Chương 112: Ném đá dấu tay (6)
Tiêu Viễn Trình nổi giận đùng đùng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được biện pháp gì thích hợp.
” Lão gia, không bằng chút nữa ngươi phái người đi gặp Tiền quản gia của An quốc công phủ, mang theo chút lễ vật hướng hắn giải thích rằng sự việc giết người là do Hoàng Bắc Nguyệt gây nên, cùng chúng ta không có liên hệ gì. Hơn nữa như vậy cũng biểu thị sự thương xót của chúng ta đối với Tiết tiểu thư. Chỉ cần có thể cầu hắn nói vài lời lời trước mặt An quốc công, rũ sạch quan hệ, để An quốc công nếu muốn tính sổ cũng sẽ tìm Hoàng Bắc Nguyệt mà không phải chúng ta.”
Tuyết di nương tâm tư cẩn thận, tính toán chu đáo, Tiêu Viễn Trình đa số cũng nhờ vào mưu trí của nàng mà phát triển. Giờ khắc này nghe nàng nói vậy liền gật đầu, lập tức sai người đi chuẩn bị lễ vật hướng An quốc công phủ tạ lỗi.
Hoàng Bắc Nguyệt trở về Lưu Vân Các, như có điều suy nghĩ cười cười. Nàng thông qua Băng Vũ đã nghe hết cuộc trò chuyện của bọn họ.
Muốn không quan tâm, điều đó dễ như vậy ư?
Nàng thay một thân trường bào cùng đấu bồng màu đen, dặn Đông Lăng ở nhà cẩn thận rồi vụng trộm chạy ra ngoài.
Đi dạo một vòng xung quanh Bố Cát Nhĩ phường thị, nàng đặc biệt lưu ý đến một tửu lâu mà những tên dong binh thường xuyên lui tới.
” Yểm, ngươi thật sự cảm giác được tên Tiết Triệt kia tới chỗ như thế này sao?” Nàng cau mày chất vấn Yểm. Địa phương dong binh thích đến đa số đều phi thường ầm ĩ hỗn loạn, nàng có chút hoài nghi một quý tộc đệ tử như Tiết Triệt lại đến nơi này.
” Bên trong Hồng Thù có khí tức của hắc ngọc, ta cảm giác được ở gần đây.” Yểm lười biếng nói.
Từ hôm cho hắn ra ngoài vui chơi, hình như tâm tình của hắn rất thoải mái, hai ngày nay tựa hồ cũng khá là vui vẻ.
Hoàng Bắc Nguyệt đẩy cửa một gian tửu điếm, đi vào nhìn một vòng, thấy trên lầu hai có một bóng người quen thuộc, nàng nhíu mày hướng lên đó mà đi.
Đám dong binh vốn đang cãi nhau chí chóe trong nháy mắt vì nàng bước vào mà trở nên im lặng, lập tức quay đầu nhìn nàng.
Có người há to miệng, rượu trong miệng chưa kịp nuốt xuống đã “ào ào” chảy ra.
Có thể trông thấy nhân vật trong truyền thuyết ở khoảng cách gần như vậy, những người này làm sao lại không khiếp sợ cho được.
Việc Hí Thiên đại nhân đánh bại Bất Bại Tướng Quân Tư Mã Quy Yến của Nam Dực quốc đã truyền khắp toàn quốc rồi.
Cái tên Hí Thiên này đã thành danh hiệu của cường giả, rất nhanh đã truyền khắp Tạp Nhĩ Tháp đại lục.
” Hí…Hí Thiên đại nhân, xin hỏi ta có thể giúp gì cho ngài?” Tiểu nhị trong quán vội vã chạy tới, kích động hỏi.
Trong tửu điếm đã kín người, nàng đành tùy tiện ngồi xuống một chỗ trống trước mặt, lạnh nhạt nói: ” Một bình nho tím ủ. “
Nho tím ủ là loại rượu dân gian bình thường nhất ở Nam Dực quốc, hương vị mạnh mẽ, tư vị thuần khiết, tuy không thể so sánh được với quỳnh tương ngọc dịch mà đám quý tộc hay uống nhưng bởi vì giá rẻ nên rất được hoan nghênh.
” Các ngươi đừng tới làm phiền ta! Lăn xa một chút!” Người đối diện bỗng nhiên vỗ bàn một cái, say khướt nói.
Hắn vừa kêu xong, người xung quanh đều xoay đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo vài phần thương cảm.
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Hoàng Bắc Nguyệt từ phía sau áo choàng vang lên: ” Nga? Nơi này không thể ngồi sao?”
” Ta đã nói không…” Người kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vốn đang say bí tỉ lại nhìn thấy nhìn thấy đấu bồng màu đen, trong giây lát chợt ngẩn ra.
Cổ họng ú ớ mấy tiếng, không nói ra lời.
” Xin lỗi, đã quấy rầy.” Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, giả vờ bỏ đi.
” Hí Thiên đại nhân!” Đầu óc say mèm trong giây lát tỉnh lại, Tiết Triệt vội vàng đuổi theo, cung kính nói:
” Là ta có mắt không tròng. Chỗ này đương nhiên có thể ngồi, mời ngài ngồi.”