Chương 59: Cái kết của kỷ niệm
“Việt Hoành!” Đường Lạc giữ lấy người đang gặm xâu thịt dê, sửng sốt, “A? Em bị đánh?”
Trên mặt Việt Hoành nổi lên một vết bầm rất rõ, đang không còn chút hình tượng nào mà ăn xâu thịt dê, vẻ mặt khi nhìn thấy Đường Lạc vẫn rất thản nhiên, ngay cả tò mò cũng không có.
Kéo tay của Đường Lạc ra, “Sao anh lại tới đây?”
“Sao em lại bị thương?” Trong đầu Đường Lạc liền nghĩ đến sư phụ đầu tiên. Một người đàn ông cố chấp như vậy, nếu muốn gây khó dễ với Việt Hoành, thì việc động tay động chân thế này cũng nằm trong phạm vi có thể xảy ra.
“Liên quan gì tới anh.” Việt Hoành hất tay của Đường Lạc ra, cười cười với ông chủ, “Thêm ba mươi xâu nữa.”
“Em…” Đường Lạc nghẹn lời, rất nhiều câu hỏi đều bị nuốt ngược trở lại, “Tại sao em lại ở đây? Hôm qua không có về nhà sao?”
Việt Hoành không lên tiếng, đứng bên cạnh bếp lò nướng thịt dê, bị khói hun đến chảy cả nước mắt, ăn xâu thịt dê trong tay, mỡ theo que xiên chảy xuống tay, coi như xung quanh không có ai mà lè lưỡi ra ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, lại còn ʍút̼ đầu ngón tay. Cái miệng nhỏ nhắn bị cay nên đỏ bừng, dính đầy mỡ, Việt Hoành ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, trước ánh mắt kinh ngạc của ông chủ mà hối ông nhanh lên một chút, ông chủ bị ma xui quỷ khiến lại tặng thêm cho cậu ta mấy xâu. Việt Hoành mỉm cười ngọt ngào nói tiếng cảm ơn, vết bầm trên mặt vào lúc mỉm cười thoạt nhìn rất quái dị.
“Em không có tiền!” Việt Hoành nhận lấy mấy xâu thịt dê ông chủ đưa cho, xoay người giương mắt nhìn Đường Lạc.
Việt Hoành xoay người lại, khiến Đường Lạc nhìn thấy rõ hơn, khóe miệng của cậu ta cũng có vết bầm, dường như bị đánh không nhẹ.
“Trả tiền đi… Em không có đánh nhau với người ta, em chỉ bị trúng hai cú, đối phương cũng không khá hơn bao nhiêu, bị em đá một cước vào bụng.” Việt Hoành rút một đống khăn giấy chất lượng không tốt lắm ở chỗ của ông chủ, nghênh ngang đi trước, bỏ mặc Đường Lạc ở phía sau với ông chủ.
Đường Lạc đành phải trả tiền rồi vội vàng đuổi theo.
“Việt Hoành… Rốt cuộc là có chuyện gì?” Có rất nhiều thắc mắc, Đường Lạc cũng không biết phải hỏi từ đâu.
Việt Hoành không nói lời nào, tiếp tục đi về phía trước, ăn xong, không có chút ý thức bảo vệ môi trường mà vứt que xiên thịt dê lung tung, đi trên con đường đầy bùn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía mấy sạp nhỏ bên đường, dáng vẻ trầm tư cắn môi, thoạt nhìn giống như đã trở lại trước kia. Lúc đó cả hai đều không có tiền, Việt Hoành rất thích ăn mấy món ăn vặt này, nhưng bao giờ cũng rất ngoan ngoãn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi từ chối sự nuông chiều của Đường Lạc. Đường Lạc hơi thất thần, thời khắc này giống hệt như trước kia, nhưng cảnh vẫn còn mà người đã mất, người bên cạnh cũng biến chất rồi, tiền trong túi cũng dư sức để hai người ăn hết từ đầu đường đến cuối đường. Cảm giác đã mất, hiện tại người mà hắn muốn nắm tay đi đến cuối con đường cũng không còn là Việt Hoành nữa.
Điện thoại trong lòng bàn tay rung lên, là tin nhắn mới, vẫn do Kỷ Thần Tu gửi đến, chỉ có ba chữ, em xin lỗi.
Đường Lạc hơi hoang mang, vội vàng gọi lại, nhưng Kỷ Thần Tu lại không bắt máy. Đường Lạc vừa buông điện thoại, một tin nhắn lại được gửi đến. Kỷ Thần Tu nói gặp Việt Hoành xong thì về nhà! Em nhớ anh.
Đường Lạc không rõ Kỷ Thần Tu muốn làm gì, nhưng hắn còn nhớ Kỷ Thần Tu có nói hôm nay chị cả của cậu sẽ đến. Trong lòng có hơi sốt ruột, vui buồn lẫn lộn, thiếu chút nữa đã kéo Việt Hoành về chung.
Việt Hoành đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, đống thịt dê trên tay đã hết hơn phân nửa, “Đường Lạc… Hôm nay anh đi ăn một trận thỏa thích với em nha, em sẽ nói cho anh biết tất cả mọi chuyện. Về sau chúng ta sẽ không còn là gì của nhau. Em cũng sẽ không làm phiền anh nữa đâu.”
“Việt Hoành?” Sao ai cũng trở nên kỳ lạ như vậy chứ? Đường Lạc suy nghĩ một chút.
“Đường Lạc… Em thật sự đã mất anh rồi.” Việt Hoành yếu ớt mỉm cười nói, đột nhiên ngẩng đầu tặng cho Đường Lạc một nụ cười kỳ lạ, “Nhưng mà… thằng nhóc Kỷ Thần Tu kia thật sự cho rằng em không có bản lĩnh sao? Anh có muốn đi cùng em không?”
“Tiểu Tu?” Từ Việt Hoành trong miệng nghe được cái tên Kỷ Thần Tu, Đường Lạc liền không nén nổi vẻ khẩn trương, “Có liên quan gì đến em ấy?”
“Nó quan trọng với anh đến vậy sao? Nghe đến tên liền trở nên khẩn trương như vậy?” Việt Hoành cười khẩy, que xiên trong tay giống như phi tiêu mà cắm xuống mặt đường đầy bùn đất.
Gió lạnh thổi qua khiến hai người đều không nhịn được mà rụt cổ lại, Việt Hoành khẽ mỉm cười, đi vào một hàng hoành thánh, thấy Đường Lạc vẫn đứng ở cửa không có ý định di chuyển, cậu ta nhìn hắn cười lạnh lùng, “Không vào sao? Em cho anh biết… mặt của em như thế này cũng chính là chuyện tốt do Kỷ Thần Tu nhà anh gây ra.”
“Cái gì?” Đường Lạc vội vàng đi tới, kéo lấy cánh tay của Việt Hoành, “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Ông chủ! Cho tôi một chén hoành thánh.” Việt Hoành cười rất vui vẻ, tìm cái bàn nào sạch sẽ một chút rồi ngồi xuống, nhìn Đường Lạc vẫn còn đang đứng, “Anh không ăn hả?”
“Việt Hoành! Em gặp Tiểu Tu lúc nào?”
“Hôm qua đó!” Việt Hoành vẫn đang gặm mấy xâu thịt dê còn lại, vết thương ở khóe miệng vì cay nên đỏ bừng, gương mặt cũng bị gió lạnh bên ngoài thổi đến ửng đỏ, cả người đều lạnh như củ cải, núp trong áo lông thật to, cười rất rạng rỡ, “Lúc báo chí mới đăng tải mọi chuyện, em không nhận điện thoại của anh, còn chuẩn bị chạy đến tận nhà diễn khổ nhục kế cho anh xem.”
“Em…” Đường Lạc không ngờ lúc này Việt Hoành lại còn nói đùa với hắn, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta nói cho hắn biết Việt Hoành lúc này đang nói thật.
“Em chính là như vậy đó! Đường Lạc…” Việt Hoành ném que xiên trong tay, lấy khăn giấy trong túi ra lau tay, giống như vô tình cúi đầu, “Anh lúc nào cũng mềm lòng hơn anh nghĩ, nhưng anh cũng thờ ơ hơn anh nghĩ nhiều. Em nghĩ hết mọi cách đến gần anh nhưng vẫn không được, đổi lại dùng một chút đáng thương để gần gũi anh liền thành công dễ dàng. Nói như vậy… Kỷ Thần Tu sẽ rất vất vả ha.”
“Em có ý gì?” Đường Lạc không hiểu nổi… Việt Hoành đang nói giúp Kỷ Thần Tu sao?
“Đừng hiểu lầm, em sẽ không nói giúp cho nó đâu… Trên mặt em vẫn còn rất đau! Em chỉ là đau lòng vì anh thôi.” Câu nói sau cùng nói rất chân thành, trong ánh mắt không che giấu được vẻ nghiêm túc.
Đường Lạc lại đặt trọng điểm vào chuyện bọn họ đánh nhau. Việt Hoành nói cậu ta có đánh trả, vậy không phải Tiểu Tu cũng bị thương sao? Hôm qua sao lại không phát hiện ra chứ, cái tên này. Đường Lạc không phát hiện bản thân ngay cả trọng điểm quan trọng nhất vẫn chưa nắm được, hôm qua hai người đã nói phải thẳng thắn với nhau, hôm nay lại xuất hiện chỗ sơ hở, hắn lại không thèm để ý đến.
Việt Hoành cười khẩy nhìn Đường Lạc, khóe miệng nhếch lên một cách xấu xa, đây chính là bản tính không hề che giấu của cậu ta.
“Em nói vậy là có ý gì?” Đường Lạc lên tiếng, Việt Hoành từ đầu đến giờ vẫn luôn nói những lời khó hiểu. Hắn rất mơ hồ, nếu đã tìm hiểu, thì luôn muốn biết rõ ràng.
“A! Hoành thánh tới rồi! Cám ơn ông chủ!” Việt Hoành cầm muỗng, không để ý tới Đường Lạc, tự mình ăn. Đường Lạc cũng không nói lời nào, chỉ đứng một bên nhìn cái người có hơi thất thường này.
Việt Hoành từ đầu đến cuối vẫn ăn một cách rất hưởng thụ, cái gì cũng không nói. Người kia sau khi ăn xong liền bỏ đi, Đường Lạc theo ở phía sau vội vã trả tiền. Sau khi ra khỏi hàng hoành thánh cậu ta liền ghé vào một tiệm mì, gọi một chén mì sợi, lại đến nhà kế bên mua một ly trà sữa. Vừa đi vừa ăn, ăn một mạch không ngừng, Đường Lạc cũng phải hoài nghi, sức ăn của Việt Hoành rõ ràng khỏe như vậy, tại sao lại có nhiều điều sống dưới lớp ngụy trang như vậy chứ? Mỗi lần đặt câu hỏi đều bị Việt Hoành tự động bỏ qua, cậu ta giống như đang tránh né, lại càng giống như đang chạy trốn hơn.
Hai người chậm rãi ung dung ăn sạch hết các hàng quán phía sau trường học, nhìn thấy thời gian đã xế chiều. Đường Lạc có phần bực mình, Việt Hoành rốt cuộc là muốn cái gì? Cậu ta cứ ậm ờ không chịu nói thẳng, hắn hơi sốt ruột.
Việt Hoành đi rất nhanh ở phía trước, cơ thể cuộn trong áo lông thoạt nhìn rất thê lương, khi nhìn thấy thức ăn lại nhảy cẫng lên như một đứa trẻ. Cậu ta thuần thục lượn quanh mấy ngõ nhỏ.
“Wow… Cửa hiệu này thì ra vẫn còn ở đây.” Hưng phấn chui vào trong, Đường Lạc không còn cách nào, đành phải đi theo, đã một thời gian dài như vậy, ông chủ bên trong vẫn không đổi. Đây là một tiệm đồ cay, lúc còn đi học tất cả mọi người đều thích đến tiệm này, Việt Hoành cũng rất thích mùi vị của chỗ này, khi đó có chuyện gì đáng chúc mừng, đều trải qua ở đây.
Ông chủ vẫn còn nhớ bọn họ, sau khi gọi món xong còn hỏi han bọn họ mấy câu, đặc biệt chiếu cố mà tặng thêm không ít đồ ăn. Việt Hoành gọi thêm hai chai bia.
“Có muốn uống vài chén hay không?” Việt Hoành đặt một cái ly xuống trước mặt Đường Lạc.
Đường Lạc gật đầu, nồi lẩu đang nấu trước mắt lại không có nắp đậy, hơi nóng bốc lên, ngay cả gương mặt của Việt Hoành ở đối diện cũng nhìn không rõ.
“Cám ơn đi với em cho tới bây giờ. Em vẫn luôn tùy hứng như vậy. Nhưng anh nói cho cùng vẫn cứ bao dung em thêm một lần nữa!” Lúc này Việt Hoành có hơi nghiêm túc quá mức, cụng ly với Đường Lạc xong liền uống sạch một hơi.
Đường Lạc nhìn Việt Hoành uống một hơi cạn sạch, cũng nâng ly uống theo.
“Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi?” Việt Hoành cầm đũa gắp rau vào nồi, cách một lớp khói trắng mỉm cười với Đường Lạc, “Cái gì em cũng sẽ nói cho anh biết hết.”
“Em với Tiểu Tu đã xảy ra chuyện gì?” Nếu Việt Hoành đã nói vậy, Đường Lạc đương nhiên sẽ chọn thứ quan trọng nhất để hỏi.
“Em cứ cho rằng anh sẽ hỏi em tại sao lại muốn rời khỏi giới thiết kế chứ?” Việt Hoành uống một hớp bia, cho thêm rau vào nồi xong liền gắp một miếng thả vào miệng, lập tức bị nóng đến muốn nhảy dựng lên, rất mất hình tượng, há miệng thổi thổi, nói chuyện cũng lí nha lí nhí, “Thì là ngày hôm qua đó… Em bị truyền thông vây quanh đến mức không chạy đi đâu được, ngoại trừ đi tìm anh thì không còn ai để tìm, sau đó ngồi ở nhà của anh một lúc, thì Kỷ Thần Tu đi ra.”
Đường Lạc đã hiểu, nhất định là Kỷ Thần Tu đến tìm đồ ở nhà hắn xong, lúc đi ra thì nhìn thấy Việt Hoành ở ngoài cửa, “… Tại sao hai người lại đánh nhau?”
“Chuyện này á hả…” Việt Hoành bĩu môi, “Coi như là bí mật của tụi em đi! Anh muốn hỏi thì đi hỏi cậu ta đi, em mặc kệ. Nhưng dù sao cũng đã có kết luận rồi.”
“Kết luận gì?”
“Em sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa.” Việt Hoành cười, tự rót thêm bia, cười đến có phần thê lương, “Thích quá ha!”
“Việt Hoành!” Đường Lạc buông cái ly trong tay, Việt Hoành nói rất gượng gạo, hắn nhìn ra được.
“Đường Lạc…” Việt Hoành thu lại nụ cười, “Em thật sự sẽ không làm phiền anh nữa. Em muốn quay về bên cạnh sư phụ. Anh nói đúng, là do em tự chuốc lấy. Em phá hủy những hồi ức anh dành cho em, thật ra khiến anh cả đời đều hận em chắc là kết quả tốt nhất.”
Đường Lạc nhìn Việt Hoành có phần xa lạ, miệng mấp máy, lại bị Việt Hoành giữ lại.
“Cái gì cũng nói ra hết tượng trưng cho việc em đang dần biến khỏi cuộc sống của anh, so với bị anh hận đến khắc cốt ghi tâm cả đời, đúng là lỗ nặng rồi.” Việt Hoành tự chế giễu bản thân, cụng ly với Đường Lạc, “Anh thật sự là người tốt nhất mà em gặp được trong kiếp này, cho dù đối với hạng người như em cũng vẫn nhân từ như vậy. Em không xứng với anh.”
“Cho dù… Từ trước đến nay em thật sự vẫn chưa từng quên anh.” Lại cầm chai bia lên rót cho bản thân.
“Việt Hoành, em đừng nói như vậy mà!” Đường Lạc không biết nên nói gì cho phải, hắn không thể cho Việt Hoành hy vọng, hy vọng của hắn bây giờ chỉ còn có thể dành riêng cho một người mà thôi.
“Thật ra…” Việt Hoành dùng đũa khuấy nồi lẩu, thức ăn bên trong bị khuấy đến lộn xộn, “Em đã gạt anh.”
“Cái gì?”
“Lúc đó em không hề ngã bệnh, có thời điểm mà cả tuần anh vẫn không gặp được em, là vì em đang làm thủ tục xuất cảnh, mấy bước sau cùng rất phiền phức, cho nên em phải chạy ra ngoài cả ngày. Có lúc ngay cả buổi tối cũng không về nhà, đều qua đêm ở chỗ của sư phụ. Em rất yêu anh, nhưng… sư phụ có thể cho em những thứ mà anh không thể. Mặc dù hiện tại em rất hối hận, nhưng em đã đem tất cả mọi thứ mà em có giao hết cho sư phụ, em sẽ đi với ông ấy. Đây chính là báo ứng! Sau này… sau này cuộc sống của chúng ta sẽ không còn dính dáng gì với nhau nữa.”