Chương 50: Xảo ngộ
Tú bà mũm mỉm của Khinh Mộng Lâu vẫn luôn nhiệt tình như trước:
“Hai vị công tử xin mời vào trong.” Ở cái chốn mua vui này luôn rất thực tế, tú bà thấy hai người quần áo hoa lệ, khí chất phi phàm tất nhiên là tâm hoa nở rộ, ân cần dẫn người tới nhã gian lầu hai.
“Công tử có vừa lòng không?” Nhìn oanh oanh yến yến trong phòng, Phượng Ly Thiên chỉ lắc lắc ly rượu trong tay, trong mắt phượng biến mất lưu quang mang theo ý cười, nhưng lại rất giả tạo khiến người ta sợ hãi. Tú bà đã nhìn qua vô số người, tất nhiên biết loại người nào không thể trêu vào, nói hết nửa ngày, vị này là dầu muối đều không chịu, vị công tử khác thì cũng chẳng thấy có hưng trí gì, bà không khỏi thầm kêu khổ, nhẫn nại nói, “Nếu công tử không vừa mắt với mấy người này, tiểu nhân lại đi tìm vài cô nương khác đến, không biết công tử thích dạng người như thế nào?”
“Bảo mấy cô nương này đi xuống hết đi, bản công tử muốn Mục đến bồi rượu.” Hắn nghiêng người nhếch lên một nụ cười xấu xa, chậm rãi uống cạn rượu trong ly.
Tú bà lập tức sửng sốt, người tên Mục này là Tổng quản sự của phân hào Khinh Mộng Lâu ở Lô Châu, những chuyện trong lâu đều là do hắn xử lí, kỳ thật tú bà cũng chỉ là người được hắn mướn về làm việc thôi, bà ta chỉ biết trong tay Mục có thế lực trong chốn võ lâm, mỗi lần có người gây chuyện đều có thể giải quyết rất nhanh gọn, ngoại trừ việc này ra thì cũng chẳng còn biết gì nữa.
“Công tử chờ một lát.” Tú bà lập tức lui ra ngoài, nhắc tới tên của Mục, thì không còn là chuyện bà ta có thể quản được nữa.
Lầu hai nhã gian có ba mặt là tường, mặt còn lại là lan can cao đến thắt lưng, phía trên treo một cái màn trúc tinh xảo, làm như vậy là để tiện cho khách nhân thưởng thức biểu diễn dưới lầu, nếu khách nhân muốn có không gian riêng tư, vậy chỉ cần buông màn trúc xuống, màn này rất dài có thể che kín xung quanh.
Lúc hoàng hôn buông xuống, chốn mua vui này bắt đầu trở nên náo nhiệt. Trong đại đường hạ xuống một vũ đài rộng lớn, rất nhiều vũ cơ đang khởi vũ trong tiếng đàn sáo du dương. Dặn dò chuyện phải làm xong, Phượng Ly Thiên xua tay bảo Mục đang cung kính đứng bên cạnh lui ra ngoài.
“Hắn là người của Phượng Cung sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc đứng dậy, nghiêng người tựa vào lan can nhìn người bên cạnh.
“Ừ, kỳ thật Tổng quản sự của bất cứ Khinh Mộng Lâu nào cũng tên là Mục cả.” Hắn vươn tay ôm lấy thắt lưng người bên cạnh, đem đầu tựa vào người y cọ cọ, “Khinh Mộng Lâu do Thiên Cơ Các quản lý, dùng để thu thập tình báo và rải tin tức.”
“Không phải do Mộ Dung Kì quản sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhớ rõ lần trước tới đây đã gặp Mộ Dung Kì.
“Hắn chỉ quản lý chuyện buôn bán….”
Đột nhiên, dưới lầu vang lên tiếng trầm trồ tán thưởng cắt ngang cuộc đối thoại của hai người. Chỉ thấy trong tầng tầng lụa mỏng, một nữ tử dáng người thướt tha ôm tỳ bà chậm rãi đi tới, dịu dàng nói: “Hôm nay hiếm khi các vị khách quan vui vẻ như vậy, Trà Yên xin tự dâng một khúc.” Nàng chính là đầu bài trong lâu — Trà Yên.
Ngón tay thon dài như ngọc nhẹ gãy dây đàn, âm thanh mượt mà thanh thúy giống như cào nhẹ lòng người, khiến cả đại sảnh đều trở nên yên ắng.
“Không hổ là đầu bài, có thể trấn tràng được kìa.” Phượng Ly Thiên nheo mắt nhìn về phía Trà Yên.
“Còn không đẹp bằng Thượng Quan Tư Di.” Hiên Viên Cẩm Mặc đẩy móng vuốt bên hông ra, dựa trên lan can thản nhiên nói.
Nghe thấy cái tên “Thượng Quan Tư Di” này, Phượng Ly Thiên lập tức mất hưng trí tiếp tục nghe khúc, hắn đứng bật dậy, túm cái tên gia hỏa cố ý chọc tức mình lại, một tay ôm chặt thắt lưng y, tay kia nắm lấy cái cằm duyên dáng: “Mặc, xem ra chúng ta chỉ đành chờ ngày mai mới đi tìm Đỗ Thì Hành rồi.” Đầu lưỡi hồng nhạt chậm rãi lướt qua cánh môi mỏng nhạt màu, ý uy hϊế͙p͙ lộ ra trong câu nói, Mặc của hắn cần được dạy dỗ lại cho tốt rồi.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhướn mày: “Sao, cung chủ muốn Trà Yên cô nương thị tẩm sao?”
Kim quang trong mắt phượng nháy mắt lưu chuyển nhanh hơn, hắn điểm nhẹ lên chóp mũi anh tuấn của người trước mắt, cười hỏi: “Mặc, không phải ngươi ghen đó chứ?”
“Hừ!” Y hừ lạnh một tiếng đẩy cái tên đang giam cầm mình ra, khinh thường nhìn xuống lầu, “Bản điện sẽ ăn dấm chua của một xướng kĩ sao?”
Phượng Ly Thiên nhịn cười nghiêng qua, từ phía sau ôm lấy đại gia hỏa tức giận vô cớ kia, gác cằm lên bờ vai dày rộng của y: “Bản cung quả thật cần người thị tẩm, ừm, không bằng đêm nay liền triệu Mặc mỹ nhân đi.”
“Cút!” Y nâng khủy tay thúc về phía sau.
Phượng Ly Thiên chuẩn xác đón được khủy tay đánh tới, ngậm vành tai đáng yêu kia vào trong miệng gặm cắn, thân thể người trong lòng run rẩy, khủy tay còn lại cũng đồng thời đánh tới, hắn thuận tay túm luôn cánh tay này lại rồi khóa ở phía sau, hắn kéo mạnh một cái, cả người Hiên Viên Cẩm Mặc liền ngã qua, hắn chuẩn xác cắn lên cánh môi không thành thật kia.
Bởi vì thân thể bị đè rất thấp, Hiên Viên Cẩm Mặc không thể giữ được cân bằng, điểm tựa duy nhất chính là móng vuốt trên lưng, y chỉ đành một tay ôm cổ Phượng Ly Thiên, một tay đánh lên người tên vô lại này. Phượng Ly Thiên cũng mặc y đánh, bàn tay còn rảnh rỗi tháo then cài của màn trúc ra, màn trúc tinh xảo lập tức buông xuống, chắn đi mất ánh mắt kinh ngạc hoặc tham lam đang phóng tới bên này. Trong khoảnh khắc màn trúc buông xuống, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt của Hiên Viên Cẩm Mặc.
“Ưm ưm…” Y muốn nói chuyện, nhưng lại bị đôi môi ấm áp kia ập xuống khiến cho không thốt được lời nào, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Phượng Ly Thiên bế người trong lòng lên, vừa tỉ mỉ ɭϊếʍƈ qua khoang miệng ngon lành của người nọ, vừa đi tới giường lớn trong nhã gian.
Đỗ Thì Hành mặc thường phục, vẫn như bình thường, đúng giờ chạy đến Khinh Mộng Lâu.
“Ủa, Đỗ đại nhân, ngài tới rồi hả.” Tú bà quen thuộc dẫn Đỗ Thì Hành tới đại đường.
Trà Yên trên đài lơ đãng liếc nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục tươi cười hát xướng. Người trong phòng thấy vị quan phụ mẫu luôn nghiêm trang này xuất hiện ở đây cũng là thấy nhưng không thể trách, thậm chí có vài người còn tới chào hỏi vấn an. Đỗ Thì Hành đáp lễ, rồi lại quay đầu nhìn về phía nữ tử trên đài.
“Đại nhân, khách quý trên lầu cho mời.” Một quản sự vội vàng chạy tới, nói nhỏ bên tai Đỗ Thì Hành.
Đỗ Thì Hành nhíu nhíu mày, ở Lô Châu có không ít người muốn kết giao với hắn, xem tình hình này thì chắc trên kia là một người có uy vọng cao. Nhưng ở địa phận Lô Châu thì hắn là lớn nhất, việc mời mọc thế này tuyệt đối là không đủ tôn trọng. Hắn bị người quấy rầy vốn đã rất căm tức, giờ lại càng buồn bực thêm, hừ lạnh một tiếng nói: “Người nào cao giá quá vậy, muốn bản quan tự mình đến gặp.”
“Đại nhân thứ tội, tiểu nhân cũng chỉ tới truyền lời, chỉ là vị khách này cực kỳ tôn quý, nên chỉ có thể làm phiền đại nhân dời bước.” Kỳ thật, vị khách kia rốt cuộc có thân phận gì hắn cũng không biết, chỉ là ngữ khí và tư thái của người nọ lại khiến người ta vô thức muốn thần phục, đã là người làm ăn khéo léo thì dĩ nhiên có thể đoán ra thân phận người kia không tầm thường.
Đến lúc này Đỗ Thì Hành mới đứng dậy, theo quản sự lên lầu. Tuy lời của quản sự chưa chắc chính xác, nhưng người có thể khiến Khinh Mộng Lâu e sợ quả thực rất đáng gặp. Đẩy cửa nhã gian ra, Đỗ Thì Hành lập tức đã bị cảnh tượng trước mắt làm sửng sốt.
Màn trúc tinh xảo ngăn cách nhã gian nửa hở với bên ngoài, trước bàn gỗ lê, thanh niên tuấn mỹ cao quý một tay nâng ly, chậm rãi thưởng thức rượu ngon trong đó, ngoại sam bằng tơ bạc trên người y hấp thụ ánh nến, chiết xạ ra ánh sáng chói mắt, trong vô thức, hắn như thấy được một ngân long lấp lánh đang quấn quanh người thanh niên. Không phải Thái tử điện hạ thì còn có thể là ai?
Đỗ Thì Hành lập tức ngơ ngác, không ngờ Thái tử lại thật sự tới tìm hắn, mãi đến khi ánh mắt sắc bén như thực chất của người bên cạnh Thái tử bắn tới hắn mới kịp hoàn hồn, “bùm” một tiếng quỳ xuống: “Tri phủ Lô Châu Đỗ Thì Hành tham kiến…”
Hiên Viên Cẩm Mặc nâng tay cắt lời của Đỗ Thì Hành, thản nhiên nhìn lướt qua ghế dựa bên bàn: “Ngồi đi.”
“Thần không dám.” Đỗ Thì Hành đứng dậy, cung kính đứng ở một bên, trên trán không khỏi toát ra một lớp mồ hôi mỏng, sau uy áp của Thái tử, ánh mắt của người đang ngồi phía sau y càng khiến hắn thấp thỏm không yên.
Lén nâng mắt nhìn lên, dung mạo người nọ phảng phất như thiên nhân, chỉ là đôi mắt phượng hẹp dài kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn, trong đồng tử đen thẫm ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Thái tử luôn vui buồn không lộ, cho nên Đỗ Thì Hành đã sớm quen với việc quan sát người bên cạnh Thái tử để đo lường suy nghĩ của y, giờ xem ra, Thái tử đã có hiểu lầm gì với mình rồi sao?
Hiên Viên Cẩm Mặc không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng uống rượu.
“Từ sau khi điện hạ bị người cướp khỏi thiên lao, vi thần vẫn luôn lo lắng an nguy của điện hạ.” Đỗ Thì Hành như có chút đăm chiêu liếc nhìn Phượng Ly Thiên một cái, lại phát hiện người nọ vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cánh môi nhạt màu của Phượng Ly Thiên khẽ nhếch, phát ra giọng nói đầy châm chọc: “Đỗ đại nhân nhớ Thái tử tới mức chạy tới Khinh Mộng Lâu này sao.”
“Việc này…Thái tử minh giám, thần chỉ là…..” Ông cụ non luôn luôn trầm ổn như Đỗ Thì Hành hiếm khi lại xuất hiện vệt đỏ ửng trên mặt.
“Đủ rồi!” Hiên Viên Cẩm Mặc phiền chán nhướn mày, ngẩng đầu liếc nhìn Phượng Ly Thiên một cái, “Ngươi cũng đừng có quấy rối nữa.”
Phượng Ly Thiên uất ức bĩu môi, đưa tay rót đầy ly rượu cho Hiên Viên Cẩm Mặc. Vừa rồi rõ ràng đã ôm Mặc lên giường được rồi, vậy mà đôi môi mê người kia lại nói ra một câu khiến người ta cực kỳ mất vui: “Đỗ Thì Hành ở phía dưới, gọi hắn lên đây nói chuyện đi”, vì thế, hắn tiếp tục oán niệm trừng cái tên không nên xuất hiện nào đó.
“Hiện giờ trong cung thế nào?” Nhấp nhẹ một ngụm rượu trong chén, vẻ mặt của y lại mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Hoàng Thượng không có chiêu cáo thiên hạ chuyện Thái tử mất tích, còn chuyện trúng độc thì đang điều tra.”
“Nếu không có chiêu cáo thiên hạ, vậy ngươi làm sao biết được?” Đỗ Thì Hành là do Hiên Viên Cẩm Mặc một tay tài bồi, cho nên y vẫn có niềm tin với hắn, không cần quanh co lòng vòng nữa.
Đỗ Thì Hành bước tới vài bước, lại quỳ xuống bên chân Hiên Viên Cẩm Mặc, lấy từ trong ngực ra một lá thư, dùng hai tay trình lên: “Ba ngày trước, Hoàng hậu nương nương phái người ra roi thúc ngựa đến tìm vi thần, kể sơ lược tình hình cho vi thần biết, cũng dặn dò vi thần giao lá thư này cho điện hạ.”
Hiên Viên Cẩm Mặc trầm mặc một hồi, trong phòng lập tức cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn sáo dưới lầu nhẹ nhàng truyền đến. Đỗ Thì Hành vẫn duy trì tư thế giơ hai tay trình lá thư.
Thật lâu sau, Hiên Viên Cẩm Mặc thở dài một hơi, nhận lấy lá thư.
“Keng!” Một tiếng rút kiếm thanh thúy vang lên, Phượng Ly Thiên híp lại mắt phượng yêu dã, lạnh lùng kề lưỡi kiếm sắc bén vào cổ Đỗ Thì Hành: “Chắc Đỗ đại nhân cũng hiểu, người biết nhiều bí mật thường sống không lâu.”
Đỗ Thì Hành hơi run lên, nhưng vẫn can đảm ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn giữ vẻ mặt đạm mạc như trước: “Vi thần hiểu được, việc này liên quan đến vận mệnh Đại Huy ta, thần tất nhiên…..”
“Ngươi còn có tâm nguyện gì không?” Đặt lá thư lên bàn, Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn bao niêm phong lá thư làm bằng thiên tàm ti, rồi thản nhiên cắt ngang bài diễn thuyết hy sinh vì nghĩa lớn của Đỗ Thì Hành.
“Trong nhà thần có một mẹ già còn đang ở kinh thành, ngoài ra……” Đỗ Thì Hành dừng một chút, trên mặt nổi lên hai vệt đỏ ửng, “Thần cả gan cầu điện hạ một chuyện.”
“Nói đi.”
“Cầu điện hạ mua lại đầu bài của Khinh Mộng Lâu – Trà Yên, tìm người tốt rồi gả nàng đi…..” Nói xong liền cúi thấp đầu.
“Thì ra là thế.” Hiên Viên Cẩm Mặc hiểu rõ rồi cùng Phượng Ly Thiên trao đổi ánh mắt, khó trách Đỗ Thì Hành luôn đúng giờ chạy đến Khinh Mộng Lâu nghe hát, thì ra là gỗ mục gặp mùa xuân, “Vì sao không mua Trà Yên về?”
Đỗ Thì Hành cười khổ: “Tú bà nói Trà Yên không phải cô nương trong lâu này, chỉ là lúc Khinh Mộng Lâu khai trương, mượn từ nơi khác đến trấn tràng, huống chi, cho dù bọn họ chịu bán, thần cũng không trả nổi cái giá kia.”
Hiên Viên Cẩm Mặc dùng ngón tay gạt nhẹ mũi kiếm của Phượng Ly Thiên ra, đương nhiên trước khi ngón tay thon dài kia chạm vào thân kiếm, Phượng Ly Thiên đã dời nó đi rồi. Y đưa tay nâng người trên đất dậy, nói, “Ngươi trở về tiếp tục chú ý chuyện trong triều, ngoài ra hãy điều tr.a xem trong Lô Châu có người nào tên Dạ Minh thường lui tới không, còn về chuyện của Trà Yên…….” Y nhướn mày nhìn về phía Phượng Ly Thiên, “Không biết ông chủ có chịu bỏ thứ yêu thích hay không?”
Nhìn vẻ trêu tức trong đôi mắt như hắc diệu thạch kia, đẹp đến khó cưỡng, Phượng Ly Thiên chỉ cảm thấy Tiểu Phượng Phượng vừa rồi đã đứng thẳng giờ lại càng thêm phấn chấn tinh thần, hắn thầm mong mau chóng đuổi cái tên Đỗ Thì Hành cản đường này đi nhanh cho rồi: “Việc này tất nhiên không thành vấn đề, nhưng còn phải xem điện hạ có đưa ra giá hợp lí không thôi.”