Chương 45: Không ai biết chuyện này

“Chị hai, em không quay về đâu.” Kỷ Thần Tu giùng giằng bò khỏi giường, nhận lấy cái ly trong tay Kỷ Ái, uống thuốc xong, liền chui vào trong chăn, giống như cậu không hề phát hiện ra lửa giận của Kỷ Ái vậy.


Chị hai? Đường Lạc và Ngải Thanh đưa mắt nhìn nhau, Kỷ Ái, Kỷ Thần Tu, sao bọn họ lại không nghĩ tới điểm này chứ, hai người trăm miệng một lời hỏi: “Hai người là chị em?”


Độ kinh ngạc có thể nhìn thấy rất rõ ràng, Đường Lạc vô thức nhớ đến chuyện mà hắn và Kỷ Thần Tu đã làm, có chút chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt Kỷ Ái.


“Có ý kiến?” Kỷ Ái đang nổi nóng, rất lớn tiếng, gương mặt búp bê vốn tràn đầy vẻ thân thiện trở nên rất đáng sợ, vẻ mặt u ám rất áp bức người, “… Ngải Thanh, sao cậu quen với em trai tôi? Còn cậu nữa Đường Lạc, cậu tới đây làm gì?”


Giọng điệu hung hăng của Kỷ Ái như đang tr.a hỏi bạn bè xấu của em trai, trên thực tế, trong lòng của Đường Lạc cũng rất khó chịu. Hắn luôn nghe Kỷ Thần Tu nhắc đến chị gái của cậu, cậu đã biết nơi hắn làm việc, cũng biết nghề nghiệp của hắn, lại cự tuyệt đề cập tới người chị này với hắn. Nhưng thỉnh thoảng vẫn lộ vẻ mặt đắc ý khen chị của cậu rất giỏi, nhưng không nghĩ đến chị gái của cậu hắn cũng quen biết, còn là đối thủ cạnh tranh.


Nhìn gương mặt có phần suy yếu của Kỷ Thần Tu, không khỏi nghĩ đến cậu còn có chuyện gì mà bản thân hắn vẫn không biết? Thắc mắc về việc tại sao bản thảo của Kỷ Thần Tu lại được đăng ở chỗ của Kỷ Ái đã hoàn toàn được giải đáp, có một người chị gái thuận tiện như vậy, sao cậu lại bằng lòng gửi bản thảo cho bên hắn nữa. Khi nói không thể giúp hắn viết bài được nữa… chắc là đã muốn sang bên Kỷ Ái. Vậy hắn là cái gì chứ? Ván nhảy sao?


available on google playdownload on app store


“Chúng tôi quen nhau.” Đường Lạc trả lời qua loa, lời nói trải qua suy tính cũng khái quát đơn giản mối quan hệ của hai người.
“Tiểu Tu từng giúp tạp chí chúng tôi viết bài.” Ngải Thanh nhún nhún vai, cũng không nhiều lời, ở trước mặt Kỷ Ái dường như cũng không cần nói nhiều.


“Tôi biết!” Kỷ Ái khinh thường trừng mắt nhìn người đang núp trong chăn, “Mày đắc ý quá ha! Chị mày thì mày không giúp, lại chạy đi giúp bọn họ.”


“Chị hai, em sẽ không về đâu.” Kỷ Thần Tu cảm thấy mấy lời chất vấn của chị hai không đáng để trả lời, kiên quyết nói lại quyết định của chính mình, ánh mắt ngấn nước lướt qua Kỷ Ái nhìn về phía Đường Lạc ngồi ở bên giường, sau khi chạm phải ánh mắt ngẩn ngơ của Đường Lạc xong, mới chán nản thu mắt về.


“Mày cứ thử đi!” Kỷ Ái nghiến răng nghiến lợi, “Không chịu về có phải là đợi tụi chị đến nhặt xác mày không? Cuối cùng đến mày ch.ết như thế nào cũng không biết?”


“Chị yên tâm, em không ch.ết được đâu, nếu chị thật sự lo lắng rằng em ch.ết như thế nào, chị có thể tìm chị cả đến giải phẫu là được.” Kỷ Thần Tu suy yếu nằm ở trên giường cương quyết đáp trả, Đường Lạc và Ngải Thanh nhìn đến ch.ết lặng.


“Mày…” Thấy lửa giận của Kỷ Ái tăng vọt, Đường Lạc đứng lên, lặng lẽ lui về sau hai bước, ngán ngẩm rời xa khói lửa, hai chị em tuy đang cãi nhau cũng thấy được tình cảm của họ rất tốt, Đường Lạc cảm thấy bản thân có hơi dư thừa, còn là loại dư thừa lố bịch.


“Mày không ch.ết được? Tự mày nhìn thử đi, đây mà là chỗ của người ở sao?”


“Chị hai thật biết nói đùa, đây không phải là chỗ của người ở vậy chị đến đây làm gì? Không phải chỗ của người ở saqo lại có người đến? Chẳng lẽ chị hai là động vật?” Kỷ Thần Tu nhanh mồm nhanh miệng tăng lực công kích, nếu như không có sắc mặt trắng bệch thì căn bản nhìn không ra cậu bây giờ đang là một bệnh nhân.


“Được rồi!” Kỷ Ái bị đánh bại, ngồi xuống bên cạnh cậu, sờ cái trán còn hơi nóng của Kỷ Thần Tu, “Quay về với chị đi! Em thành ra cái dạng này chị rất đau lòng, nếu ba mẹ mà biết sẽ còn không chịu nổi hơn.”


“Em không về đâu.” Kỷ Thần Tu bướng bỉnh quay đầu đi, ánh mắt vẫn dán chặt trên người Đường Lạc đứng cách cậu rất xa, bên trong chứa đầy những cảm giác khó nói, nhìn thấy trong ánh mắt của Đường Lạc dường như đang thỉnh cầu cậu, còn mang theo chút ý tứ muốn giải thích, hắn có chút miễn cưỡng trốn tránh ánh mắt của cậu, chậm rãi lùi về sau một bước.


“Tiểu Tu… Em…” Kỷ Ái thở dài, “Em xem mấy ngày nay em sống như thế nào, bên cạnh ngay cả một người bạn cũng không có, em khiến chị sao có thể yên tâm?”
“Em có!” Kỷ Thần Tu cắn môi, nhìn Đường Lạc, “Anh ấy vẫn luôn chiếu cố em.”


“Phải không? Vậy sao em ngã bệnh nó cũng chưa từng đến thăm em?”
“Anh ấy có tới!”


“Tiểu Tu, em không cần gạt chị, chỗ này của em căn bản không có vết tích có khách đến thăm. Em vẫn nói với tụi chị là có bạn bè chiếu cố em, chị biết em muốn tụi chị yên tâm, nhưng chị mặc kệ là em nói dối có thiện ý hay cái gì khác, chị cũng phải mang em về nhà.” Kỷ Ái thương yêu lắc đầu, “Em từ nhỏ đã như vậy, cái gì cũng không chịu nói, luôn giấu kín, em nghĩ rằng chị không hiểu em sao.”


“Anh ấy đã tới rồi!” Kỷ Thần Tu né tránh bàn tay của Kỷ Ái, vẻ mặt rất khó chịu, “Bọn họ đến hết rồi.”
“Bọn họ?” Kỷ Ái trước là nghi ngờ, sau là kinh ngạc quay đầu lại.


Đường Lạc và Ngải Thanh có hơi lúng túng đứng ở một bên, hai người đều không biết làm sao, từ lúc Kỷ Ái và Kỷ Thần Tu bắt đầu tranh chấp về vấn đề bạn bè này, Đường Lạc vẫn bình tĩnh ung dung đứng ở đó, dáng vẻ ngẩn ngơ không biết đang nghĩ cái gì. Chỉ có Ngải Thanh ngượng ngùng cười với Kỷ Ái, “Chúng ta có qua lại.”


“Cái đó…” Vẻ mặt Kỷ Ái đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, dáng vẻ như đang nhịn cười, chỉ vào Kỷ Thần Tu, “… Em nói có bạn muốn giới thiệu với chị, chính là một trong số bọn họ?”


Nói xong cả người liền nằm lỳ ở trên giường cười đến không dậy nổi, bờ vai run lên căn bản nhìn không ra một giây trước người phụ nữ này vẫn đang giận dữ, khiến Đường Lạc cùng Ngải Thanh ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu cái méo gì hết.


“Em… người em nói là người nào?” Kỷ Ái cười xong liền xoay đầu lại nhìn Đường Lạc cùng Ngải Thanh, ánh mắt đảo quanh giữa hai người, không khác gì đang nhìn con mồi.
“Là Ngải Thanh!” Kỷ Thần Tu buồn bực ở trong chăn, phát ra thanh âm rất tức cười.
“Cái gì?” Ngải Thanh kinh ngạc hỏi.


“Có một ngày Tiểu Tu gọi điện cho tôi, nói quen được một người đàn ông rất tuyệt, nói muốn giới thiệu cho tôi…”
“Chị hai!” Kỷ Thần Tu có phần sợ hãi gọi Kỷ Ái lại, nhưng nhạy bén như Ngải Thanh sao lại không nghe rõ nửa câu Kỷ Ái chưa nói xong.


Rốt cuộc cũng không nhịn cười được, giới thiệu cho ai cũng không tức cười, nhưng đối phương lại là Kỷ Ái, y còn quen với Kỷ Ái trước Kỷ Thần Tu, đã nhiều năm như vậy, làm bạn bè cũng còn hơi miễn cưỡng, lại còn đi giới thiệu…


“Tiểu Tu, cậu đúng là người có tình tình kỳ quặc.” Ngải Thanh tựa vào người Đường Lạc cười, “May là cậu chỉ giới thiệu tôi cho chị cậu, nếu như cậu giới thiệu Đường Lạc cho nàng thì thiên hạ còn không đại loạn sao.”


“Đường Lạc!” Kỷ Thần Tu nhỏ giọng gọi hắn, nhìn vẻ mặt Đường Lạc có chút không vui, cắn môi bật ra một câu: “Xin lỗi.”
“Ngu ngốc… Xin lỗi làm chi.” Ngải Thanh tiến lên vỗ đầu Kỷ Thần Tu một cái, “Đường Lạc sẽ không giận vì cậu không giới thiệu hắn cho chị cậu đâu.”


“Xin lỗi!” Liếc mắt nhìn sang, chỉ có cậu mới biết nguyên nhân Đường Lạc không vui không phải vì chuyện này, so với chuyện này hắn hẳn là càng quan tâm đến chuyện cậu không nói ra chân tướng sự việc.


Đường Lạc nhìn hai người cười thành một đoàn, trong lòng nhất thời bách vị dây dưa, vị gì cũng có, nồng nhất chính là cảm giác bị lừa dối, cái gì mà thích Ngải Thanh? Cái gì mà có hứng thú với Ngải Thanh? Cái gì mà vì thích Ngải Thanh nên muốn thay đổi bản thân? Tất cả đều là dối trá, trêu chọc hắn vui lắm phải không? Hắn rất muốn hỏi thẳng cậu. Nếu như ở thời điểm sớm hơn một chút, vẫn chưa phát hiện cái loại tình cảm không cách nào có thể vứt bỏ này, vẫn chưa hãm quá sâu như vậy, vẫn chưa nâng đối phương lên đỉnh trái tim, hắn sẽ không chút khách khí mà tặng cho đối phương một đấm, chất vấn cũng được, chửi mắng cũng được, ít nhất vẫn có thể làm cái gì đó, nếu không thì làm sao bây giờ? Kiềm nén lửa giận thật đau đớn, Kỷ Thần Tu nằm ở trên giường thoạt nhìn không thể chịu nổi một đấm, cho dù vẫn khỏe mạnh, hắn có thể làm gì khác sao?


(bách vị dây dưa: trăm vị trộn lẫn, ý nói cảm thấy ngổn ngang, gần như câu trăm mối tơ vò của người Việt mình vậy)


“Đứa ngốc! Có ai tính toán chuyện này đâu…” Kỷ Ái thương yêu xoa đầu Kỷ Thần Tu, mềm lòng, “Không nói chuyện quay về nhà nữa, trước hết em cứ dưỡng bệnh cho tốt rồi hãy nói tiếp được không? Mấy này tới chị sẽ ở đây chăm sóc em được không?”


“Xin lỗi!” Kỷ Thần Tu cắn môi nói lại câu xin lỗi không ai có thể hiểu được, nhìn Đường Lạc không nói tiếng nào chỉ đứng cách cậu một khoảng không xa, hốc mắt bắt đầu cay cay, thanh âm núp trong chăn cũng đầy nghẹn ngào.


“Đường Lạc?” Ngải Thanh phát hiện ra sự kỳ lạ ở Kỷ Thần Tu, không biết tại sao lại theo bản năng quay đầu nhìn Đường Lạc, phát hiện sắc mặt của hắn cũng không dễ nhìn hơn là bao, “Ông sao vậy?”


“Không có gì.” Đường Lạc cất vẻ mặt mất mát vào, đứng thẳng người, nói tạm biệt, “Đã có Ái tỷ chị ở đây chăm sóc cậu ấy, tôi đi trước! Ngải Thanh, cậu có muốn đến chỗ của tôi ngồi một chút không?”
“Cũng được!” Ngải Thanh cười cười, khoát lấy bờ vai của hắn.


“Tôi tiễn các cậu!” Kỷ Ái cũng đứng dậy theo, cùng đi ra ngoài, “Đúng rồi, nghe Tiểu Tu nói cậu hình như rất chiếu cố nó, người làm chị như tôi cũng nên nói với cậu một tiếng cảm ơn, khi nào rảnh cùng nhau ăn bữa cơm nha!”


“Không cần ăn cơm, chị nên đón cậu ấy về nhà đi!” Thanh âm của Đường Lạc chậm rãi truyền tới từ phòng khách, Kỷ Thần Tu trừng lớn hai mắt, hắn cuối cùng cũng tức giận rồi.






Truyện liên quan