Chương 15: Trà đạo
Doanh số tạp chí bán ra còn tốt hơn so với dự đoán, điều này Đường Lạc hiểu rất rõ, ảnh hưởng của Việt Hoành đang nổi đình nổi đám hiện nay thực sự không thể nghi ngờ. Cậu ta từ khi về nước cho đến nay chỉ chịu cho mỗi tạp chí của mình phỏng vấn, cho nên doanh số có tăng một chút cũng là chuyện dễ hiểu. Chỉ tính mỗi điểm này thôi, Đường Lạc cũng biết bản thân mình thực sự nợ Việt Hoành một ân huệ rất lớn.
Nói không để trong lòng là không thể nào, hắn đã giữ cái gút này trong lòng bao nhiêu lâu, thực sự chỉ có mình hắn biết. Thực ra thì hắn đã phải đè nén tâm tình của mình ngay từ cái ngày đầu tiên Việt Hoành trở về nước, từng ngày trôi qua đều không thoải mái, một khi tâm tình đã bị đè nén quá lâu đột nhiên lại bị khơi thông sẽ có bao nhiêu đáng sợ, bản thân hắn đều hiểu rõ, thậm chí hắn còn nghĩ đến nên làm thế nào để trả thù Việt Hoành mới có thể làm mình thoải mái. Nhưng hắn đã không còn là cậu thiếu niên không hiểu chuyện của ngày xưa nữa, có rất nhiều chuyện mà thân phận hiện tại của hắn không thể làm.
Việt Hoành trên trang bìa cười đến rực rỡ, giống hệt như lúc mới quen, rất trong sáng, dường như hết thảy sự thật tàn khốc cũng không thể làm bẩn khuôn mặt tươi cười trong sáng kia, cho dù cậu ta đã không còn khờ dại.
Còn nhớ lúc mới quen, Việt Hoành chính là cười với hắn y như vậy. Nghịch ngợm khiến cho hắn nhịn không được muốn cưng chiều cậu ta. Khi đó Việt Hoành nhu thuận như mèo, cơ thể cũng giống hệt một mèo con, mềm mịn trơn láng, nụ cười trên mặt không bao giờ tắt, nhưng cũng thâm sâu đến không thể lường được. Từ khi nào thì Việt Hoành bắt đầu không còn nở nụ cười với hắn nữa? Đường Lạc đương nhiên vẫn còn nhớ, là thời điểm ngay sau khi hắn come out với gia đình xong, bỏ nhà dọn đến nhà của Việt Hoành. Đã lâu rồi hắn vẫn chưa nhìn thấy Việt Hoành cười như thế này, ngày hôm đó gặp lại đã không còn hứng thú quan tâm xem nụ cười của cậu ta rốt cuộc còn trong sáng hay không.
Đường Lạc chán nản vứt tạp chí lên bàn, lặng người một hồi. Sau đó mới lật đến trang của Kỷ Thần Tu. Mặc dù đã xem qua rất nhiều lần, nhưng vẫn có chút không dám tin, người như Kỷ Thần Tu làm sao có thể viết ra những lời văn tinh tế như vậy được, mỗi một câu chữ đều được trau chuốt tỉ mỉ như nhau, tinh tế đến không thể bắt bẻ, mỗi khi trích dẫn một điển cố nào đó đều ghi chú rõ xuất xứ rất nghiêm túc ở bên cạnh. Tên người vượn đó thực sự đọc nhiều sách đến như vậy? Đường Lạc cảm thấy rất khó tin. Cái tên ngớ ngẩn đó dường như có bản lĩnh khiến người ta phải nhìn cậu với ánh mắt khác.
Cẩn thận cất tạp chí lên ngăn tủ, nhìn một hàng dài các quyển tạp chí được xếp ngay ngắn cạnh nhau, hắn cảm thấy những quyển tạp chí này đều giống như những đứa con bảo bối của hắn, Đường Lạc vẫn luôn có thói quen lưu giữ lại những quyển tạp chí của tòa soạn hắn. Hắn lấy cớ nói làm vậy là để dùng quá khứ để khích lệ hắn của hiện tại, đạp lên thành công cùng thất bại đã qua mới có thể tiến xa hơn. Nói ra có vẻ tức cười, thực ra cũng chỉ có mình hắn coi những quyển tạp chí này như những đứa con của hắn, mỗi một quyển đều là kết tinh của sự tâm huyết, không ai có thể hiểu rõ những quyển tạp chí này có ý nghĩa với hắn như thế nào hơn hắn. Có lẽ sau này già đi, thực sự chỉ còn lại một đống tạp chí này làm bạn cùng hắn vượt qua sự hiu quạnh lúc tuổi già.
Ngồi trở lại vị trí, Đường Lạc xoa xoa hai bên thái dương, cảm giác bản thân già thật rồi, trên thực tế đã trải qua nhiều cung bậc tình cảm khác nhau, nên đôi lúc cũng hay vô tình nhớ về quá khứ.
Khi Ngải Thanh gõ cửa bước vào phòng, Đường Lạc đang ngẩn người tự mình xoa xoa hai bên thái dương. Thấy hắn ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, Ngải Thanh buồn cười nhìn Đường Lạc, “Đang làm gì đó? Rảnh rỗi quá ha? Bắt đầu tương tư?”
“Cậu rảnh thì có!” Đường Lạc nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan tầm, cái thằng này từ trước đến nay vừa đến giờ tan tầm đã không thấy bóng dáng của nó đâu, “Cậu tới đây làm gì, không phải cậu nói sau khi tan ca là thời gian riêng của cậu sao? Ở đây lãng phí trên người của một kẻ như tôi đây không cảm thấy đáng tiếc hả?”
“Ông tưởng tôi muốn vậy lắm hả?” Ngải Thanh liếc hắn một cái, “Tất cả cũng tại Kỷ Thần Tu, cậu ta mời tôi đến nhà uống trà, ông từ chối dùm tôi nha.”
“Cậu cho rằng tôi là cái gì? Vợt đập ruồi hả?” Đường Lạc mặc kệ y, bắt đầu thu dọn đồ đạc, “Đây là chuyện của mấy người, cậu tự gọi điện từ chối đi.”
“Lẽ nào ông không biết là không ai có thể cự tuyệt Kỷ Thần Tu được hả?” Ngải Thanh không tin nổi mà nhìn Đường Lạc, “Không lẽ ông có thể?”
Đường Lạc rất nghiêm túc nhìn Ngải Thanh, suy xét một chút, sau đó gật đầu đồng cảm, từ khi quen biết Kỷ Thần Tu cho đến bây giờ, mỗi một việc mà cậu muốn nhờ hắn làm, bản thân hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng từ chối, không phải là không thể từ chối mà là…
“Cậu ta nhây gần ch.ết!” Hai người đàn ông không hẹn mà cùng nhau cúi đầu cam chịu.
“Dù sao ông trốn cũng không thoát.” Ngải Thanh than phiền, “Buổi tối tôi có hẹn, hì hì… là người mẫu đó nha… body rất tuyệt.”
“Tôi sẽ nói hết những thứ này cho người vượn nghe ha.” Đường Lạc lạnh lùng đứng dậy, “Cậu đó! Người của giới giải trí rất loạn, coi chừng thứ bắt đầu bằng chữ ‘A’ đó!”
(thứ bắt đầu bằng chữ ‘A’: lúc đầu đọc cũng không hiểu ý anh Lạc là gì, ngồi ngẫm một hồi mới hiểu là ảnh trù bạn Thanh bị AIDS, bạn tốt có khác =]])
“Đồ mỏ quạ! Tôi không giống ông, không dám yêu cũng không dám làm, tôi chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống thôi.” Ngải Thanh đã chạy ra ngoài cửa núp trước khi Đường Lạc nổi điên, ló đầu vào, cười rất đắc ý, “Nói cho cậu ta biết? Nhân tiện làm cậu ta tuyệt vọng cũng được!”
Đường Lạc nhặt ống đựng bút trên bàn lên, ném về phía y.
Ngải Thanh nói không sai, Đường Lạc từ khi Việt Hoành bỏ đi thì cũng không thèm đi tìm người mới, có thì cũng chỉ là chơi đùa một chút rồi thôi, lên giường được vài lần thì hắn sẽ tự động dứt ra, mỗi khi có người nói yêu hắn, hắn lại bật cười, có thể yêu nhiều đến cỡ chứ, nếu như hắn không phải là Đường Lạc của hiện tại thì sẽ còn người nói yêu hắn sao? Cái cậu thiếu niên non nớt kia cũng từng nói yêu hắn đó thôi, yêu nhiều lắm kìa, nhiều đến nỗi lúc cậu ta bỏ đi thì hắn chính là người cuối cùng biết tin đó.
Ngải Thanh cũng nhiều lần khuyên giải hắn, tuổi tác không còn nhỏ, dù sao cũng không định kết hôn, thôi thì cứ dứt khoát tìm một thằng con trai khác, cùng nhau trải qua đời người, nhưng hết lần này tới lần khác theo Đường Lạc, tính tình hợp nhau thì cùng nhau ăn cơm hay thậm chí cùng nhau lên giường cũng được, còn nếu nói đến chuyện yêu đương… Vậy thì miễn bàn, bởi vì cả đời này đau thương một lần là đủ rồi.
Nhưng Việt Hoành đã quay về, không bằng bản thân cứ tiếp tục trách cứ cậu ta như vậy để trải qua nỗi thất vọng chịu không thấu này, những quá khứ xưa cũ nay lại trở về. Aishh… Đường Lạc cảm thấy bản thân thực sự đã già, đã bắt đầu lải nhải rồi hồi tưởng về những chuyện đã qua.
Về đến nhà, mới vừa đỗ xe xong, Kỷ Thần Tu đã cầm thanh kiếm vọt tới.
“Chờ… chờ một chút… Cậu cất thanh kiếm của cậu trước đi đã.” Đường Lạc nhìn thấy thanh kiếm kia xong liền chột dạ, nhớ đến thanh kiếm gia truyền của Kỷ Thần Tu vẫn còn đang nằm bên trong ngăn kéo ở phòng sách nhà mình.
“Ờ!” Kỷ Thần Tu cất kiếm xong, cười với Đường Lạc, nói: “Buổi tối tới nhà tôi uống trà nha! Đồ tốt từ dưới quê gửi lên cho tôi đã đến rồi.”
Đường Lạc không còn cách nào, Ngải Thanh nói không sai, cho dù cậu có tới, thì hắn cũng trốn không được, cũng khó trách bản thân phải làm vợt đập ruồi. Có điều Kỷ Thần Tu lại không hè đá động gì đến Ngải Thanh, lẽ nào cậu ấy căn bản không có mời Ngải Thanh?
“Cậu… không mời Ngải Thanh hả?” Đường Lạc hiếu kỳ.
“Không phải anh ấy không tới sao?” Kỷ Thần Tu nghi ngờ hỏi ngược lại.
“Nó gọi điện nói với cậu hả?”
“Đâu có đâu! Anh ấy không đi cùng với anh không phải là nói anh ấy sẽ không tới sao?” Kỷ Thần Tu trả lời như không có chuyện gì. Đường Lạc có chút nghĩ không thông, theo lý thuyết thì với một người cực kỳ nhây như Kỷ Thần Tu, không lý nào lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy được! Không ngờ lại hời hợt vứt Ngải Thanh sang một bên.
“Tám giờ tối nhớ đến nha! Nếu không thì anh sẽ hối hận đó!” Kỷ Thần Tu phất tay một cái lại bắt đầu tập thể dục. Đường Lạc có chút khó hiểu nhìn Kỷ Thần Tu đang vui mừng mà múa may điên cuồng, cảm thấy hơi ngạc nhiên, mỗi ngày đều tập thể dục như vậy cậu không thấy chán sao? Có thể cái thói nhây của cậu tám phần mười là được rèn luyện như thế này mà thành.
Tám giờ tối, Đường Lạc đúng giờ có mặt ở tầng trên.
Nhà của người vượn hình như đã được dọn dẹp qua, nếu Đường Lạc đoán không sai thì đây nhất định là vì Ngải Thanh mà chuẩn bị. Khóe miệng cong lên thành một cái nhếch mép, xì… làm nhiều thứ như vậy cũng không phải vì phục vụ Đường Lạc hắn.
Bất quá Đường Lạc cũng không có hứng thú trải nghiệm loại đối đãi đặc biệt này, hương trà nhàn nhạt truyền đến từ ban công, hấp dẫn sự chú ý của hắn. Ban công của nhà Kỷ Thần Tu thông với phòng khách, còn cố ý trải chiếu tatami giống kiểu của người Nhật, phía trên đặt một chiếc kỷ trà, trên kỷ trà có một bộ trà cụ. Đường Lạc nhìn ra được cho dù đã từng dọn dẹp qua, thì chỗ này vẫn là nơi ngăn nắp nhất trong căn hộ của cậu.
Cửa sổ trên ban công mở rộng, gió mát thổi tới từng cơn, nhìn bầu trời đêm đầy sao. Đường Lạc thỏa mãn gật gật đầu, những điểm này coi như cũng đạt tiêu chuẩn. Chỉ là chàng trai trước mắt tuy rằng đã bỏ mắt kính, thay đổi kiểu tóc, nhưng cái áo sơ mi rộng thùng thình mà cậu đang mặc vẫn ảnh hưởng đến thị giác như cũ.
“Ngồi đi! Tôi biết anh thích sạch sẽ nên đã cố ý dọn dẹp đó.” Kỷ Thần Tu nháy mắt với Đường Lạc, “Anh không tin tôi biết uống trà, hôm nay tôi sẽ cho anh chứng kiến nghệ thuật trà đạo của Kỷ gia chúng tôi.”
Dọn dẹp vì hắn? Đường Lạc không thể tin được. Nhìn Kỷ Thần Tu bắt đầu làm trò con bò, mò đến bộ trà cụ đặt trên kỷ trà.
“Chỉ dựa vào một mình cậu?” Đường Lạc ngồi xuống chỗ đối diện cậu, “Có điều vẫn chỉ là một con khỉ biết bắt chước.”
Đường Lạc thích uống trà, nhưng hiểu biết của hắn về trà đạo cũng khá ít, đâu có ai nói thích uống trà nhất định phải tinh thông trà đạo đâu! Có thể phân biệt đâu là trà ngon và đâu là thứ không thể cho vào miệng được là đủ rồi, đâu có ai quy định cuộc sống phải có nề nếp như vậy đâu!
“Uống thử một chút thì biết thôi.” Kỷ Thần Tu tự tin hất mặt lên trời.