêm không yên bình, vẫn là nên xuống núi thôi. - Dung Sở đứng bên rìa vách đá, cỏ cây hoa lá xung quanh cùng núi đá đen ngòm càng tôn lên một thân y phục trắng tuyết của hắn, khuôn mặt như tranh vẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, khiến con mắt người nhìn như được tẩy sạch.
Thái Sử Lan lại không để ý tới, giống như không nghe được lời của hắn, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, bỗng nhiên nói:
- Nơi đó có một gian nhà.
Giữa bóng cây trên đỉnh núi quả nhiên lộ ra một góc nhà trúc, mây mù mênh mang che phủ, khiến cho nơi đó như ẩn như hiện.
- Chỗ đó đã vượt quá đỉnh núi này rồi. Hơn nữa, nàng cùng bằng hữu là ngã xuống, cũng không phải bay lên trời. - Dung Sở nhìn vào góc mái nhà kia, khẽ nhíu mày.
- Ngươi về đi. - Thái Sử Lan không phản bác cũng chẳng đồng ý, cúi xuống buộc ống quần lại.
Dung Sở thấy biểu càm này của nàng, tự biết có nói nữa cũng vô dụng.
- Chủ tử... - Hộ vệ Triệu Thập Tam đi tới, vẻ mặt nghiêm nghị, thấp giọng nói, - Gian nhà này xem ra có điểm không ổn. Bọn thuộc hạ vừa đến An Châu đã lục soát cả tòa núi, căn bản không hề có nhà trúc kia. Chủ tử thân thể nghìn vàng, không thể xem nhẹ an nguy. Xin hãy để bọn thuộc hạ hộ tống người xuống núi.
- Ngươi nói rất đúng. - Dung Sở mỉm cười, đáp. Triệu Thập Tam vừa vui sướng vừa kinh ngạc, đang không hiểu sao hôm nay chủ tử lại dễ nói chuyện như vậy, liền nghe thấy hắn ung dung nói tiếp, - Chúng ta đã lục soát cả núi rồi mới chiếm giữ nơi này. Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một gian nhà trúc, vậy mà chúng ta lại không hề phát giác. Cái này không phải là sỉ nhục ta quá hay sao? Chịu bị sỉ nhục mà im lặng rút lui, như vậy còn có thể là Dung Sở hay sao?
Triệu Thập Tam:...
Kỳ thật, có lẽ...chịu bị sỉ nhục trước tiên im lặng rút lui, sau đó nhân lúc đối phương còn đang đắc ý thình lình lao ra làm thịt hắn, đây mới là phong cách của Dung Sở ngài thì phải...
Người "bị sỉ nhục" - Tấn quốc công giờ phút này đang đi cạnh Thái Sử Lan, một chút phẫn nộ vì "bị sỉ nhục" cũng không có, dọc đường chỉ mải ngắm hoa nhìn nước, chỉ điểm phong cảnh, dáng vẻ vô cùng nhàn rỗi. Phía trước, Thái Sử Lan vội vàng cất bước, lúc này giống như một hướng dẫn viên du lịch.
Đường núi vốn khó đi, cả người Thái Sử "hướng dẫn viên du lịch" lại vô cùng đau nhức, bước chân xiêu vẹo, thỉnh thoảng lại lảo đảo như sắp ngã, thế nhưng Dung Sở phía sau cũng không thèm dìu nàng. Hơn nữa lại còn...
- Hoa xuân thật đẹp... - Dung Sở nhìn ngang liếc dọc.
Thái Sử Lan tiếp tục đi đường của nàng.
- Sông xanh thật sạch... - Dung Sở nhìn về phía sông lớn.
Thái Sử Lan vẫn tiếp tục cắm đầu cắm cổ đi.
- Con rắn này thật đáng yêu. - Giọng điệu Dung Sở ra vẻ tán thưởng.
Thái Sử Lan nhảy lên, tránh được rắn độc ẩn nấp trong lùm cỏ, đang âm hiểm nhìn chằm chằm mắt cá chân nàng.
- Còn vật ai đó đi qua để lại này... - Dung Sở chậm rãi trầm tư.
"Bẹp" một tiếng, chân Thái Sử Lan đột nhiên giẫm phải một đống phân.
-...thật thối. - Dung Sở rốt cuộc nói xong nửa câu còn lại.
Trận một, Dung Sở thắng.
Thái Sử Lan sắc mặt không đổi, lấy mảnh gấm "ánh trời sắc mây" ra, mạnh mẽ lau chùi. Sau đó nhờ có Dung Sở làm cột chống đỡ, sau một hồi cò kè mặc cả, đổi lấy đôi giày sạch sẽ của một hộ vệ. Thái Sử Lan thử uốn uốn, đôi giày này cũng gần giống với giày của quân đội, vô cùng rắn chắc, giúp nàng đi đường ổn định hơn rất nhiều.
Trận thứ hai, Thái Sử Lan thắng.
......
Trong bóng đêm dày đặc, mười hai người đứng lặng trước gian nhà trúc. Gian nhà có vẻ đã ở chốn này lâu năm, những ống trúc rời rạc đã bắt đầu xuất hiện những vết mốc. Gió núi thổi qua, căn nhà liền phát ra những âm thanh "kẽo kẹt" kì quái, khiến cho người ta không khỏi liên tưởng đến những cảnh ma quái kinh dị.
Dung Sở nhìn chằm chằm Thái Sử Lan, cho rằng nàng nhất định sẽ thô lỗ lao thẳng vào để tìm xem vị bằng hữu kia có ở đây hay không. Vậy mà không ngờ lúc này, Thái Sử Lan lại vô cùng thận trọng đứng đó, rút ra chiếc giày đeo dưới chân, cầm lên tay cân nhắc, giống như đang chuẩn bị ném giày phá cửa, khiến cho khuôn mặt hộ vệ vừa đưa giày cho nàng co rút lại.
Dung Sở vô cùng hài lòng. Tốt, vẫn cỏn cẩn thận lắm! Có điều, chỉ ngay giây tiếp theo, hắn lập tức muốn thu lại suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu. Bởi Thái Sử Lan đứng cạnh đang một mặt tìm kiếm vị trí thích hợp để ném giày, mặt khác sắc mặt không đổi quay đầu nhìn hắn. Điều này khiến cho Dung Sở cũng suýt nữa thì trợn mắt há mồm. Như thế nào? Nàng sợ sau khi phá cửa, không may khởi động cơ quan bên trong, nên muốn để ta làm bia đỡ?
Ngay lúc Thái Sử Lan còn chưa kịp làm gì, cửa bỗng nhiên vô thanh vô tức mở ra.
Mọi người ngẩng đầu, lập tức sững sờ.