Chương 42: Tin tưởng

Gần đây, tin tức về việc Thái tử bị tàn tật cứ không chân mà chạy, trên phố đầy ắp tin đồn Thái tử đã bị phế.


Mà đối với võ lâm nhân sĩ, triều đình do ai nắm giữ vốn dĩ không quan trọng, điều bọn họ chú ý là việc trang viên của Âu Dương thế gia ở ngoài thành bị tập kích. Âu Dương Hải tuyên bố, tuy rằng thương vong không nặng, nhưng nhất định phải bắt Phượng Cung nợ máu trả máu. Nhưng, chỉ là một câu thoái thác ngoài miệng, có mấy ai tin tưởng chứ? Âu Dương thế gia khẩn cấp rút nhân thủ ở kinh đô về, Âu Dương Hải cũng bị bức phải trở về Giang Nam. Trên đời không bức tường nào không lọt gió, rất nhanh, tin tức trang viên quan trọng nhất của Âu Dương thế gia ở kinh đô bị Phượng Cung diệt sạch đã lan rộng toàn bộ võ lâm, hiệu quả của việc này rất rõ, ít nhất gần nhất không còn xảy ra chuyện khiêu khích thế lực Phượng Cung nữa.


“Muốn Phượng Cung nợ máu trả máu?” Phượng Ly Thiên ngồi trong đình Vãn Phong ở ngoài thành, nhướn mày nhìn Lam Cẩn ngồi đối diện.


Lam Cẩn bóp nát giấy truyền tin do Thiên Cơ Các đưa tới, nâng tay rót đầy ly rượu của Phượng Ly Thiên, khuôn mặt lạnh lùng mang theo vài phần ngưng trọng: “Ly Thiên, ta cảm thấy chuyện Mạc Sầu Các……”


“Suỵt……” Ngón tay thon dài đặt trước cánh môi mỏng mang theo ý cười, “Hôm nay chúng ta tới đây ngắm lá, không nói mấy việc đó.” Phượng Ly Thiên cười cầm ly rượu lên, nhìn lá đỏ khắp núi, kim quang lưu chuyển trong mắt lại lạnh như hàn băng.


Mạc Sầu Các là do Phượng Ly Thiên lập ra lúc vẫn còn là thiếu cung chủ, năm đó vì cảm thấy giữ lại nhiều cao thủ ở trong cung như vậy thật lãng phí, cũng vì theo ý sư phụ sắp xếp cho Quân Mạc Sầu, cho nên Phượng Ly Thiên mới tùy ý lập ra một tổ chức sát thủ như vậy. Tổ chức này là thế lực riêng của Phượng Ly Thiên, ngay cả điện Trưởng Lão cũng không thể nhúng tay vào, trên giang hồ cực ít người biết Mạc Sầu Các lệ thuộc Phượng cung, ngay cả sát thủ bình thường trong Mạc Sầu Các cũng không biết được.


available on google playdownload on app store


Các tổ chức sát thủ luôn có luật ngầm là nước giếng không phạm nước sông, Ngưng Huyết Các tập kích Mạc Sầu Các vốn đã đủ kỳ quái, nay Âu Dương Hải lại thả ra lời này, đối với Phượng Ly Thiên biết rõ quan hệ giữa Âu Dương gia và Ngưng Huyết Các mà nói, chắc hẳn Âu Dương Hải đã biết được Mạc Sầu Các là thế lực của Phượng Cung.


Lam Cẩn đứng dậy đi đến bên đình, lẳng lặng nhìn triền núi xa xa: “Nếu Âu Dương Hải đã biết, hắn…… cũng sẽ điều tr.a ra……” Hắn cũng không muốn nhắc đến tên Hiên Viên Cẩm Mặc trước mặt Phượng Ly Thiên, ngón tay với khớp xương rõ ràng siết chặt lan can, đè nén cảm giác sôi trào dưới đáy lòng.


Phượng Ly Thiên rũ mi, yên lặng uống cạn rượu trong ly: “Nên đến tất nhiên sẽ đến, một ngày nào đó hắn sẽ biết……” Chỉ là hiện tại, còn chưa phải lúc! Chiếc ly trong tay bị bóp nát, Phượng Ly Thiên ném mảnh vỡ xuống đất, không nói ra câu kế tiếp. Hiên Viên Cẩm Mặc một mình đối mặt với tranh đấu trong cung suốt mười mấy năm, làm một đế vương tương lai, y đã sớm mất đi niềm tin đối với người khác, chỉ cần một khúc mắc bé nhỏ cũng đủ phá vỡ tín nhiệm giữa bọn họ, huống chi, lúc đầu lợi dụng Mạc Sầu Các tiếp cận y, vốn là mưu kế mà Phượng Ly Thiên đã sắp đặt từ lâu……


Đông Cung, điện Thái Tử.


Bởi vì vết thương trên chân chưa lành, Hiên Viên Cẩm Mặc không thể vào triều, hiếm khi được lúc thanh nhàn ngồi ở trước cửa sổ đọc sách. Con mèo mập mạp nằm bên cạnh y ngủ khò khò, mèo này đã không còn nhỏ, giống như một lão nhân tuổi xế chiều, bắt đầu sợ hãi mùa đông, Hiên Viên Cẩm Mặc sờ sờ đầu lão mèo, không biết nó có chống đỡ được đến ngày Thiên nhi trở về hay không.


Lúc Đức Phúc đi vào liền nhìn thấy Thái tử đơn độc dựa người vào cửa sổ, nắng chiều rọi lên người y thành những vầng sáng ấm áp, sách cầm trong tay vẫn chưa lật trang nào.
“Điện hạ, đây là tấu chương bệ hạ cho người đưa tới.”


“Để đó đi.” Hiên Viên Cẩm Mặc đau đầu xoa xoa thái dương, phụ hoàng thật là, biết rõ y trọng thương chưa lành, vậy mà vẫn giao một đống chuyện cho y.


Thuận tay mở một cái ra, chính là tấu chương thống lĩnh Ngự Lâm quân yêu cầu bình định Mạc Sầu Các. Hiên Viên Cẩm Mặc khẽ nhíu mày, chuyện điều tr.a thích khách lần này ngoài mặt đều là giao cho thống lĩnh Ngự Lâm quân, chẳng lẽ nhanh như vậy đã có kết quả rồi sao?


“Hoàng hậu giá lâm ” Giọng thông báo the thé của Thái giám vang lên, Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, cũng không đứng dậy.
“Cẩm Mặc, thân thể tốt hơn không?” Thượng Quan Nhan phất tay bảo hạ nhân đang quỳ đứng lên hết, tao nhã ngồi xuống bên cạnh Hiên Viên Cẩm Mặc.


“Nhi thần đi đứng bất tiện, không thể hành lễ với mẫu hậu, mong mẫu hậu thứ tội.” Hiên Viên Cẩm Mặc hơi cúi người xuống.
Thượng Quan Nhan khó chịu nhíu mày: “Đi xuống hết đi, ai gia có chuyện cần nói với Thái tử.”
Đức Phúc lập tức dẫn những người khác lui ra ngoài, cẩn thận khép lại cửa điện.


“Cẩm Mặc, miệng vết thương còn đau không?”
“Hồi mẫu hậu, không đau.”
“Thích khách ở khu săn bắn đã điều tr.a rõ chưa?”
“Ít nhiều cũng có chút manh mối.”
……


Tốn hơi thừa lời nửa ngày, tính nhẫn nại của Thượng Quan Nhan đã bị thái độ không nóng không lạnh của Hiên Viên Cẩm Mặc ăn mòn hết sạch, xem ra không thể lấy tư cách là một mẫu thân để nói chuyện với y rồi. Nàng ngồi thẳng lưng, rũ mi nâng chung trà lên, dùng nắp chén nhẹ nhàng ma sát miệng chén, chậm rãi mở miệng nói: “Cẩm Mặc, ta không vòng vo với con nữa, con và nam nhân kia rốt cuộc là có chuyện gì?”


Hiên Viên Cẩm Mặc thầm cười lạnh, rốt cục cũng vào đề chính rồi sao? Y cũng không trông mong Thượng Quan Tư Di có thể giữ bí mật: “Chính như mẫu hậu nhìn thấy.”


Thượng Quan Nhan đặt mạnh chung trà lên bàn, hít sâu một hơi, cố gắng bảo trì ngữ điệu bình tĩnh: “Con trưởng thành rồi, chuyện của con mẫu hậu không muốn nhúng tay nữa, nếu con xem hắn là nam sủng thì cũng đành thôi, nhưng mà, con phải biết rõ, người kia cũng không phải người thường, con muốn khống chế hắn sao? Con có thể cam đoan hắn tiếp cận con không phải vì mục đích khác sao?”


Hoàng hậu ném cho Hiên Viên Cẩm Mặc một thẻ bài đen nhánh, để lại câu nói đầy ý vị sâu xa này rồi xoay người rời đi.


Hiên Viên Cẩm Mặc cúi đầu nhìn nhìn thẻ bài trong tay, chính là thứ lục soát được trên người thích khích. Nhìn bóng lưng Thượng Quan Nhan rời đi, hàng mi đẹp dần nhăn lại, rốt cuộc mẫu hậu đã biết bao nhiêu? Là y xem thường mẫu thân của mình sao?


Cửa điện mở ra, gió lạnh thổi vào khiến lão mèo phải rúc vào người Hiên Viên Cẩm Mặc, y giơ tay lấy tấm thảm lông trên đùi quấn lên người cái tên ham ngủ kia, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vài chiếc lá khô đang rụng xuống. Mùa đông sắp đến, mùa xuân chính là lúc đăng cơ, trước khi mùa xuân đến, còn có rất nhiều chuyện cần làm.


Lại cầm lên tấu chương vừa rồi, nhấc bút son, phê chỉ thị ở dưới cùng: “Tạm hoãn xử lý.”


Ánh trăng đêm nay không sáng, mờ mờ ảo ảo, tựa như chân tướng sự thật đang bị tầng tầng sương mù che lấp.”Con có thể cam đoan hắn tiếp cận con không phải vì mục đích khác sao?” Lời của mẫu hậu lại văng vẳng bên tai, Hiên Viên Cẩm Mặc xoay người, miệng vết thương trước ngực lại bắt đầu ẩn ẩn đau.


Đưa tay phủ lên ngực, nếu một đao kia sâu thêm chút nữa thì sẽ đâm vào tim y, ngày đó kiếm của y cũng suýt nữa đâm vào tim Phượng Ly Thiên, nhớ tới đôi mắt phượng yêu dã luôn mang ý cười kia của người kia, vào lúc lưỡi kiếm bén nhọn đâm vào, vẫn dịu dàng mà kiên định nhìn y. Nhớ tới người kia từng dùng thanh âm du dương như tiếng suối trong nói với mình: ”Mặc, ta sẽ không rời khỏi ngươi, cho dù người khắp thiên hạ đều đối địch với ngươi, ta cũng sẽ đứng bên cạnh ngươi, giúp ngươi bình định thiên hạ!”


Một trận gió đêm mát lạnh thổi vào từ khung cửa sổ vốn nên đóng chặt, sau đó lại biến mất, giống như chưa từng tồn tại. Một bóng dáng thon dài màu đen bay tới trước giường, đồng tử lưu chuyển kim quang đối diện với đôi mắt trong suốt tỉnh táo của Hiên Viên Cẩm Mặc. Phượng Ly Thiên đi qua, hai tay chống hai bên gối đầu: “Nghĩ cái gì vậy?”


“Nghĩ tới ngươi……” Hiên Viên Cẩm Mặc thuận miệng nói.
Phượng Ly Thiên sửng sốt một hồi, lập tức hiểu ra, ánh mắt vốn mang ý cười cong thành một độ cong đáng yêu: “Nghĩ gì về ta?”


“Nghĩ vì sao ngươi lại gạt ta!” Hiên Viên Cẩm Mặc đột nhiên dùng sức đẩy người trước mặt ra ngồi dậy, lại vì động tác quá mạnh mà ảnh hưởng đến miệng vết thương, “A ” nhịn không được rên khẽ một tiếng, một tay chống lên giường miễn cưỡng ngồi thẳng.


“Mặc!” Phượng Ly Thiên muốn đỡ y, giữa đường lại thu hồi cánh tay.


Thở dốc một hồi, đợi cơn đau kia qua đi, Hiên Viên Cẩm Mặc mới ngồi ngay ngắn lại, lẳng lặng nhìn Phượng Ly Thiên đang đứng đưa lưng về phía ánh trăng, ánh trăng rọi xuống khiến thân thể thon dài kia trông có chút đơn bạc, vô thức hiện ra vài phần cô độc khiến người thương tiếc.


“Mạc Sầu Các là sản nghiệp của ta, không nói với ngươi là sợ ngươi hiểu lầm, chuyện lần đầu gặp ngươi là do ta cố ý sắp xếp, ta……” Phượng Ly Thiên giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện, đứng thẳng tắp bên giường, thành thành thật thật nhận hết lỗi của mình, nhưng vẫn không hề hé răng về nguyên nhân tiếp cận lúc ban đầu.


“Ngươi lại đây.” Hiên Viên Cẩm Mặc thản nhiên nói, trong giọng nói lộ ra vô vàn mỏi mệt.
Phượng Ly Thiên lập tức đi qua, cho dù hiện tại Hiên Viên Cẩm Mặc có cho hắn một đao cũng không sao cả, chỉ cần, chỉ cần y đừng buông bỏ tình cảm vất vả lắm mới có được này.


Hiên Viên Cẩm Mặc đột nhiên đưa tay, ôm lấy Phượng Ly Thiên, thời gian tựa như ngưng tại khoảnh khắc này.
“Để ta ôm một chút, chờ ta ngủ ngươi lại đi.” Vốn là câu làm nũng, bị Hiên Viên Cẩm Mặc nói ra cũng biến thành mệnh lệnh.


Phượng Ly Thiên sửng sốt hồi lâu, Mặc đây là, đang làm nũng sao? Chậm rãi đưa tay, ôm lấy người trên thân, tham lam hít vào hương vị trên người Hiên Viên Cẩm Mặc: “Muốn ôm bao lâu cũng được, yên tâm ngủ đi.”


“Bình sinh ta hận nhất người khác gạt ta.” Nhận ra tấm lưng Phượng Ly Thiên hơi cứng đờ, Hiên Viên Cẩm Mặc cười khẽ, “Ngươi sợ sao?”


“Phải.” Phượng Ly Thiên cười tự giễu, có chút tủi thân nói “Ta sợ.” Chôn đầu vào cổ Hiên Viên Cẩm Mặc, hé miệng, nhẹ nhàng cắn cắn làn da co dãn cực tốt kia. Tựa như một con chó lớn cố gắng cắn một ngụm lên khúc xương sắp bị người khác cướp đi.


“Ưm” Hiên Viên Cẩm Mặc ưm một tiếng, đẩy cái đầu lông xù kia ra, Phượng Ly Thiên không thuận theo lại tiếp tục xáp qua, rầu rĩ nói: “Mặc, lúc gặp được ngươi ở Thính Vũ Lâu ta đã nhận định, ngươi chính là người ta muốn khuynh tẫn tất cả để bảo vệ, cho nên mới sắp xếp màn ám sát kia, chỉ vì muốn tìm một cơ hội tiếp cận ngươi mà thôi, sau lại sợ ngươi hiểu lầm, nên mới không dám nhắc tới chuyện Mạc Sầu Các……”


Hiên Viên Cẩm Mặc thở dài, thanh âm trầm thấp du dương vang lên, nhấn mạnh từng chữ: “Phượng Ly Thiên, ngươi nghe, ta chỉ cho ngươi một cơ hội, nếu sau này ngươi còn lừa gạt ta, ta, tuyệt không tha thứ cho ngươi!”






Truyện liên quan