Chương 53: Bị phát hiện!
Đường Lạc yên lặng uống cháo, tay nghề của Kỷ Ái không tệ, rất khó tưởng tượng một người phụ nữ thành phố mạnh mẽ, lại có một khía cạnh hiếm thấy như vậy, hạt kê hầm rất kỹ, vào miệng liền tỏa vị ngọt.
“Cảm ơn!” Khi nói lời cảm ơn lần thứ hai, thành ý khẳng định là xuất phát từ đáy lòng trăm phần trăm. Trái tim của Đường Lạc vốn sống tự lập từ lâu lại chậm rãi tan chảy. Kỷ Thần Tu đúng là một người được hạnh phúc vây quanh, sự thương yêu của người nhà đúng là tài sản hiếm có dường nào.
“Aishh…” Kỷ Ái kéo cái ghế trong phòng ngủ qua, ngồi trước mặt Đường Lạc, thái độ khác thường lại bắt đầu tận tình khuyên bảo, “Bất luận thế nào, tìm một người ở bên cạnh dù sao cũng không sai!”
“A… Ái tỷ lo lắng quá rồi.” Đường Lạc chuyên tâm uống cháo, đối với lời nói của Kỷ Ái vẫn dùng chiêu lảng tránh nghìn bài một điệu, những lời đại loại đã đến tuổi kết hôn như thế này cũng không phải mới nghe thấy lần đầu tiên, trả lời cũng chỉ là lời từ chối nghìn bài một điệu.
(nghìn bài một điệu: bài nào cũng như bài nấy, rập khuôn theo một khuôn khổ nào đó)
“Cho dù là ai đi chăng nữa, có một người bạn vẫn sẽ tốt hơn.”
Đường Lạc quay đầu nhìn Kỷ Ái, nàng đang ám chỉ cái gì? Nhìn thấy Kỷ Thần Tu cũng vô cùng kinh ngạc.
“Thật ra thì… một người quá chân thật cũng không tốt lắm. Đàn ông suy cho cùng vẫn không giống phụ nữ, lúc nào cũng có một số thứ không được toàn diện. Việc này… thật ra thì không có ai có thể sống mà thiếu người bầu bạn cả.” Kỷ Ái đột nhiên lảm nha lảm nhảm, Đường Lạc lại tìm được trọng tâm vụn vặt trong đó, không khỏi nở nụ cười.
Quả nhiên đoán không sai mà, thật ra có rất nhiều người đang nghi ngờ khuynh hướng của hắn, Kỷ Ái cũng không ngoại lệ. Đường Lạc không hề gì mà tặng cho nàng một nụ cười. Lướt qua nàng liền nhìn thấy gương mặt có phần không vui của Kỷ Thần Tu, nụ cười lại bất ngờ nở rộng hơn.
Nếu như nói cho Kỷ Ái biết người mà hắn muốn có nhất, thật ra chính là em trai thân thiết nhất đang đứng bên cạnh nàng, Đường Lạc không dám đảm bảo Kỷ Ái sẽ không kéo người bệnh như hắn ra khỏi giường, trực tiếp đá hắn xuống từ tầng 15. Thật khủng bố! Cho nên Đường Lạc cũng không định nói ra.
“Ngải Thanh cũng tốt, Việt Hoành cũng tốt… Có người bên cạnh dù sao cũng tốt hơn không có!” Dáng vẻ lấp lửng của Kỷ Ái diễn rất tốt, Đường Lạc không biết người phụ nữ này có thể lộ ra vẻ mặt như vậy khi nói đến chuyện riêng của người khác.
“Vậy chi thấy tôi nên chọn một trong hai người đó làm bạn giường hay làm người chung sống cả đời?” Nếu Kỷ Ái đã biết thì Đường Lạc cũng không định giấu diếm, cái gì có thể nói cái gì không thể nói hắn đều có chừng mực, Kỷ Thần Tu đứng bên cạnh vẫn liên tục trừng mắt nhìn hắn.
“Chị hai, chị đang nói gì vậy?” Sắc mặt của Kỷ Thần Tu rất khó coi, hai tay khoát lên vai Kỷ Ái, muốn ngăn nàng nói tiếp những lời không nên nói.
“Em thì biết cái gì?” Kỷ Ái dùng khuỷu tay thúc cậu một cái, chợt nhớ tới cái gì đó mà quay đầu lại trừng mắt nhìn Kỷ Thần Tu, “Sau này em bớt đến quấy rầy Đường Lạc đi nghe chưa, với bản lĩnh của em tuyệt đối có thể ở đây quậy đến gà chó không yên.”
Kỷ Ái vừa nói sau, Đường Lạc liền nhạy cảm đưa ánh mắt nhìn sang, động tác trong tay cũng dừng lại. Hay là đang nghi ngờ? Chỉ cần là một người biết tính hướng của hắn, lại nhìn thấy một màn khi nãy, không có lý do gì để không nghi ngờ cả!
“Đúng vậy! Tôi cũng không có thời gian giúp chị chiếu cố em trai đâu.” Đường Lạc cố ý, thời điểm Kỷ Ái nghiêm mặt hướng về phía Kỷ Thần Tu, hắn liền đoán được, chỉ là Kỷ Ái rất biết kiềm chế, không có lộ dáng vẻ chán ghét ra với hắn, rất hảo tâm mà lót sẵn nấc thang kế tiếp.
“Ở đây không có gà với chó…” Kỷ Thần Tu nhỏ giọng trả treo, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Kỷ Ái đánh ngược trở về.
“Ở đây dù sao cũng là nhà của người ta, mày không được muốn làm gì thì làm.” Hai chữ “người khác” được nhấn mạnh. Cái này không cần đoán, Đường Lạc cũng có thể khẳng định Kỷ Ái có cảnh giác với mình, nàng đang dùng tình thương của một người chị đối với em trai để đề phòng người khác, rất hợp tình hợp lý.
“Chị hai, chị nói cái gì vậy, em với Đường Lạc là bạn bè mà!”
Kỷ Thần Tu cướp lời trước khi Đường Lạc lên tiếng, cậu đâu phải là đồ ngốc, những lời bóng gió của Kỷ Ái sao cậu nghe lại không hiểu được chứ. Bất mãn mà kháng nghị với chị hai của mình, cậu không hề lo lắng sẽ thành công chọc Kỷ Ái nổi giận, nói rất nhiều lời mà người khác không dám nói. Nàng nâng cao giọng.
“Không phải em đã đồng ý theo chị về nhà rồi sao? Mau thu dọn để chị còn đi đóng gói, mấy ngày nữa chị cả sẽ đến đón em về nhà.”
“Chị cả?…” Kỷ Thần Tu vừa mở miệng, đã bị Kỷ Ái ngắt lời.
“Chị nói chị cả sẽ đích thân đến đón mày về nhà! Cả nhà đều đồng ý đón mày về nhà, mày cũng không cần đến chỗ của chị làm nữa, dọn về nhà vẫn tốt hơn, chị sẽ giúp mày xử lý căn hộ đó, trước đây căn bản là không nên đồng ý cho mày ra ngoài mà.”
“Em nói rồi, em sẽ không quay về.” Kỷ Thần Tu phản bác kịch liệt, “Mấy người chỉ là chị của em, ba mẹ cũng không nói gì thì mấy gì có thể nói cái gì chứ.”
“Kỷ Thần Tu, chị cho mày biết… cái nhà này do ai định đoạt, chị biết rõ hơn mày, mày tốt nhất là theo chị trở về!”
“Em không tin mấy người có thể ép buộc được em!” Kỷ Thần Tu dứt khoát ngồi xuống bên giường Đường Lạc, “Em căn bản không có nghĩ đến việc phải quay về, cho dù chị cả có đến cũng vô dụng!”
Kỷ Ái giận đến phát run, giơ tay muốn động thủ với Kỷ Thần Tu.
Đường Lạc lập tức gọi nàng lại, ám chỉ vẫn có người ngoài đang ở đây.
“Chị hai… Đây là nhà của Đường Lạc.” Kỷ Thần Tu cũng nhắc nhở nàng, “Chị cũng không muốn mất thể diện trước mặt người ngoài chứ!”
“Ái tỷ… Kỷ Thần Tu đã lớn như vậy…” Đường Lạc vừa mở miệng, cánh tay đang nâng lên của Kỷ Ái cũng hạ xuống, ngắt lời Đường Lạc.
“Xin lỗi… Đây là chuyện riêng của gia đình chúng tôi, tôi không muốn có người ngoài nhúng tay vào.” Kỷ Ái lạnh lùng trừng mắt nhìn Kỷ Thần Tu, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không rơi xuống người Đường Lạc.
“Chị hai!” Kỷ Thần Tu cũng nổi giận.
“Theo chị trở về!” Kỷ Ái bắt đầu kéo tay Kỷ Thần Tu, căn bản không cho cậu phản kháng. Kỷ Thần Tu vẫn bướng bình ngồi một chỗ không chịu nhúc nhích.
“Sao? Nhà của mày cũng không muốn về? Đường Lạc có thật sự chỉ là bạn của mày không?” Trong lời nói của Kỷ Ái còn có hàm ý khác, Kỷ Thần Tu nghe hiểu chỉ được một nửa, nhưng Đường Lạc lại hiểu rõ ràng, bàn tay ở trong chăn đẩy đẩy cậu. Kỷ Thần Tu khó hiểu nhìn sang, Đường Lạc chỉ bình tĩnh gật đầu.
Kỷ Ái đang cố hết sức kiềm nén lửa giận. Kỷ Thần Tu đương nhiên không thể không về nhà, không lay chuyển được chị hai, liền bị tha ra khỏi phòng ngủ, Kỷ Thần Tu quay đầu lại ra sức nháy mắt với Đường Lạc.
Đường Lạc biết cậu đang nói tối nay sẽ tới thăm hắn.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở nên thật trống vắng, lại càng dâng lên mãnh liệt hơn sau khi nhớ đến cái người vừa mới bị Kỷ Ái tha đi. Nhưng dựa theo tình hình bây giờ, khả năng Kỷ Thần Tu được ra khỏi cửa gần như bằng không, Kỷ Ái chỉ mới nhìn thấy một chút xíu đã muốn bóp ch.ết hết, nếu thật sự biết được mọi chuyện, Đường Lạc cảm thấy việc tung tin đồn bùng nổ cho báo chí nàng cũng có thể làm.
(bóp ch.ết hết: ở đây có nghĩ là giết từ trong trứng nước, chặn đứng mọi khả năng có thể xảy ra)
Thiệt là đau lòng!
Đường Lạc đang tựa vào giường bắt đầu khó chịu, sắc trời bên ngoài càng lúc càng tối, hắn cũng lười bật đèn, bị chị em Kỷ gia lăn tới lăn lui một hồi, buồn ngủ cũng hoàn toàn biến mất. Lấy điện thoại ở đầu giường gọi cho Ngải Thanh. Bất ngờ là buổi tối Ngải Thanh lại không ra ngoài, vừa nghe thấy Đường Lạc bị đau dạ dày, lập tức tàn nhẫn cười nhạo hắn rất đáng đời.
“Rất khó chịu đó!” Đường Lạc sờ sờ cái dạ dày đã không còn đau lắm, lời than phiền hiếm khi xuất hiện cũng không kích thích được sự đồng cảm của Ngải Thanh.
“Tôi thấy ông không phải đang buồn phiền, mà là muộn tao!”
(muộn tao: ngoài lạnh trong nóng, mạnh miệng nhưng lại dễ mềm lòng)
“Cậu cho rằng tôi là cậu hả?” Đường Lạc bất mãn, “Người cô đơn lâu quá sẽ không tránh khỏi cảm giác khó chịu mà!”
“Thì đó!” Ngải Thanh bên đầu kia của điện thoại cũng tán thành, “Đó là lý do mà tôi cho tới bây giờ vẫn không để bản thân cô đơn.”
“Thật ra… buồn khổ nhất cũng chính là cậu! Vẫn vô vọng nhìn người kia.” Đường Lạc lấy ra một bao thuốc lá từ tủ đầu giường, gần đây dường như có chút nghiện thuốc lá.
“Cũng vậy thôi, vẫn tốt hơn nhiều so với người nào đó ngay cả người muốn nhìn là ai cũng không biết.” Thanh âm cười nhạo của Ngải Thanh được điện thoại chuyển đến, trở nên rất sắc bén, hôm nay Ngải Thanh có cái gì đó không ổn.
“Kỷ Thần Tu vừa mới đi!” Đường Lạc không phải muốn khoe khoang gì, nhưng không nói ra lại càng buồn bực hơn. *Tách~* ngọn lửa màu xanh cháy lên trong bóng tối, châm thuốc. Ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, vẫn luôn cảm thấy tư thế này rất cô đơn, Đường Lạc đã diễn đi diễn lại cái tư thế này mấy đêm rồi.
“Hai người ở chung một chỗ?” Người bên kia kinh ngạc hỏi, Đường Lạc bật cười, không phải từ trước đến nay y đều rất bình tĩnh sao.
“Nói như vậy ông căn bản không phải là buồn bực đến ngã bệnh, ông là nôn nóng đến phát bệnh!” Ngải Thanh cắn răng nghiến lợi gào lớn hơn, “Sao ông không bệnh ch.ết luôn đi!”
“Có điều… hình như Kỷ Ái đã nghi ngờ.” Mùi thuốc lá có hơi hắc, Đường Lạc không cẩn thận bị sặc, ho đến nước mặt cũng trào ra hết.
“Bệnh không ch.ết thì bỏ đi, đừng cứng đầu dùng khói làm ngạt chứ.” Ngải Thanh yếu ớt trêu chọc, “Ông yêu Tiểu Tu cỡ nào? Thời khắc thử thách sự tin tưởng của hai người đến rồi.”
Chỉ là thử thách thôi sao? Đường Lạc cười khổ, hắn muốn đi tiếp. Nếu không phải muốn đi tiếp, trước đây sao hắn lại có thể bỏ nhà ra đi vì Việt Hoành. Bỏ nhà ra đi có bao nhiêu khó khăn, khi đó ỷ vào nhiệt huyết của tuổi trẻ còn dám thề thốt trước mặt người nhà, bây giờ thì sao? Hắn một chút cũng không giải thích với gia đình của Kỷ Thần Tu, liền tùy tiện dẫn cậu đi, hắn không đành lòng.
Cuộc trò chuyện đột nhiên trở nên cứng ngắc, hai người cùng lúc thở dài, sau đó xấu hổ bật cười.
“Nếu như tôi không vượt qua được, sau này chúng ta sẽ sống chung với nhau ha.” Đường Lạc nói đùa.
“Được đó! So với hắn thì ông hợp khẩu vị tôi hơn.”
“Thật không? Thứ đã nhìn suốt mấy chục năm đột nhiên lại thấy không hợp khẩu vị?” Đường Lạc nhả khói, ngước nhìn trần nhà, rốt cuộc có thứ gì là vĩnh viễn hay không?
Tán gẫu mấy câu, cả hai người đều cảm thấy nhàm chán, tùy tiện nói vài câu liền cúp máy. Đêm nay Đường Lạc lại mất ngủ.