Chương 135: Minh tranh ám đấu (9)
“Đến gần phụ tử An Quốc công, cũng không phải đồ tốt lành gì!” Công chúa Anh Dạ vừa nói, trên mặt hiện lên một chút mất mát, sâu kín nói, “Kỳ thật, nàng có phải người tốt hay không cũng không liên quan gì tới ta, nhưng mà hoàng huynh rất khó cho qua.”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn vẻ mặt của nàng, lặng lẽ thở dài một tiếng.
“Hoàng huynh thật thưởng thức nàng, nhưng nàng cấu kết cùng phụ tử An Quốc công cùng một chỗ, hừ! Sau này nàng cùng hoàng huynh không làm bằng hữu được thì liền làm địch nhân đi!”
Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi buồn bực một trận, nàng làm sao có thể cấu kết cùng phụ tử An Quốc công đây?
Sau khi chương trình học buổi sáng kết thúc, phần lớn các thiếu gia, tiểu thư trong đế đô cũng không trở về nhà dùng cơm, thứ nhất xe ngựa xóc nảy, thứ hai ở trong học viện không ít con cái thế gia, mọi người cùng nhau ăn cơm để gia tăng cảm tình, đối với tiền đồ sau này hẳn là có giúp ích.
Bởi vậy mỗi ngày đến đi học, nha hoàn đều chuẩn bị hộp đựng thức ăn để cùng mang đến, trong lúc nghỉ trưa tại học viện thì dùng.
Trong nhà ăn đã có nhiều người, công chúa Anh Dạ liền mang theo Hoàng Bắc Nguyệt đi ra, đến Tùng Cúc đình trong Quốc Tử Giám ăn cơm, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ dẫn theo một nha hoàn là Đông Lăng, công chúa Anh Dạ dẫn theo hai cung nữ thân thủ không tồi, một người tên là Vô Song, một người tên là Vô Hoan.
Đông Lăng cùng hai nha hoàn này tán gẫu không tệ, ba nha đầu cười cười nói nói, trong Tùng Cúc đình một mảnh hoan thanh tiếu ngữ.
Lúc này, đột nhiên có tiếng đàn truyền đến, thánh thót róc rách, chợt cao chợt thấp, trong chốc lát như gió thổi mây bay, trong chốc lát như giọt nước rơi trên đá.
“Là tiếng đàn của Dực vương tử!” Vô Song vẻ mặt say mê, “Dực vương tử thật là quân tử ôn nhuận phong nhã.”
“Đúng vậy, tiếng đàn này, thiên hạ vô song!” Vô Hoan che cái miệng nhỏ nhắn cười rộ lên, ngay cả công chúa Anh Dạ cũng không khỏi mỉm cười, trên mặt thần sắc rõ ràng là rất ngưỡng mộ.
“Nha đầu lắm miệng này, coi chừng ta đánh ngươi!” Vô Song lập tức đỏ mặt, lặng lẽ nhìn thoáng qua công chúa Anh Dạ, thấy nàng đắm chìm ở trong tiếng đàn, không có nghe được lời Vô Hoan nói, mới trừng mắt nhìn Vô Hoan một cái.
Hoàng Bắc Nguyệt chớp chớp đôi mi thanh tú.
Ôn nhuận phong nhã?
Quân tử?
Các nàng đều là chưa từng thấy khuôn mặt thật của hắn dưới mặt nạ mà thôi!
Tiếng đàn này giống như một trận gió, thổi vào trong lòng mỗi người, giờ ngọ trong Quốc Tử Giám, đều tĩnh lặng lại, mặc cho tiếng đàn ở xung quanh lưu chuyển.
Ngày hôm qua bị Phong Liên Dực đoạt Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh, Hoàng Bắc Nguyệt đối với hắn có một bụng hỏa, suy nghĩ có cơ hội nhất định phải cho hắn một ít giáo huấn, hiện tại nghe được tiếng đàn của hắn, chuyện tối hôm qua lại hiện lên, vẻ mặt nàng không hài lòng buông đũa.
“Bắc Nguyệt, ngươi còn chưa chính thức gặp qua Dực vương tử đi? Bây giờ hắn là lão sư dạy đánh đàn, ta đưa ngươi đi gặp hắn.” Công chúa Anh Dạ đột nhiên đứng lên, lôi kéo tay Hoàng Bắc Nguyệt đi ra ngoài.
Đông Lăng nói: “Công chúa điện hạ, tiểu thư của chúng ta chọn khóa học đánh đàn…”
Vô Hoan vỗ vỗ bả vai của nàng nói: “Là công chúa của chúng ta muốn gặp Dực vương tử, mới lôi kéo quận chúa đi để có thêm can đảm thôi!”
“Chẳng lẽ công chúa đối với Dực vương tử…” Đông Lăng có chút kinh ngạc.
“Công chúa và Dực vương tử từ nhỏ cùng nhau lớn lên, công chúa thưởng thức cách làm người của Dực vương tử thôi.” Vô Song vội vàng nói, lặng lẽ nhìn thoáng qua Vô Hoan lắm miệng.
“Hóa ra là như vậy.” Đông Lăng gật đầu, thu hộp đựng thức ăn nói, “Chúng ta cũng theo qua đi.”
Cầm uyển
Đường nhỏ xa xa, vài cây tử đằng buông xuống, đóa hoa màu tím nhạt cực kì giống ánh mắt của ai đó.
Gạt hoa ra mà đi, bước chân nhẹ nhàng lặng lẽ, tiếng đàn dần dần gần.
Thời điểm bon họ tới gần, tiếng đàn tuyệt vời tựa thiên âm liền dừng lại.