Quyển 1 - Chương 54-1: Nữ bá vương VS muội chỉ trà xanh (1)
"Cẩn thận!" Đám người xung quanh kinh hoàng hét lên. Tô Á bên cạnh lập tức lao tới ôm lấy Thái Sử Lan, kéo cả hai lộn nhào trên nền đất.
Bên kia, Hoa Tầm Hoan nhướn mày, quất roi về phía trước phản kích. Nhưng mũi tiễn kia lại vô cùng kỳ dị, bỗng chuyển hướng, vòng qua đầu roi, mạnh mẽ đâm lên cổ tay nàng. "Bộp" một tiếng, roi da tuột khỏi tay, rơi xuống.
Hai mũi tên thế tới như điện, gần như cùng lúc. Tới khi mọi người hồi phục tinh thần thì đã thấy Thái Sử Lan và Tô Á nằm trên đất, Hoa Tầm Hoan thì ôm lấy cổ tay, máu tươi đầm đìa.
Thái Sử Lan đỡ Tô Á ngồi dậy. Tô Á bởi vọt tới quá vội, nên khi lao xuống vô tình đụng phải cọc gỗ, trên trán u lên một cục lớn. Thấy Thái Sử Lan không có việc gì, nàng vui vẻ mỉm cười. Thái Sử Lan cũng gật đầu nhìn Tô Á, sau đó rút mũi tiễn cắm trên đất lên. Môt khắc đó, mũi tiễn bỗng nhiên đứt đoạn. Thái Sử Lan nhíu mày quan sát, hóa ra bên ngoài vật ban nãy có một tầng băng bao phủ, phía trong là một đoạn thép bén nhọn. Lúc này, bởi lực va chạm quá lớn, lớp băng phủ ngoài vỡ vụn, chỉ còn lại sợi thép bên trong, nhìn qua y hệt loại thép dùng quấn quanh cọc gỗ nơi đây.
Tô Á cũng đã phát hiện ra điểm kỳ lạ, suy nghĩ một chút, sau đó ánh mắt tuôn tràn lửa giận.
Rất rõ ràng, có kẻ muốn ám hại Thái Sử Lan, sử dụng loại tiễn này đương nhiên là để thuận tiện tiêu hủy chứng cớ.
Ban nãy, Thái Sử Lan dang rộng hai tay, bay người trên cọc gỗ, thân người đang trong lúc cực kỳ không ổn định. Nếu như không may bị bắn trúng, tất nhiên không thể giữ cần bằng mà lao xuống, sau đó rất có thể sẽ va phải cọc gỗ, đều khó tránh tổn thương thân thể. Hơn nữa, gương mặt tám phần cũng sẽ bị hủy.
Mà cho dù mặt nàng không đụng trúng cọc gỗ, cứ nhìn ánh sáng kỳ dị phát ra từ dây thép này là biết, chắc chắn ẩn chứa nguy hiểm.
Thái Sử Lan chống hai tay lên gối, chẫm rãi đứng lên, quét mắt nhìn quanh.
Mấy bóng người vụt tới như chớp, nhưng cũng không phải hướng về phía nàng, mà là đến chỗ Hoa Tầm Hoan.
Người đến vừa chạm chân xuống đất, lập tức bao vây Hoa Tầm Hoan. Một giọng nói the thé vang lên, "Phụng mệnh Vương công công - chưởng sự cục trinh tập của Tây Cục, tróc nã gian tế Ngũ Việt Hoa Tầm Hoan. Đám người còn lại, lui hết cho ta!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Đệ tử hàn môn trợn mắt kinh ngạc, còn đám đệ tử phẩm lưu đương nhiên vui mừng không sao kể xiết. Một số người có chút hiểu biết lại nhìn Hoa Tầm Hoan với ánh mắt thương hại. Tây Cục chính là một cái hố chôn người, một nơi đầy rẫy kinh khủng, là nơi thần bí cũng như đáng sợ nhất Nam Tề. Người bước vào đó, được ch.ết toàn thây đã là một chuyện vô cùng may mắn, bởi đa phần đều là muốn ch.ết không được, muốn sống không xong, hàng ngày đều thoi thóp chịu đựng cực hình tr.a tấn. Trong tổng bộ Tây Cục u ám ở lệ kinh, cứ tới nửa đêm là sẽ vọng ra âm thanh kêu la thảm thiết, rên rỉ đau đớn. Bởi vậy, từ sau canh ba, không một ai dám bén mảng tới gần.
"Ha ha...Tốt lắm...Giết ả...Giết ả..." Khưu Đường nằm dưới đất rên rỉ, "Các người...giúp ta giết ả..."
Người đến lập tức đá hắn văng ra xa.
"Tiện dân!" Gương mặt người đi đầu nâu đen, lúc này ngay cả nốt ruồi trên mép cũng lay động như khinh thường, "Đừng có cản đường lão gia."
Đệ tử phẩm lưu nãy giờ vẫn câm như hến. Bọn họ đều là con em quý tộc, ít nhiều cũng có chút hiểu biết về Tây Cục, làm sao có gan nói năng xằng bậy như Khâu Đường không hiểu chuyện kia.
"Bọn nhân yêu này từ đâu chui ra?" Hoa Tầm Hoan khoanh tay, mắng to, "Đang yên đang lành, thả rắm cái quái gì?"
"Ngươi là gian tế." Sắc mặt tên thái giám nâu đen tái xanh, lạnh lùng nói, "Ngươi bị tình nghi dính líu với đám gian tế Ngũ Việt, ám sát mệnh quan triều đình. Hiện tại, bọn ta phụng mệnh bắt ngươi mang về tr.a hỏi, mau ngoan ngoãn đi theo!"
"Nói láo! Mấy năm nay ta còn chẳng gặp mặt đồng hương lấy một lần!" Hoa Tầm Hoan nhướn mày, con ngươi hiện lên tia máu nhàn nhạt, "Ngươi có chứng cớ gì?"
"Chứng cớ sao..." Thái giám có khuôn mặt than chì cười lạnh, "Thứ cần có, đương nhiên sẽ có."
"Ta có chứng cớ!" Trịnh tứ thiếu bỗng hét lớn, "Nữ nhân này chính là gian tế Ngũ Việt. Hôm qua ta còn thấy nàng lén lút gặp người Ngũ Việt."
"Ngươi là ai?" Thái giám có khuôn mặt than chì hỏi, giọng điệu ngạo nghễ.
"Tại hạ là con thứ tư của Trịnh tri phủ thành Đông Xương, Trịnh Kiểu." Trịnh tứ thiếu gia vừa nịnh nọt vừa kiêng dè nói.
Thái giám khuôn mặt than chì thờ ơ gật đầu, "Lời làm chứng của ngươi rất hữu ích, đứng đợi một bên, lát nữa nghe tuyên."
"Vâng." Trịnh tứ thiếu gia vui vẻ ra mặt.
Thái giám khuôn mặt than chì cũng rất hài lòng. Mặc dù không có bằng chứng thì cũng có bịa bừa một cái, nhưng nếu đã có nhân chứng, dĩ nhiên không gì tốt bằng.
Thái Sử Lan bỗng nhiên bước đến. Trịnh Kiểu thấy nàng liền vô thức lùi ra sau một bước, đưa tay ôm eo. Vết thương lúc trước dường như hơi nhói lên. Tên thái giám kia nhìn qua có vẻ không mấy để ý, nhưng ngay khi ánh mắt quét qua nàng, trên môi lại hiện lên nụ cười tàn nhẫn.
Bọn họ cố ý chọn thời điểm này để tróc nã Hoa Tâm Hoan, chính là muốn Thái Sử Lan chắc chắn sẽ xuất đầu lộ diện. Nàng vừa ra mặt, thái giám Tây Cục sẽ có thể gán nàng tội quấy rối việc công, bao che trọng phạm, thậm chí là bí mật cấu kết gian tế Ngũ Việt để đưa nàng vào ngục; còn nếu Thái Sử Lan không dám đứng ra, từ nay vễ sau uy tín trong doanh Nhị Ngũ bị hủy hoàn toàn, danh dự tổn hại sâu sắc, từ đó dẫn tới tiền đồ sau này cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Một mũi tên trúng hai con chim, dù có làm thế nào, người sai vẫn là nàng.
Thái giám khuôn mặt than chì nâng cằm, thầm nghĩ, Kiều đại nhân mới nhận chức Phó đô chỉ huy sứ của Tây Cục quả nhiên cao tay, mưu mô xảo quyệt.
"Giải đi!" Thấy Thái Sử Lan sắp sửa đi đến trước mặt, hắn lập tức vung tay ra lệnh.
"Cút ngay!" Hoa Tâm Hoan dùng chân đá roi da lên, bắt đầu vung múa, hai thái giám đang định tiến lên liền bị đẩy lùi. Đáng tiếc, dù sao cổ tay phải nàng cũng bị thương, tay trái lại không đủ linh hoạt, mới được một lúc, roi da liền bị một thái giám Tây Cục đoạt mất. Thái giám kia cười "ha ha" mấy tiếng, sau đó đạp nàng ngã xuống, đồng thời dùng chân giữ lấy lưng nàng, vặn ngược hai tay Hoa Tầm Hoan.
"Cút ngay! Cút ngay!" Hoa Tầm Hoan ra sức giãy dụa trên nền cát, lại bị túm chặt không thể động đậy. Thái giám mặt than chì cười lạnh, đưa tay đón lấy roi da, cúi người nhìn ngắm khuôn mặt nàng, tấm tắc khen, "Man nữ này, tính tình ngang tàng, dáng dấp cũng ngang tàng. Nếu đã vậy, chúng ta liền đối xử với ngươi ngang tàng một chút."
Cổ tay hắn khẽ động, mũi roi bén nhọn quất xuống, "vút" một tiếng, trên gò má Hoa Tâm Hoan liền hiện lên một vệt máu dài.
Hoa Tầm Hoan trừng mắt nhìn lên, vết thương trên gò má hơi hơi rung động, chảy ra dòng máu đỏ nhạt, mái tóc đỏ rực bay loạn trong gió, đôi mắt hằn lên tia máu, cả người tỏa ra một vẻ đẹp cuồng dã, không chịu khuất phục. Hô hấp mấy tên thái giám trở nên dồn dập, một tia khát vọng xẹt qua đáy mắt, nhưng sau đó lại chuyển thành căm hận cùng tàn bạo.
Điều đẹp nhất thế gian này, chính là những bông hoa tôn quý hoặc cuồng dã, đều là những thứ bọn họ chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Bởi vậy, đám người thiếu thốn phụ nữ này so với người bình thường lại càng thêm khát vọng phát tiết. Bọn hắn không thể khiến nữ tử nhõng nhẽo dịu dàng dưới thân, liền muốn nghe các nàng rên rỉ thống khổ.
Thái giám mặt than chì đã được căn dặn qua, cần phải cẩn thận "chăm sóc" Hoa Tầm Hoan cho tới khi Thái Sử Lan chịu ra mặt mới thôi. Nhưng giờ phút này, hắn làm gì còn tâm tư ấy, chỉ muốn lập tức xách con mèo hoang nhỏ này tới đại lao gần nhất, vui vẻ nếm thử mùi máu của nàng, lắng nghe tiếng khóc êm tai nhất thế gian mà thôi!
"Lôi đi!" Hắn nói, lại quay sang nhìn Trịnh tứ thiếu, "Cùng đi."
"Đợi đã!"
Thái giám mặt than chì lập tức xoay người, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Thái Sử Lan.
"Ngươi là ai?" Hắn biết rõ còn cố tình hỏi.
"Ta..." Thái Sử Lan tiến tới. Đám thái giám bốn phía xung quanh cũng bắt đầu đề phòng, chỉ có mình Trịnh tứ thiếu là ngược lại, thân người hơi buông lỏng.
"Ta tới là muốn hỏi hắn một chuyện, vết thương..." Thái Sử Lan dừng trước mặt tên thái giám, gót chân đột nhiên xoay chuyển, đấm mạnh lên người Trịnh tứ thiếu bên cạnh, "Còn đau không?"
Chẳng ai nghĩ tới chuyện Thái Sử Lan lại dám ra tay với Trịnh tứ trước mặt thái giám Tây Cục, bởi vậy, lúc này cũng không người nào phản ứng kịp. "Bốp" một tiếng, nắm tay nàng đập lên người Trịnh tứ, hắn lập tức la to. Đương nhiên, hắn la lên là theo bản năng, sau khi la xong lại phát hiện, thật ra nắm đấm cũng không đau lắm...
Tuy nhiên, một khắc kia, dường như có thứ gì đó sắc nhọn đâm vào eo hắn. Chẳng mấy chốc, hắn bắt đầu cảm thấy đầu óc mơ mơ hồ hồ.
"Trịnh huynh." Thái Sử Lan thu tay lại, bình tĩnh nói, "Tốt quá! Vết thương xem ra đã đỡ nhiều rồi!"
"..."
Tất cả mọi người đều yên lặng, tốc độ phản ứng không sao theo kịp nàng.
Khuôn mặt thái giám than chì vô cùng kinh ngạc, sau đó lại thở dài thất vọng. Thái Sử Lan không vì Hoa Tầm Hoan mà gây chuyện, lại còn chạy tới "xem" vết thương của Trịnh Kiểu, điều này khiến hắn không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ của mình. Hắn nhìn chòng chọc Thái Sử Lan, không nhịn được mà vung tay, "Không có việc gì? Không có việc gì thì biến. Trịnh Kiểu, đi theo bọn ta!"
"Đi đâu..." Trịnh Kiểu mơ mơ màng màng lên tiếng.
"Đi làm chứng cho chúng ta."
"Làm chứng chuyện gì..."
"Làm chứng Hoa Tầm Hoan cấu kết với gian tế Ngũ Việt!" Khuôn mặt than chì đã có phần nóng nảy.
"Đâu có chuyện đó." Trịnh Kiểu vừa nói ra câu này, mọi người đều đồng loạt ngẩn ra.
Thái giám mặt than chì nhíu mày, thâm trầm nhìn chằm chằm Trịnh Kiểu, "Vừa rồi ngươi rõ ràng còn nói tối qua nhìn thấy Hoa Tầm Hoan lén lút gặp mặt bọn người Ngũ Việt!"
"Làm gì có chuyện đó! Đêm qua ta cùng với đám người Hoàng thị còn đi đến Hoa Tú Lâu. Ai nha, mấy người trong Hoa Tú Lâu quả nhiên thanh tú, kỹ thuật chơi đùa vô cùng tốt..." Ánh mắt Trịnh Kiểu mơ màng, mặt mày hớn hở. Đúng lúc này, từ trong đám người vọng ra tiếng cười châm biếm.
Sắc mặt thái giám kia đã từ màu than chì chuyển sang màu tường thành. Vẻ mặt hớn hở của Trịnh Kiểu khi nhắc tới kỹ nữ lại như ngàn vạn mũi đao đâm lên người hắn.
"Thanh tú với không thanh tú cái quái gì!" Hắn gầm lên, ánh mắt cảnh cáo, "Trịnh Kiểu, ngươi nhớ lại cho kỹ!"
Trịnh Kiểu khinh bỉ liếc hắn một cái, "Cái tên hoạn quan này, tỏ vẻ cái gì hả? Nếu không phải ngươi là người Tây Cục, thiếu gia ta đây còn lâu mới thèm để mắt!" Hắn giơ tay phe phẩy trước mũi, "Nghe nói hoạn quan không thể kiềm chế chuyện xả nước. Hiện tại đã rõ, quả nhiên cả người toàn mùi nước tiểu hôi thối."
"Láo xược!" Tiếng hét phẫn nộ như sấm sét.
Thanh ảnh chợt lóe, xẹt qua đám người. "Rầm" một tiếng, thân người Trịnh Kiểu vút qua, nện mạnh trên nền đất, lập tức bất động.
Đám đệ tử phẩm lưu ai nấy đều tái mặt, câm lặng như hến, cả người run rẩy nhìn khuôn mặt tức giận ngút trời của bọn thái giám, sau đó lại quay đầu nhìn Trịnh tứ, ánh mắt nghi hoặc. Người nào người nấy đều không sao hiểu nổi, Trịnh thiếu gia này đang yên đang lành lại nổi điên cái gì vậy? Không đâu lại đắc tội với Tây Cục? Bản thân không muốn sống thì thôi đi, chẳng lẽ cũng không sợ sẽ liên lụy tới gia tộc?
Tây Cục nhìn ai không vừa mắt, chỉ cần tùy tiện lôi ra một cái tội danh liền có thể khiến người ta tan cửa nát nhà. Đừng nói là gia tộc quan viên bọn họ ở nơi này, dù cho là quý tộc lệ kinh, oan hồn ch.ết dưới tay Tây Cục cũng đủ viết đầy một quyển sổ.
"Ăn nói xằng bậy, ch.ết chưa hết tội!" Cơn giận của bọn thái giám vẫn chưa tiêu tan, "Chúng ta cũng không cần hắn đứng ra làm chứng. Hoa Tầm Hoan thông đồng với địch, chứng cớ rành rành. Lôi đi!"
"Ta có chứng cớ." - Thái Sử Lan đột nhiên lên tiếng.
Mọi người lại ngây ngốc.
Tiêu Đại Cường ngửa mặt nhìn trời - Chuyện thường ở huyện, chuyện thường ở huyện!
"Vừa rồi còn có gian tế Ngũ Việt tới đây." Vẻ mặt Thái Sử Lan vô cùng nghiêm túc, "Bởi vì ta có chứng cớ chứng minh Hoa Tầm Hoan thông đồng với địch, bọn chúng biết được liền muốn ám sát ta."
"Các ngươi mau mau đuổi theo." Nàng chỉ về phía ngoài doanh Nhị Ngũ, "Nếu như không nhanh sẽ để bọn chúng chạy thoát."
Tô Á giơ tay che trán, ngơ ngác nhìn Thái Sử Lan.
Tư duy như thần, người thường theo không kịp.
"Vớ vẩn! Vớ vẩn! Mũi tiễn kia rõ ràng là bọn ta bắn, lôi đâu ra gian...A!" Hắn vô thức phản bác, sau đó phát hiện mới ngớ người.
"Ồ..." Nghe tới đây, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, kinh ngạc tán dương, âm thanh vang vọng tới tận chân trời.
Thì ra là thế!
Hoa Tầm Hoan bật cười, thì thầm, cuối cùng cũng không uổng ta ăn đầy miệng đất cát.