Chương 13: Phượng đổ trên ngô đồng
Phượng Ly Thiên vốn định ở lại trấn Khánh Phong mấy ngày để Hiên Viên Cẩm Mặc dưỡng thương, nhưng Hiên Viên Cẩm Mặc lại nhất quyết không chịu, thứ nhất y phải vội đến Lô Châu không có thời gian lãng phí ở đây, vả lại hành tung của y đã bại lộ, tiếp tục ở trấn Khánh Phong quá mức nguy hiểm. Phượng Ly Thiên cũng hiểu được đạo lý này, mà quan trọng hơn là hắn không lay chuyển được Hiên Viên Cẩm Mặc.
Vì thế, hai người không đi đường lớn, mà đi vòng theo đường nhỏ gần núi Cừ Nguyệt. Đường lớn từ Khánh Phong đến Lô Châu chỉ có một, đường nhỏ lại có rất nhiều, cho nên an toàn hơn không ít. Lo lắng vết thương của Hiên Viên Cẩm Mặc, Phượng Ly Thiên đặt hành lý lên một con ngựa, còn mình và Hiên Viên Cẩm Mặc thì cùng cưỡi chung một con khác.
Hiên Viên Cẩm Mặc rất bất mãn với việc phải ngồi chung ngựa với Phượng Ly Thiên, hơn nữa còn là ngồi ngang, bởi vì tư thế này nhất định phải tựa vào người Phượng Ly Thiên mới có thể giữ được cân bằng, giống hệt như đang bị ôm vào trong ngực. Nhưng Phượng Ly Thiên lại lấy lí do “Tư thế như vầy phần eo không cần dùng lực” mà cự tuyệt điều chỉnh. Hiên Viên Cẩm Mặc có lòng đấu tranh lại không có lực kiên trì. Tuy rằng không thương tổn đến chỗ yếu hại, nhưng dù sao cũng không phải vết thương nhỏ, dù là tư thế này, khi xóc nảy vẫn sẽ thấy đau.
Nhìn thiên hạ trong lòng vẻ mặt bình tĩnh nhưng lại thường khẽ nhíu mày, Phượng Ly Thiên không khỏi sinh ra ý tưởng diệt Ngưng Huyết Các, tận lực thả chậm tốc độ, một tay giữ dây cương, một tay ôm Hiên Viên Cẩm Mặc.
“Sao ngươi biết là sát thủ của Ngưng Huyết Các?” Hiên Viên Cẩm Mặc hỏi.
“Ha ha, trừ bỏ đám ngu ngốc Ngưng Huyết Các kia, còn có tổ chức sát thủ lại không bôi độc trên đao?” Bởi vì chiều cao hai người không chênh lệch lắm, Phượng Ly Thiên hơi cúi đầu liền có thể chạm vào bả vai Hiên Viên Cẩm Mặc, vì thế nhịn không được ngửi ngửi, hương vị ánh nắng khô mát khiến người ta lưu luyến không thôi.
“Ngươi rất hiểu bọn họ?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày nhìn hắn.
“Đây là dấu hiệu của bọn họ.” Phượng Ly Thiên dời đầu qua một chút, tiếp tục nhìn đường, “Người của Ngưng Huyết Các kiên trì cho rằng sát thủ phải nhờ vào lực lượng của mình giết ch.ết mục tiêu, nhưng bọn họ lại chọn động thủ vào ban ngày, quả thật có chút kỳ quái.”
Hai con ngựa chậm rãi đi tới, mỗi người đều mang tâm sự riêng, nhất thời lâm vào trầm mặc.
Phượng Ly Thiên lo lắng chuyện của Ngưng Huyết Các, trước mắt xem ra là vì Hiên Viên Cẩm Mặc mà đến. Hai thám tử đã bị giết, tin tức cũng không bị truyền ra, việc này cho thấy bọn họ rất rõ ràng hành tung của Hiên Viên Cẩm Mặc, nói cách khác người bên cạnh Hiên Viên Cẩm Mặc rất có khả năng đã phản bội y, là hai thị vệ kia hay là người ở Lô Châu? Người thuê Ngưng Huyết Các và thuê Mạc Sầu Các có thể là cùng một người hay không? Chỗ Mạc Sầu Các còn chưa truyền đến tin tức, xem ra còn phải tr.a xét bên phía Ngưng Huyết Các một hồi.
Hiên Viên Cẩm Mặc đại khái đoán được người thuê sát thủ kia là ai, biết lợi dụng cảm tình của mình với Thiên nhi, tất nhiên có liên quan đến mấy vị hoàng huynh, hoàng đệ kia của y. Bởi vì mấy năm qua, thân thể Hoàng hậu Thượng Quan Nhan càng ngày càng kém, Hiên Viên Ấp định sớm truyền ngôi cho Hiên Viên Cẩm Mặc. Lần này y ra ngoài vì dọn sạch chướng ngại trước khi đăng cơ, chỉ là không nghĩ tới những người này sẽ chó cùng rứt giậu đến mức này, nói vậy ngọc bội xuất hiện trong Lạc Thành……
Bất tri bất giác đã đến trước núi Cừ Nguyệt, thời gian đã gần đến hoàng hôn. Tiếng vó ngựa kinh động chim tước trên ngọn cây, khiến chúng vỗ cánh bay về phía màn trời đỏ sẫm. Chân núi Cừ Nguyệt có rất nhiều cây ngô đồng cao lớn sinh trưởng, điều này khiến Phượng Ly Thiên rất vừa lòng, vì thế quyết định nghỉ ngơi ở chỗ này.
Phượng Ly Thiên nhảy xuống ngựa, đưa tay muốn ôm Hiên Viên Cẩm Mặc xuống, Hiên Viên Cẩm Mặc trừng hắn một cái, rồi lưu loát nhảy xuống. Phượng Ly Thiên sờ sờ cái mũi, mu bàn tay giấu ra phía sau ra hiệu cho ám vệ, nói với Hiên Viên Cẩm Mặc nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi nhặt chút củi.”
Hiên Viên Cẩm Mặc vuốt cằm, không có cậy mạnh, ngồi xuống một tảng đá dưới tàng cây. Cảm nhận được khí tức ám vệ đã vây quanh Hiên Viên Cẩm Mặc, Phượng Ly Thiên nhấc chân đi vào trong rừng.
“Ám Nhất không bảo vệ tốt chủ nhân, xin chủ nhân trách phạt.” Thủ lĩnh ám vệ – Ám Nhất quỳ gối dưới chân Phượng Ly Thiên thỉnh tội.
“Không phải lỗi của ngươi, là ý của bản cung.” Phượng Ly Thiên thở dài, bây giờ còn không thể để Hiên Viên Cẩm Mặc biết sự tồn tại của ám vệ, nếu không chuyện quán trà sẽ không có cách giải thích, xua tay với Ám Nhất, “Đứng lên đi, đi nhặt chút củi.”
“Dạ, chủ nhân,” Ám Nhất đứng lên, vẫn cúi đầu nói, “Mộ Dung công tử truyền tin, hắn đã đến Lô Châu. Ngoại trừ việc này, tạm thời không có tin tức khác.”
Phượng Ly Thiên gật gật đầu không hỏi thêm nữa, chậm rãi đi vào chỗ sâu trong rừng cây. Bóp ch.ết một con thỏ, hai con chim trĩ, nhận lấy bó củi đã cột xong từ tay Ám Nhất, Phượng Ly Thiên mới nhanh chóng thong thả trở về.
Khi Phượng Ly Thiên trở về, Hiên Viên Cẩm Mặc đang tự băng bó vết thương của mình. Trong khoảnh khắc nhảy xuống ngựa, miệng vết thương vẫn khó tránh bị nứt ra. Không ngờ Phượng Ly Thiên lại về nhanh như vậy, Hiên Viên Cẩm Mặc có chút chột dạ mà nhắm mắt lại. Phượng Ly Thiên vội vàng quăng mấy thứ trên tay xuống, ngồi xỗm trước mặt Hiên Viên Cẩm Mặc: “Miệng vết thương bị nứt sao?” Cẩn thận kiểm tr.a một phen, may là không nghiêm trọng lắm, kéo xuống đoạn nội sam đã bị mình xé rách một lần, cẩn thận băng lại vết thương.
Hiên Viên Cẩm Mặc hơi trố mắt mặc hắn đùa nghịch, âm trầm mở miệng nói: “Ngươi, rốt cục muốn cái gì?”
Tay Phượng Ly Thiên khựng lại một chút, quả thật, làm một người vừa quen biết không tới hai ngày, mình có chút quan tâm hơi quá. Ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc, trong ánh mắt xinh đẹp mà thâm thúy kia có đề phòng, nghi hoặc và tịch mịch thản nhiên, chắc đã thật lâu không có ai quan tâm y rồi nhỉ, Phượng Ly Thiên có chút đau lòng nghĩ.
Khóe miệng nhếch lên chút ý cười xấu xa: “Ngươi có cái gì để ta lấy sao?” Phượng Ly Thiên nói xong, nửa thật nửa giả nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc từ đầu đến chân. Hiên Viên Cẩm Mặc vì băng bó miệng vết thương mà kéo áo ra, thân thể rắn chắc mà cân xứng không có sẹo lồi, da thịt màu lúa mạch xinh đẹp dưới ánh hoàng hôn làm nổi bật lên kim quang nhàn nhạt, ánh mắt Phượng Ly Thiên xẹt qua xương quai xanh duyên dáng kia, dừng lại tại phần eo nhỏ hữu lực kia. Hiên Viên Cẩm Mặc xấu hổ ho khan một tiếng, đôi mắt có ánh vàng nhạt lưu chuyển kia, tựa như loài động vật săn mồi trong đêm, nhìn đến Hiên Viên Cẩm Mặc cả người không được tự nhiên.
“Ha ha,” Phượng Ly Thiên cười khẽ ra tiếng, nhẹ nhàng kéo lại áo cho Hiên Viên Cẩm Mặc, “Có lẽ ta quả thật có ý đồ, nhưng không phải ý đồ như ngươi nghĩ. Ngươi chỉ cần biết rằng ta tuyệt đối sẽ không làm bị thương ngươi là tốt rồi, những thứ khác về sau ta từ từ nói cho ngươi.”
Phượng Ly Thiên nói xong liền xoay người nghịch củi. Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn bóng dáng Phượng Ly Thiên như có vài phần đáng thương và cô đơn, không khỏi thở dài. Hôm nay, ở trấn Khánh Phong, Phượng Ly Thiên một chưởng giết ch.ết bảy tám sát thủ, lần đầu tiên Hiên Viên Cẩm Mặc biết võ công của Phượng Ly Thiên cường đại đến mức nào, lấy võ công của Phượng Ly Thiên, muốn giết mình quả thực dễ như trở bàn tay, có lẽ có thể thử tin tưởng hắn, hơn nữa người như vậy nếu có thể để mình sở dụng, nhất định sẽ mang đến chỗ tốt rất lớn.
Nghĩ một chút, Hiên Viên Cẩm Mặc đứng dậy đi đến trước mặt Phượng Ly Thiên, nhìn hắn thuần thục xếp xong củi gỗ, đột nhiên nhớ ra Phượng Ly Thiên không có mua hỏa tập (hột quẹt). Rất ngạc nhiên không biết kế tiếp Phượng Ly Thiên sẽ làm thế nào, đột nhiên rất muốn nhìn thấy trong đôi mắt phượng có thể nhìn thấu hết thảy kia lộ ra kinh hoàng và vô thố. Phượng Ly Thiên ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc mang vẻ mặt xem kịch vui: “Muốn cười thì cười đi.”
“Ha ha……” Hiên Viên Cẩm Mặc rốt cục nhịn không được bật cười.
Phượng Ly Thiên cong hai mắt, ít nhất Hiên Viên Cẩm Mặc lựa chọn tạm thời tin tưởng hắn: “Mặc, ngươi có biết không, kỳ thật đốt lửa không nhất định phải có hỏa tập.”
Hiên Viên Cẩm Mặc cười không nói, thầm nghĩ chắc là Phượng Ly Thiên mang theo đá đánh lửa, cũng không tranh cãi với hắn nữa.
Phượng Ly Thiên cười cười, cầm lấy một cây nhánh cây, vận nội lực vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng nắm nhánh cây một cái, “Phụt”, nhánh cây bỗng nhiên bốc cháy. Hiên Viên Cẩm Mặc không khỏi mở to hai mắt mà nhìn, chưa bao giờ thấy qua công pháp có thể đốt lửa như thế, điều này quả thật trái hẳn với hiểu biết của Hiên Viên Cẩm Mặc.
“Ha ha.” Nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc hiếm khi ngơ ngác, Phượng Ly Thiên vui vẻ mỉm cười, đốt lửa trại, rút chủy thủ ra bắt đầu xử lí chim trĩ và thỏ.
“Đây là công pháp gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi xuống bên cạnh Phượng Ly Thiên.
“Cái này vốn là nội công, chiêu dùng nó để đốt lửa là ta tự mình sáng chế đó.” Vừa nói vừa thuần thục nhổ lông gà “Trước đây bị sư phụ quăng vào núi, không có trái cây dại lại không muốn ăn thịt tươi, cho nên mới chế ra chiêu này……”
……
Mặt trời lặn về Tây, mặt trăng mọc lên ở phía Đông.
Dựa theo kinh nghiệm ăn ngủ trước kia, Hiên Viên Cẩm Mặc định dời đống lửa, trải thảm trên phần đất từng bị đốt qua, nhưng lại bị Phượng Ly Thiên ngăn lại. Phượng Ly Thiên lấy sợi dây thừng treo trên lưng ngựa mới mua ngày hôm qua, mũi chân điểm nhẹ, giống như chim bay đáp trên cây ngô đồng cao mấy trượng, chọn hai nhánh cây thô to gần nhau, tựa như nhện giăng lưới mà dùng dây thừng buộc thành một cái võng, trải thảm lên phía trên. Sau đó, ôm lấy Hiên Viên Cẩm Mặc bay lên.
Đứng ở trên thân cây, Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày kiểm tr.a độ rắn chắn của cái võng, mỉm cười nằm lên. Bởi vì buộc rất dày, nằm trên đó cũng không bị cấn, ngược lại còn vô cùng thoải mái. Phượng Ly Thiên đắp một cái thảm khác lên người Hiên Viên Cẩm Mặc, đi xuống dắt ngựa đến một gốc cây xa hơn, tắt lửa, rồi mới quay lại trên cây, nằm xuống một nhánh cây thô to, đầu gối lên hai cánh tay chuẩn bị ngủ.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày:”Ngươi cứ vậy mà ngủ trên cây sao?”
“Ừ.” Hắn luôn ngủ như vậy trên cây, võng là cố ý làm cho Hiên Viên Cẩm Mặc, đột nhiên có một cái thảm được quăng tới, Phượng Ly Thiên quay đầu nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc, “Làm sao vậy?”
“Buổi tối nhiều sương, đắp đi.” Nói xong, cuộn cái thảm phía dưới đắp lên người mình.
Phượng Ly Thiên cười cười, cọ cọ qua ngủ cùng Hiên Viên Cẩm Mặc.
“Ngươi làm gì đó?” Hiên Viên Cẩm Mặc trừng mắt nhìn Phượng Ly Thiên.
“Buổi tối nhiều sương, ta tới ủ ấm cho ngươi.”
“……” Hiên Viên Cẩm Mặc không nói gì nữa.
Ngô đồng luôn nảy mầm sớm, chỉ ba tháng mà đã rợp lá, cẩn thận che giấu ổ chăn ấm áp trên dây thừng. Ánh trăng xuyên thấu qua cành lá trên đỉnh cây chiếu vào tấm thảm ấm áp, làm cho người ta bất chợt sinh ra một cảm giác an toàn kỳ lạ.
“Ly Thiên.”
“Hửm?” Phượng Ly Thiên mơ mơ màng màng lên tiếng, đột nhiên nhận ra Hiên Viên Cẩm Mặc vậy mà lại gọi tên mình, thoáng cái liền thanh tỉnh.
Ánh mắt Hiên Viên Cẩm Mặc dưới trăng càng thêm lấp lánh, giống như đang hấp thụ tinh hoa ánh trắng kia, nhìn một hồi, ngay cả lòng người cũng như bị hút mất. “Ngươi nói, Phượng hoàng vì sao không phải ngô đồng thì không đậu?”
“Chắc là vì cây ngô đồng rắn chắc, hơn nữa còn không có lớp vỏ sù sì đi.” Đối với văn vẻ thơ ca gì gì đo, truyền thuyết gì gì đó, Phượng Ly Thiên chưa bao giờ thích xem, chỉ là hắn thích ngủ trên cây ngô đồng, hơn nữa còn chính là vì nguyên nhân này.
“Ha ha, đáp rất thú vị.” Hiên Viên Cẩm Mặc cười cười, âm thầm thở dài, thì thào nói, “Cho đến hôm nay, ta mới hiểu được, nguyên nhân Thiên nhi thích một gốc ngô đồng.”
“Sao? Cái gì?” Phượng Ly Thiên tò mò dựng lỗ tai lên.
“Bởi vì Phượng đổ trên ngô đồng, Phượng đổ trên ngô đồng……” Hiên Viên Cẩm Mặc vừa nói vừa nhắm mắt lại, gió đêm phất lên lá cây ngô đồng, giống như đang kể ra một phần triền miên nhiều năm, không giải được, nhớ nhung.