Chương 8: Bắt đầu thất tình
Thời tiết ngày chủ nhật đặc biệt tốt, Kỷ Thần Tu thức dậy thật sớm, hưng trí bừng bừng lao từ tầng trên xuống, đánh thức Đường Lạc vẫn còn đang say ngủ trên giường.
“Ngải Thanh không tới sớm như vậy đâu!” Đường Lạc mặt mày còn ngái ngủ, đầu tóc thì rối bù bước ra mở cửa, thấy Kỷ Thần Tu liền vò đầu bức tóc mà hét lớn.
“Tôi tới không phải để tìm anh ấy! Hôm qua anh về trễ, buổi sáng nhất định sẽ không dậy nổi, tui tới để làm điểm tâm cho anh!” Kỷ Thần Tu huơ huơ cái thứ trong tay, “Tôi nấu cháo cho anh ăn ha!”
Đường Lạc im lặng nhìn cái người hưng trí bừng bừng kia, biết mình không dậy nổi, còn đến tận nhà đánh thức hắn để ra mở cửa cho cậu?
“Tùy cậu… Có điều tôi không có thói quen ăn sáng vào ngày chủ nhật.” Đường Lạc đóng cửa lại, lười tranh cãi với cậu, xoay người muốn chui vào phòng ngủ tiếp.
“Không được… Không ăn sáng sẽ không tốt cho cơ thể!” Kỷ Thần Tu bướng bỉnh lôi kéo Đường Lạc, “Anh cứ nếm thử một chút đi! Tay nghề của tôi hơi bị siêu đó nha, ở nhà ngay cả các chị của tôi cũng đều khen không dứt miệng.”
“Sao cũng được!” Đường Lạc mắt cũng mở không lên, hôm qua từ bên ngoài trở về liền chạy đi club, rạng sáng về nhà đã đuối hơn trái chuối. Bây giờ mà mấy người có nói với hắn là nhà cháy, hắn cũng sẽ ngủ đến khi nào lửa cháy xém mông rồi hắn mới tính tiếp.
Trên thực tế Đường Lạc chỉ nằm ở trên giường nhiều lắm là nửa tiếng đồng hồ thì đã bị một mùi thơm dụ tỉnh, sau đó ngủ thế nào cũng không ngủ được nữa, khó chịu nằm lăn qua lăn lại ở trên giường, thực sự là không thể cưỡng lại mùi thơm có sức quyến rũ không thể chối từ này nha.
*Cạch~* Cửa phòng ngủ bị mở ra, Kỷ Thần Tu đang bưng một cái nồi đi ra từ phòng bếp. Đường Lạc nhớ rằng nhà bếp của mình hình như không có loại nồi này thì phải! Còn cái tạp dề kia là cái của nợ gì vậy? Nhà mình có loại tạp dề in tên của một cửa hàng lạ huơ lạ hoắc này sao?
“Í… Tỉnh nhanh vậy? Ngải Thanh vừa gọi điện tới nói anh ấy sẽ tới đây liền đó…” Kỷ Thần Tu cao hứng cười toe tóet, rất rõ ràng việc Ngải Thanh tới đây mới chính là nguyên nhân khiến cậu cao hứng.
Đường Lạc cau mày nhìn chàng trai bởi vì tâm tình tốt mà mặt mày hớn ha hớn hở, hôm nay Kỷ Thần Tu chắc là đã dồn hết tâm sức để chọn trang phục, T-shirt màu trắng cùng quần jean màu xanh đậm, những trang phục rất bình thường, thế nhưng lại rất khó để thấy được trên người của Kỷ Thần Tu, chỉ có điều nhìn như thế này, Kỷ Thần Tu dường như có gì đó hơi khang khác, nhưng cụ thể là khác ở chỗ nào, thì Đường Lạc lại nhìn không ra, chẳng qua là cảm thấy có lẽ Kỷ Thần Tu ăn mặc đẹp một chút nhìn cũng không tệ.
“Nó đến đây sớm như vậy làm gì?” Bị quấy rầy một trận như thế, cơn buồn ngủ của Đường Lạc đã sớm bị thổi bay không còn một mảnh, hắn vốn cũng không phải là loại người mê ngủ, chỉ là do tối hôm qua thực sự ngủ quá trễ thôi.
“Anh ấy nói vì chuyện của mấy ngày trước, anh ấy cảm thấy rất ân hận, trong lòng rất bứt rứt, cho nên muốn đến xin lỗi anh sớm một chút!” Kỷ Thần Tu truyền đạt một cách chi tiết.
ch.ết mịa! Ngải Thanh sao lại nói như vậy được? Tám phần mười là có âm mưu. Đường Lạc lười suy nghĩ sâu xa, dù sao từ trong miệng của Kỷ Thần Tu cũng không hỏi được thông tin gì có giá trị. Chờ đến khi hắn tỉnh táo bước ra ngoài, thì Ngải Thanh không ngờ đã ngồi cùng bàn dùng bữa với Kỷ Thần Tu.
“Thiệt hả trời…” Đường Lạc nhìn Ngải Thanh vẫn thản nhiên như thường, thật sự không có biện pháp để liên tưởng cậu với cái người lúng ta lúng túng của mấy hôm trước, “Chào… nha!”
“A? Ông mới ngủ dậy hả? Lại đây, tay nghề của Tiểu Tu cũng không tệ, cháo dinh dưỡng ăn ngon lắm nha!” Ngải Thanh không chút khách sáo bắt chuyện với Đường Lạc.
Tiểu Tu? Mới không được bao lâu mà đã xưng hô vô cùng thân mật như vậy? Đường Lạc hoài nghi đưa mắt nhìn Kỷ Thần Tu đã rơi vào tình trạng ‘mê giai’, ánh mắt si dại vô cùng khó coi, lẽ nào lại không nhìn ra Ngải Thanh có gì không ổn sao?
“Đến đây… Đến đây… Tôi múc cho ông chén cháo ha! Phải ăn nhiều một chút đó nha…” Ngải Thanh đoạt lấy cái chén trong tay Đường Lạc, giúp hắn múc một chén cháo, ngay cả cái muỗng cũng lấy dùm, kinh khủng nhất chính là cái giọng điệu buồn nôn kia, thật sự là rất rất buồn nôn. Đường Lạc cảm thấy hơi rét, cái lạnh của cảm giác sắp bị mưu hại.
“Cậu…” Đường Lạc dường như nhìn thấy cái đuôi của sự âm mưu, nó lại còn đang huơ qua huơ lại trước mắt mình, mưu đồ rõ ràng là đang lôi kéo mình làm chuyện xấu.
“Sao? Có phải là đang cảm thấy hôm nay tôi cực kỳ đẹp trai không? Ây da… Sao lại dùng loại ánh mắt buồn nôn như vậy nhìn người ta chứ? Người ta sẽ xí hổ đó nha!” Ngải Thanh nũng nịu làm bộ dáng ngượng ngùng, còn không biết sống ch.ết mà trưng ra nụ cười mà theo hắn là rất khinh người, Đường Lạc nghe được thanh âm nuốt nước miếng của Kỷ Thần Tu rõ ràng ở hai bên tai. Có thực sự mê người đến vậy không? Nhìn thế nào đi nữa thì Ngải Thanh vẫn mang một bộ dáng cá ch.ết, ngoại trừ khuôn mặt quyến rũ ch.ết người ra, tính cách thì không khác gì con cá, vừa tanh lại vừa nhớt.
“Bị cánh cửa kẹp trúng đầu hả? Hay là trên đường tới đây bị xe đụng?” Đường Lạc cúi đầu ăn cháo, mặc kệ Ngải Thanh.
“Sao cưng lại nỡ nói những lời đắng cay ấy!” Ngải Thanh đột nhiên thò tay tới, cầm lấy tay của Đường Lạc, ngón tay còn buồn nôn mà cọ cọ mu bàn tay của hắn, ánh mắt còn là loại khiến người ta càng nhìn càng ngứa ngáy, “Hôm nay người ta muốn ở lại trễ một chút…”
“Cậu yêu đến mòn não là chuyện của cậu, cho dù cậu có làm trò con bò gì thì cậu ta vẫn sẽ đu theo cậu thôi…” Hừ… Muốn kéo tôi xuống nước… Ngải Thanh cậu có phải đã quên mất ai mới là cấp trên của cậu rồi hay không. Người mà Kỷ Thần Tu yêu thầm chính là cậu, cậu có làm trò con bò với ông đây cũng vô dụng, người ta là người vượn, nhất định có xem cũng không hiểu cái mô tê gì đâu.
“Tiểu Tu… Cậu có biết tôi thích Đường Lạc nhất ở điểm nào không?” Đột nhiên chuyển đề tài, đối tượng bị đổi thành Kỷ Thần Tu.
*Beng~* Cái chén trong tay Đường Lạc rớt xuống bàn. Ngải Thanh ch.ết tiệt… Đường Lạc hung tợn lườm Ngải Thanh. Kỷ Thần Tu ban đầu còn cười tít mắt, đột nhiên mở to, mắt kính tuột xuống cũng quên đẩy lên, nói toạc móng heo như vậy, đến tảng đá nghe cũng hiểu.
“Tôi thích nhất là hương vị đàn ông của hắn, rất có năng lực chinh phục tôi. Aishh… Đặc biệt là khi hắn làm việc, ánh mắt rất chuyên chú, thật là khiến tôi phát điên vì hắn.” Nói xong còn kéo tay của Đường Lạc đến khóe môi của mình, hôn một cái ‘chụt’. Đường Lạc chán ghét rút tay về, chú ý đến dáng vẻ giống như bị đả kích rất nặng của Kỷ Thần Tu ngồi đối diện, ngay cả cái muỗng còn ngậm trong miệng cũng quên lấy ra.
“Đừng nghe nó nói nhảm, mới sáng sớm đã lên cơn!” Liếc Ngải Thanh một cái sắc lẻm, ám chỉ tuổi của y cũng không còn nhỏ, không nên chơi cái loại trò chơi thiếu muối này nữa.
“Aishh…” Ngải Thanh dùng cánh tay đặt trên bàn đỡ lấy đầu ra vẻ phiền não, “Thấy chưa… Lần nào cũng cự tuyệt người ta… Cưng không thể thương hại tôi dù chỉ một lần được hay sao?”
“Tôi ăn xong rồi… Hai ngươi muốn bàn công việc thì cứ bàn ở phòng khách, tôi còn có chuyện phải làm.” Đường Lạc bỏ cái muỗng xuống, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.
“Ơ kìa… Tụi này đâu còn cái gì để nói nữa đâu! Không phải cưng đã đưa tài liệu cho Tiểu Tư xem rồi sao? Cậu ấy chỉ cần viết những thứ đó ra là được, những chi tiết quan trọng người ta đã nói xong với cậu ấy lúc cưng đi tắm rồi.” Ngải Thanh đứng dậy đi theo Đường Lạc, khoa trương ôm lấy Đường Lạc từ phía sau. Từ đầu tới cuối Ngải Thanh đều đem trọng tâm đặt hết trên người Đường Lạc, sắc mặt của Kỷ Thần Tu cực kỳ khó coi, bối rối nhìn chằm chằm mặt bàn bằng thủy tinh. Đường Lạc để ý thấy dường như có thứ gì đang đảo quanh hốc mắt của cậu, rốt cuộc cậu cũng đứng dậy.
Kỷ Thần Tu chỉ khẽ nói mình phải lên tầng trên lấy bản thảo đi nộp cho đúng hạn, sau đó đầu cũng không thèm ngẩng lên đã bỏ đi, đến cả bộ đồ ăn mang tới cũng quên đem về.
“Cậu lên cơn thần kinh gì vậy hả!” Người nọ vừa đi khuất, Đường Lạc liền vặn hỏi.
“Hứ…” Ngải Thanh bĩu môi, buông tay ra, trẻ con ngồi xuống sofa, không thèm để ý tới sự chất vấn của Đường Lạc.
“Cậu muốn chứng tỏ cái gì với cậu ấy hả? Chứng tỏ trái tim của cậu đã có chủ nên cậu ấy đừng có si tâm vọng tưởng nữa?”
(si tâm vọng tưởng: hoang tưởng, mơ mộng hão huyền)
“Thì là như vậy đó!” Ngải Thanh hơi cúi đầu, đút tay vào túi quần, căn bản không có dũng khí đối mặt với Đường Lạc.
“Cậu bị thiếu muối à! Cậu ấy đã nói là thích cậu chưa? Có nhất thiết phải phiền não, tìm đủ mọi cách để hất cậu ấy sang một bên như vậy không?” Đường Lạc không hiểu tại sao lại nổi giận, theo logic thì đối với một người không quan trọng như Kỷ Thần Tu mà nói (đối với Đường Lạc thì hiện tại Kỷ Thần Tu vẫn là một người không hề quan trọng), thì những gì Ngải Thanh làm vẫn còn nằm trong phạm vi có thể bao che được.
“Ông cần gì phải tức giận như vậy, chỉ mượn ông dùng một chút thôi mà, cũng đâu phải là không trả…” Ngải Thanh líu lưỡi.
“Đây không phải là trọng điểm, cậu có hiểu hay không vậy?” Trong đầu Đường Lạc bỗng hiện ra hình ảnh Kỷ Thần Tu hai mắt đẫm lệ nhào vào lòng hắn ngày hôm ấy, cậu thực sự rất nghiêm túc. Nhưng… thái độ của Ngải Thanh đối với cậu, sự đồng cảm của Đường Lạc không hiểu sao lại bắt đầu dâng trào.
“Cậu ấy còn chưa kịp làm cái gì, cậu đã chà đạp lên chân tình của người ta, loại người như cậu ấy bây giờ không còn bao nhiêu người đâu!”
“Chẳng lẽ chỉ vì cái gì gọi là chân tình hiếm có khó tìm mà tôi phải tiếp nhận một người mà tôi không thích, thậm chí còn là loại người ngay cả liếc mắt nhìn cũng cảm thấy lãng phí hả? Nếu ông đã che chở cậu ta như vậy, sao ông không quen với cậu ta đi!”
“Ngải Thanh!” Đường Lạc đấm vào sofa, “Đừng có ở đó mà nói đùa với tôi!”
Ngải Thanh chậm rãi thở ra một hơi, “Ông không nghĩ rằng thực ra để cậu ta biết khó mà lui, nếu so với tương lai càng ngày càng hãm sâu thì không phải là tốt hơn rất nhiều sao? Không thích là không thích, tôi thật sự không thể nào thay đổi được chuyện này.”
Ngải Thanh đẩy Đường Lạc đang đứng trước mặt mình ra chỗ khác, “Kéo dài càng lâu thì càng khó giải quyết, ông đúng ra phải hiểu rõ hơn tôi chứ. Tôi làm vậy có cái gì là không đúng? Người là do ông đưa tới, ông cứ để dành cho ông dùng đi, tôi đâu có làm chuyện thiên lý bất dung gì! Trái lại… cái thái độ của ông làm tôi rất khó có thể tán thành, ông đúng là dư sự đồng cảm quá rồi.”
“Ngải Thanh… Khốn nạn.”
“Nếu ông đã cho rằng tôi khốn nạn đến như vậy, tôi không muốn trở thành đồ khốn cũng khó!” Ngải Thanh cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp đi thẳng ra cửa, “Có lẽ là ông nên lên tầng trên an ủi ‘chân tình’ hiếm có khó tìm của ông một chút đó.”
Hai chữ ‘chân tình’ được cố ý nhấn mạnh nghe cực kỳ biến thái, Đường Lạc tức giận ném cái gối về phía cửa, cái gối từ trên cửa tuột dần xuống. Đường Lạc nhìn cái nồi trên bàn ăn, aishh… thực sự có chút lo lắng.