Chương 29: Thay đổi thay đổi
Thay đổi thay đổi
Hãy bơ cái chứ Happy new year 2015 đi đi nha Ọ^Ọ
“Chờ sau này có một ngày tôi sẽ thành công…” Kỷ Thần Tu vừa cắn táo vừa bắt đầu ảo tưởng sức mạnh.
“Vậy cậu nên nhanh chóng đóng tiền điện, đừng có suốt ngày ăn vạ ở nhà của tôi.” Đường Lạc phũ phàng không chút khách khí.
“Đừng tuyệt tình như vậy chứ! Quan hệ giữa chúng ta tốt vậy mà.” Kỷ Thần Tu gặm trái táo trong miệng, dừng động tác trong tay lại, “Hay là… anh ghét tôi hả?”
Đường Lạc mặc kệ cậu, cậu liên tục khiêu khích hắn trong thời gian dài như vậy, bây giờ còn mở miệng hỏi hắn có ghét cậu không.
“Anh…” Thấy Đường Lạc không có động tĩnh, Kỷ Thần Tu hơi luống cuống, “Anh sẽ không thực sự ghét tôi mà phải không?”
Đường Lạc liếc cậu một cái, tiếp tục uống cà phê trong tay.
“Anh…” Kỷ Thần Tu cuống quít đứng dậy từ sofa, nhào tới trước mặt của Đường Lạc, “Anh ghét tôi thiệt hả?”
“Đừng dựa sát vào tôi như vậy!” Cà phê trong tách của Đường Lạc thiếu chút nữa đã đổ ra ngoài, vội vàng giơ tách lên cao để tránh lực va đập do Kỷ Thần Tu mang đến.
“Anh…” Kỷ Thần Tu dán vào Đường Lạc, đưa đầu áp sát Đường Lạc, càng dựa càng gần, ngay cả hô hấp cũng có thể cảm nhận được.
Gương mặt của ai kia đột nhiên lại ngoan cố phóng đại trước mặt hắn, Đường Lạc không biết là bị dọa sợ hay vì nguyên nhân nào khác, trái tim cứ *thình thịch~* bắt đầu tăng tốc. Cả người cũng bắt đầu cứng đờ, Kỷ Thần Tu dưới ánh nắng đứng trước mặt hắn, lông mi thật dài tạo thành một độ cong đẹp mắt, ngay cả hai mắt to to sau contact lens cũng có thể thấy rõ, hơn nữa còn có thể nhìn thấy gương mặt có phần lúng ta lúng túng của hắn trong đó, hình như còn hơi ửng hồng.
“Anh nói đi… Anh có ghét tôi hông?” Kỷ Thần Tu cắn môi tiến tới gần. Nếu không phải lang cang đủ cao, cơ thể nghiêng hẳn ra ngoài của Đường Lạc ước chừng đã té xuống dưới. Kỷ Thần Tu vẫn có phần không yên tâm, liền đưa tay ôm lấy thắt lưng của Đường Lạc. Loại tư thế này không cần nói cũng biết có bao nhiêu kỳ cục.
“Cậu… cậu tránh xa tôi ra một chút trước đã.” Đường Lạc không thể không chịu thua, dùng tay còn lại kéo cánh tay đang ôm lấy thắt lưng hắn của Kỷ Thần Tu ra, cái tư thế này thực sự khiến người ta rất khó chịu.
“Không được… Ở thành phố này tôi chỉ có mình anh là bạn, nếu như anh cũng ghét tôi, mùa đông năm nay tôi nhất định sẽ ch.ết đó.” Tránh né tay của Đường Lạc cộng thêm ôm hắn chặt hơn.
Lại nữa rồi, kiên trì của Đường Lạc lần nào cũng bị tan rã trước sự nhây của cậu.
“Tôi biết tôi rất phiền phức, nhưng mà… tôi tin tưởng anh nhiều như vậy, trong lòng tôi anh đã trở nên quan trọng giống như người nhà của tôi vậy đó, nếu ngay cả anh cũng…”
Nhìn đi… lời thoại cũng không chịu thay đổi, chỉ lên level thôi. Đường Lạc cắn răng ngửa người ra phía sau, muốn té xuống ch.ết cho rồi. Nhưng hắn đã sớm không có biện pháp lạnh lùng với Kỷ Thần Tu, đầu của đối phương quá gần, chỉ cần hắn hơi cúi đầu… liền có thể hôn lên đôi môi đang lải nhải lại hơi vểnh lên vì oán giận kia.
Nếu như… nếu như cứ như vậy mà hôn một cái… sẽ như thế nào ta? Đường Lạc vì suy nghĩ của bản thân mà đỏ mặt, nhìn lại gương mặt của Kỷ Thần Tu, vẻ mặt đơn thuần không mang theo bất kỳ sắc thái nào khác, càng nhấn mạnh thêm suy nghĩ trong đầu hắn có bao nhiêu lý trí… Tuy rằng đã nếm qua mùi vị, nhưng dường như rất muốn nếm lại một lần nữa, chỉ có điều là… bây giờ không thích hợp!
“Quan trọng đến cỡ nào?” Giống như bị ma quỷ mê hoặc vậy, đột nhiên lại hỏi đến vấn đề ngay cả hắn cũng cảm thấy lúng túng.
“Hả?” Kỷ Thần Tu sửng sốt một chút, ngay tại thời điểm mà Đường Lạc đang xấu hổ muốn ch.ết vì câu hỏi của hắn, cậu lại cười rạng rỡ đến không gì có thể sánh được, nói: “Rất quan trọng nha! Quan trọng bằng mấy chị của tôi luôn.”
“Có quan trọng hơn Ngải Thanh không?” Đường Lạc thiếu chút nữa là muốn cắn đứt đầu lưỡi của hắn, sao tự nhiên lại hỏi như vậy chứ?
Kỷ Thần Tu kinh ngạc nhìn Đường Lạc, nụ cười đông cứng trên môi, lâu lâu lại chớp mắt một cái. Vẻ mặt của Đường Lạc rất đau khổ, không dám nhìn thẳng vào người trong lòng. Sợ nghe được đáp án khiến hắn không thể chịu đựng nổi, nếu Kỷ Thần Tu mà hỏi ngược lại hắn thì hắn không biết phải trả lời như thế nào cho phải. Nói cho cùng thì cứ té thẳng xuống dưới ch.ết là tốt nhất.
“Dĩ nhiên rồi!”
Mây đen đi qua để lại bầu trời sáng sủa biết bao nhiêu, tâm tình của Đường Lạc còn sáng sủa hơn vậy nữa. Nụ cười không khống chế được lại bò lên gương mặt hắn. Hắn có phần hơi cô đơn nhìn tách cà phê trong tay, biết được rồi thì như thế nào?
“Đường Lạc? Anh sao vậy?” Rất tự nhiên dựa đầu vào lòng Đường Lạc, sau đó ngẩng đầu lên. Động tác cực kỳ thân thiết như vậy cho dù là tình nhân cũng rất ít khi làm với nhau nha! Sao bọn họ lại muốn duy trì tư thế này? Đường Lạc thở dài, đưa tay vuốt lên mái tóc của Kỷ Thần Tu, tóc của cậu thật dài, hắn còn nhớ có người từng nói qua, người rảnh rỗi móng tay dài, tâm trí rảnh rỗi tóc dài. Tuy không có căn cứ khoa học, nhưng Đường Lạc có thể khẳng định tên ngốc này không phải là loại người rảnh rỗi trải qua từng ngày.
“Không có gì… Đi gõ bản thảo của cậu tiếp đi!” Cười khổ, bản thân hắn về điểm này thực sự là không có tiền đồ, bởi vì một câu quan trọng hơn Ngải Thanh của cậu, đã mừng như điên, tuổi tác cũng không còn nhỏ, sao lại không khác gì một đứa trẻ con.
“Ừm… Bữa tối ăn ở nhà của anh nha!” Ngẩng đầu lên, hôn lên gò má của Đường Lạc một cái, sau đó lại lon ta lon ton chạy về sofa.
Cái này… Đường Lạc sờ lên gương mặt căn bản đã không còn khả năng tồn tại cảm xúc, trong lòng vừa buồn bực vừa không hiểu sao lại vui vẻ. Cậu làm như vậy là có ý gì? Nếu Đường Lạc hôn người khác như vậy, có thể coi là chào hỏi, dù sao bình thường giao thiệp với nhà thiết kế lớn từng được đào ở nước ngoài, căn bản cũng có thể coi là một nửa giống người ngoại quốc, loại hôn môi khi gặp mặt cũng là hình thức thường gặp. Nhưng… Kỷ Thần Tu là ai? Là người sánh ngang với người vượn, sao lại biết dùng cách chào hỏi này?
“Í? Cái này là cái gì dọ?” Kỷ Thần Tu ngồi trong phòng, cầm một tấm thiệp phía dưới bàn trà lên hỏi.
“Hả? Đó là thư mời kỷ niệm ngày thành lập trường.” Thuận miệng trả lời, đầu óc còn vì chỗ nóng bỏng trên mặt làm đình trệ.
“A!……” Kỷ Thần Tu bỗng nhiên nổi điên, “Vậy không phải là Việt Hoành cũng sẽ đi hả!”
“Cậu ta chưa chắc đã có thời gian rảnh.” Buổi trình diễn thời trang mới của Việt Hoành vừa kết thúc không bao lâu, chuyện cần làm kế tiếp khẳng định là có rất nhiều, chưa chắc đã có thời gian. Đường Lạc đã lâu cũng chưa gặp lại cậu ta, có điều nhận được điện thoại của cậu ta cũng không ít, thỉnh thoảng còn đem quà hay điểm tâm đến phòng làm việc hoặc nhà của hắn.
Mỗi lần đều rất có tâm tư mà kèm theo một tấm thiệp tinh xảo, viết không ít những câu na ná nhau như “Vì em cảm thấy anh sẽ thích…” “Vì em cảm thấy rất hợp với anh…”. Mặc dù mang đến phiền phức là khiến cho rất nhiều cấp dưới trong tòa soạn nghi ngờ có người đang theo đuổi lão đại, nhưng như vậy cũng giúp hắn tiết kiệm không ít phiền phức, dù sao gặp mặt để nói thẳng thì Đường Lạc sẽ rất bối rối.
“Cậu ta nhất định sẽ đi!” Kỷ Thần Tu cau mày, ngón tay dùng sức gõ bàn phím.
“Tại sao?”
“Bởi vì anh sẽ đi!”
“Bởi vì anh sẽ đi!” Kỷ Thần Tu nói khẳng định như vậy, thực sự đã nói trúng.
Nói là kỷ niệm ngày thành lập trường, nhưng trên thực tế cũng chỉ là để cho mọi người dễ giao tiếp và so đo, vẻ tốt đẹp đơn thuần trước đây vì sự từng trải trong xã hội mà đã không còn sót lại chút gì. Không phải bản thân Đường Lạc thanh cao, hắn cũng đã thay đổi không ít, nếu là ngày trước e rằng hắn vẫn đang ở trong đám đông mà chậm rãi nói chuyện của mình, hưởng thụ cảm giác chúng tinh phủng nguyệt ưu việt. Hắn từ nhỏ đến lớn đều trưởng thành trong những lời tâng bốc của mọi người, thực lực của hắn cho dù là kẻ thù cũng không thể không công nhận. Đó là lý do tại sao thời gian học đại học rất huy hoàng nhưng cũng rất khoa trương, cho nên Việt Hoành vừa quen biết đã không ưa hắn.
(chúng tinh phủng nguyệt: mọi vì sao đều vây xung quanh mặt trăng, nó gần như tương đương với cụm từ trung tâm vũ trụ vậy á)
Còn bây giờ, những chuyện quá khứ đó, không đáng nói thì cũng không muốn quay đầu lại nhìn, sau khi hắn chia tay Việt Hoành thì đã cắt đứt hết với tất cả bạn bè thời đại học, một mình phấn đấu trên thành phố này, đi lên từng bước một, rất vất vả, nhờ vậy mới hiểu được một đạo lý, thế giới này không có ai bên cạnh vẫn có thể sống được.
Cùng bạn cũ gật đầu uống một ly, Đường Lạc liền lùi về khu nghỉ ngơi, ngắm nhìn toàn bộ hội trường. Mọi người đều đã thay đổi.
“Anh thực sự đã thay đổi rất nhiều.” Việt Hoành bưng ly rượu nhích lại gần, dựa vào tường nhìn Đường Lạc bằng ánh mắt không hề che giấu yêu thương.