Chương 27: Sự thật bị vạch trần
Cơn giận của Đường Lạc đến không một lý do. Tuy Kỷ Thần Tu vẫn chào hỏi hắn bình thường như cũ, đi làm lẫn tan tầm đều mỉm cười gật đầu chào. Nhưng chỉ có hắn biết trong lòng hắn có một cây đuốc, hôm đó sau khi nói chuyện xong thì bầu không khí rất xấu hổ, Đường Lạc đè nén lửa giận tiễn Kỷ Thần Tu ra cửa, quay vào nhà liền đập bể hai tách cà phê. Cây đuốc của hắn tạm gọi là ‘phẫn nộ’, bởi vì khi làm việc vô tình gặp được Ngải Thanh, hắn phát hiện lửa của cây đuốc ‘phẫn nộ’ này, vô hình trung lại bùng cháy.
(vô hình trung: tuy không chủ ý, chủ tâm nhưng tự nhiên lại là như thế)
Hắn cho rằng hắn đang ‘phẫn nộ’ bản thân vì kém hơn một người suốt ngày chỉ biết xa lánh Kỷ Thần Tu. Nhưng vẫn không tìm cho mình được một thân phận gì để thể hiện sự ‘phẫn nộ’ này.
“Sao không ở trong phòng làm việc của ông đi, đến chỗ của tôi rồi ngồi một đống ở đó làm gì? Tôi không phải chỉ biết xòe tay nhận tiền lương, tôi rất bận đó.”
Ngải Thanh nghiến răng nghiến lợi đối mặt với ‘pho tượng’ người đàn ông đối diện. Đường Lạc cau mày liếc cậu một cái, môi vẫn đóng chặt, không hề có ý định muốn mở ra.
“Ông thực sự rảnh rỗi như vậy hả?” Ngải Thanh thở dài, dừng bàn tay đang gõ như chạy trên bàn lại, “Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi nữa có được không? Tôi sẽ nghi ngờ ông giống như Tiểu Tu, đều thích tôi.”
“Điên khùng!” Đường Lạc nhặt quyển tạp chí nằm trên đất ném trả lại, “Sao tôi lại không có mắt nhìn người đến như vậy được.”
“Cũng như nhau thôi!” Ngải Thanh khó chịu vuốt tóc, “Chủ đề của kỳ này có chút khó khăn, xin ông đừng đến quậy tôi nữa mà.”
“Có muốn ăn trưa chung không?”
Thấy thời gian cũng không còn nhiều, Đường Lạc liền đổi đề tài, Ngải Thanh có phần theo không kịp.
“Hả?”
Vẻ mặt của Đường Lạc rất nghiêm túc, dùng vẻ mặt này rủ người khác đi ăn cơm chung, ước chừng kẻ được mời sẽ không tiêu hóa nổi. Cho nên lúc này Ngải Thanh rất muốn từ chối, nhưng người ta là cấp trên đó! Hơn nữa Đường Lạc căn bản là không cho cậu cơ hội để từ chối, chưa gì đã bước ra khỏi phòng, ngay cả muốn từ chối cũng không kịp.
Hai người đàn ông cùng nhau đi ăn cơm, cảm thấy đi đâu cũng không được tự nhiên, cho nên hai người ở trong một tiệm thức ăn nhanh bên cạnh tòa soạn, tìm được một vị trí sát cửa sổ, có điều vẫn cảm thấy là lạ.
Tại sao hai người lại gọi hai phần ăn giống nhau như đúc. Ngải Thanh không nói gì, Đường Lạc cũng không khá hơn chút nào, xem ra hắn càng ngày càng ghét bỏ, vẫn cau mày trừng mắt nhìn Ngải Thanh.
“Mấy ngày nay ông bị sao vậy?” Ngải Thanh vừa đảo đống tôm bóc vỏ trên bàn ăn vừa hỏi Đường Lạc, bị nhìn đến một chút hứng ăn cũng không có.
“Hả?” Đường Lạc thu hồi ánh mắt về chén cơm. Rảnh rỗi vẫn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Ngải Thanh, “Thực ra thì… cậu không có chỗ nào đáng để nhìn hết.”
Thốt ra một câu vô căn cứ như vậy, cho dù là bạn cũ lâu năm cũng không tránh được phải tức giận.
“Đường Lạc, có phải ông muốn tìm phiền phức hay không?”
“Không phải…” Đường Lạc trả lời rất lạnh lùng, giống như người ngoài cuộc vậy, vẫn không biết người đối diện đã bị hắn châm ngòi nổ, “Tôi chẳng qua là cảm thấy… người như cậu có gì đáng để Kỷ Thần Tu thích đến vậy chứ?”
*Beng~* cái muỗng trong tay Ngải Thanh rơi xuống bàn, lộ ra vẻ mặt khó tin, cười khan hai tiếng, “Đường Lạc… Ông không cảm thấy ông đang rất thất thường hay sao?”
“Có hả?” Đường Lạc cười gượng, cúi đầu xuống, sau khi nói xong mới ý thức được sự thất thố của mình, nhưng không cứu vãn được nữa rồi, hên là hắn đã học được chiêu giả ch.ết của Kỷ Thần Tu.
“Nếu không có chuyện thì ông sẽ đi ăn chung với tôi sao? Tôi nhớ trước đây, buổi trưa ông không phải đi gặp khách hàng thì chỉ biết để trợ lý của ông gọi đồ ăn dùm, loại thức ăn nhanh này hình như không nằm trong phạm vi lựa chọn của ông nha.” Ngải Thanh nắm được quyền chủ động, cười rất khoa trương, người như cậu từ trước đến nay đều không biết bốn chữ ‘một vừa hai phải’ viết như thế nào. Nắm được cái chân đau của Đường Lạc, liền làm càn mà đạp vào lòng bàn chân, còn phải ác ý giẫm thêm mấy phát.
“Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng đâu có việc gì không tốt!” Đường Lạc không thèm ngẩng đầu, vẫn thích cắm đầu vào đống thức ăn nhanh.
“Đúng ha! Nhà hàng cao cấp ăn chán rồi, thỉnh thoảng ăn thử mấy món giản dị cũng không tệ ha!” Bệnh cũ của Ngải Thanh lại tái phát, chanh chua đến khiến Đường Lạc nghiến răng nghiến lợi.
“Chỉ có điều… giống như ông nói vậy đó, người như tôi thực sự không có chỗ nào đáng để Tiểu Tu thích… nhưng Kỷ Thần Tu, cậu ta đáng để ông tới giúp cậu ta đánh giá tôi sao?”
Uh… Đường Lạc ngay cả sức lực để ngẩng đầu cũng không có. Nghĩ kĩ lại thì mấy ngày nay người thất thường đúng là hắn thật, có trời mới biết tại sao hắn lại muốn bắt đầu quan sát Ngải Thanh. Chỉ đơn giản là muốn xem thử người mà Kỷ Thần Tu tin tưởng đến vậy rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt thôi, kết quả là sau khi quan sát hết mấy ngày, kết luận được một điều, Ngải Thanh căn bản chính là một thằng đàn ông thối nát, làm bạn bè với cậu cũng không tệ, là một người rất đáng khâm phục… Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Đường Lạc vẫn cảm thấy Kỷ Thần Tu bị thua thiệt.
“Người như tôi sao có thể xứng với người như Tiểu Tu được chứ. Chúng tôi căn bản không phải người có thể cùng nhau đi trên một con đường.” Ngải Thanh nói như vậy.
Đường Lạc bất mãn ngẩng đầu trừng cậu, vẻ mặt không nói cười rất nghiêm túc, thực ra hắn rất muốn nói, là Ngải Thanh không xứng với Kỷ Thần Tu. Chẳng qua là khi bắt đầu hình như hắn cũng có cùng một cách nghĩ giống Ngải Thanh. Đột nhiên thay đổi lập trường có bao nhiêu đáng ngờ, hắn đương nhiên biết.
“Đường Lạc, ông không cảm thấy ông đối xử với Tiểu Tu hơi tốt quá sao?”
“Cậu thật nhiều lời.”
“OK… Nếu như bản thân ông cho rằng không có vấn đề gì thì người ngoài như tôi có quyền gì để lên tiếng nữa.” Ngải Thanh cúi đầu, bắt đầu lùa cơm.
“Có điều… ông xác định ông chỉ là đơn thuần đến giúp Kỷ Thần Tu đánh giá tôi thôi sao?”
“Ngải Thanh!” Đường Lạc thấp giọng quát cậu.
“Nếu như ông vì cậu ta mà cảm thấy tôi không vừa mắt! Đường Lạc… ông xong rồi.” Nói xong… Ngải Thanh đẩy dĩa ra, chạy thẳng, bộ điên hay sao mà đi chọc giận người đàn ông này? Ngải Thanh dù sao cũng không muốn chọc hắn.
Trọng tâm câu chuyện tuy rằng đã kết thúc, nhưng vấn đề của Đường Lạc đã bị đem ra ngoài. Sống nhiều năm như vậy, kinh nghiệm sống không ít thì nhiều cũng tích lũy được một chút, nếu sau khi nghe xong những lời của Ngải Thanh mà vẫn chưa giải thích được ngọn lửa ‘phẫn nộ’ từ đâu mà có thì thật là lừa mình dối người.
Cho dù không muốn thừa nhận, hắn cũng biết trong ngọn lửa ‘phẫn nộ’ thực ra có nhiều ‘đố kị’ hơn.
Aishh… Thở dài không muốn chấp nhận sự thật! Có cái gì đáng để ghen tỵ chứ? Đường Lạc tính tiền, quay về tòa soạn.
Từ xa đã thấy Kỷ Thần Tu bước vào cao ốc. Đường Lạc dừng bước, còn tưởng rằng bản thân bị ảo giác? Thời điểm Kỷ Thần Tu nhìn thấy hắn lại rất cao hứng vừa cười vừa từ xa chạy tới chào hỏi hắn.
“Cậu tới đây làm gì?” Nhìn Kỷ Thần Tu đang cười ha ha, cảm giác không thoải mái trong lòng Đường Lạc cũng chậm rãi dịu xuống, đưa tay vuốt tóc giúp Kỷ Thần Tu, ánh mắt cũng hiện lên vẻ ôn nhu trước nay chưa từng có, đương nhiên bản thân hắn lại không phát hiện.
“Cái này hả?” Kỷ Thần Tu cũng rất hưởng thụ, mặc cho Đường Lạc giúp cậu chỉnh lại mái tóc lộn xộn, “Tôi đến tìm Ngải Thanh.”
“À!” Cứng ngắc rút bàn tay đặt trên tóc của Kỷ Thần Tu về. Hình như hôm nay Kỷ Thần Tu rất cố gắng ăn mặc, ngay cả quần áo cũng là quần áo hắn cho tới bây giờ vẫn chưa thấy cậu mặc qua, thật kỳ lạ, nhưng nhìn cũng khá ok. Đây là vì Ngải Thanh mà cố gắng ăn mặc cho thật đẹp sao? Tâm tình mới vừa lặng xuống lại bắt đầu gợn sóng.
“Đi lên chung đi!” Kỷ Thần Tu kéo cánh tay của Đường Lạc, muốn bước vào trong.
“Không được! Tôi còn có việc, phải ra ngoài một chút.” Đường Lạc thu cánh tay của mình lại, cũng thu bước chân muốn bước vào cao ốc về.
“Vậy hả!… Tôi có thể phải nói chuyện hơi lâu, tan ca tôi chờ anh ở đây được không?” Kỷ Thần Tu mở to mắt, tha thiết nhìn Đường Lạc.
“Ngải Thanh có thể đưa cậu về mà!” Đường Lạc đương nhiên phải trả lời như vậy.
“Như vậy là không biết xấu hổ, sẽ làm phiền anh ấy.”
Vậy tại sao cậu lại không biết xấu hổ mà làm phiền tôi? Cậu coi tôi là cái gì? Vẻ mặt của Đường Lạc có chút miễn cưỡng. Có lẽ Kỷ Thần Tu cũng phát hiện vẻ khác thường của hắn, tươi cười nhào đến thúc thúc vai hắn, “Tôi với anh thân với nhau mà! Hơn nữa cũng tiện đường! Làm phiền người khác không bằng làm phiền anh!”
Gì? Sao tự nhiên tâm tình lại bình phục rồi nè? Đường Lạc tò mò, trái tim nặng trĩu lúc đầu, sao tự nhiên lại được khai thông.