Chương 138: Minh tranh ám đấu (12)
Phong Liên Dực bất đắc dĩ lắc đầu: “Xảo quyệt âm hiểm, thua ngươi rồi.”
Hoàng Bắc Nguyệt dương dương tự đắc nhướn lông mày, ngươi không thua sao được?
“Nhưng mà Tẩy Tủy Đan không phải muốn luyện thành là có thể luyện được, nhất định cần phải chờ một quãng thời gian.”
“Đương nhiên ta biết việc này, ta có kiên nhẫn chờ, mấy loại dược liệu trân quý để luyện chế Tẩy Tủy Đan, ta cũng sẽ tìm giúp.”
Để hắn luyện chế Tẩy Tủy Đan nhưng Hoàng Bắc Nguyệt cũng chưa từng nghĩ sẽ ngồi mát ăn bát vàng*, có mấy loại dược liệu vô cùng hiếm thấy, dù có tiền cũng không mua được.
* Không làm mà hưởng.
Phong Liên Dực nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Hai tháng sau chính là thời kỳ luyện dược tốt nhất, do đó phải tìm được đầy đủ dược liệu trước thời điểm đó, càng nhiều càng tốt.”
Phối phương Tẩy Tủy Đan nàng không biết rõ ràng, bởi vậy nói: “Cần những thứ gì, ngươi liệt kê cho ta một danh sách, ta sẽ đi tìm.”
“Được.” Hắn mỉm cười chứa sự ưu nhã nhu hòa đáp ứng, ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy công chúa Anh Dạ bưng trà cụ đi tới, vẻ tươi cười chậm rãi chuyển sang lãnh đạm.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhận ra được tiếng bước chân của nàng, liền xoay người, ngồi xuống ở bên cạnh bàn, tùy ý khẽ động vài dây đàn.
Hai người nhất thời vân đạm phong khinh, ánh mắt nhàn nhã, giống như chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.
Công chúa Anh Dạ không biết pha loại trà gì mà trong Cầm Uyển phiêu tán một mùi thơm kỳ dị, nàng bày xong bộ trà cụ, động tác thành thạo rót nước vào ba chén trà.
Nhưng còn chưa uống trà, nha đầu Đông Lăng liền chạy vào.
“Tiểu thư, không tốt, đại thiếu gia đánh nhau cùng với Tiết Triệt ở bên ngoài!”
Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ thầm hắn đánh nhau với Tiết Triệt thì liên quan gì đến nàng? Bọn họ lưỡng bại câu thương nàng càng vui mừng, tuy nhiên có công chúa Anh Dạ ở đây, nàng không nên biểu hiện lãnh huyết vô tình như vậy, liền đứng lên nói: “Sao lại thế này?”
“Là do Tiết Triệt gây chiến trước, ta đoán chỉ sợ đại thiếu gia không phải là đối thủ của Tiết Triệt.”
“Đi xem một chút.” Hoàng Bắc Nguyệt đặt chén trà xuống, nhanh chóng rời đi cùng Đông Lăng.
Đã thương lượng xong giao dịch với Phong Liên Dực, ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa, nàng cũng muốn rời đi sớm một chút.
Tiêu Trọng Kỳ và Tiết Triệt đang tỷ thí trên lôi đài, Tiêu Trọng Kỳ là kẻ ngu tính cách xúc động, khẳng định bị Tiết Triệt dùng phép khích tướng, khiến cho hắn đáp ứng lên lôi đài, cũng không suy nghĩ lại, thực lực của hắn thế nào?
Võ giả đánh với triệu hoán sư, vốn đã chịu thiệt hơn rồi, huống chi Tiết Triệt còn có Hồng Chu, nếu thực lòng muốn giết ch.ết Tiêu Trọng Kỳ, Tiêu Trọng Kỳ sẽ còn đường sống sao?
Phía trước Đông viện có một sân luận võ lớn, lôi đài luận võ lớn hơn mấy lần ở Võ Đạo viện, Hồng Chu thả ra, vẫn có thể hành động tự nhiên ở trên lôi đài.
Dưới lôi đài vây quanh đầy người, gây ra động tĩnh lớn như vậy, toàn bộ người trong Linh Ương Học Viện đều đến xem cuộc chiến.
Bình thường Tiết Triệt cũng không phải thứ tốt lành gì, giống Tiết Mộng luôn ức hϊế͙p͙ kẻ yếu, khiến cho người khác rất chán ghét.
Mà Tiêu Trọng Kỳ cũng không tốt hơn tí nào, cũng là loại ỷ thế hϊế͙p͙ người.
Cho nên hai kẻ bị chán ghét đánh nhau, khiến cho mọi người rất kích động, giống như cảm giác đang nhìn chó cắn chó, phía dưới âm thanh hô giết lượt sau cao hơn lượt trước.
“Tiểu thư, rõ ràng đại thiếu gia không phải đối thủ của Tiết Triệt.” Đông Lăng thấp giọng nói.
“Đương nhiên.” Bên môi Hoàng Bắc Nguyệt hiện lên nụ cười khẽ mơ hồ.
Trên lôi đài Tiêu Trọng Kỳ mặc khôi giáp ngân bạch, tay cầm trường kích tuyết trắng, bình thường nhìn vừa uy phong lại tiêu sái, nhưng là hiện tại bị chân dài thật lớn của Hồng Chu quét qua, liền phải lăn lộn về phía sau mấy vòng, chật vật đứng lên.
Trên người đã có mấy chỗ bị thương, tuy nhiên thực lực của chiến sĩ ngân bạch cũng không phải khoác lác, nếu Hồng Chu không có lôi quang hộ thể, chỉ sợ cũng phải chịu thua thiệt dưới tay Tiêu Trọng Kỳ.