Chương 8: Bắt gặp
Edit: Thỏ TK
Hết giờ làm, Lục Ninh Cảnh còn có mấy việc chưa xong nên ở lại tăng ca. Mới hoàn thành được một nửa, bỗng nhiên điện thoại vang lên, Lục Ninh Cảnh nhận máy: “Xin chào, tôi là Lục Ninh Cảnh.”
“Là tôi, Trịnh, ” âm thanh của Trịnh Hằng từ bên kia truyền tới, “Cậu tan sở rồi?”
“Là Trịnh tiên sinh à, tôi tan làm rồi, anh trở vể rồi sao?”
“Ân, vừa vặn đi qua chỗ nhà cậu nên mang điện thoại qua cho cậu luôn.”
“Không cần phiền toái như vậy, tôi sẽ qua chỗ anh lấy về.”
“Tôi đang trên đường đến rồi, cậu ra cửa chờ đi.”
“…” Lục Ninh Cảnh bắt xe bus từ công ty về đến nhà cũng phải mất hai mươi phút, “Tôi còn ở bên ngoài, có lẽ không đến đó nhanh được, không thì anh về trước đi, tôi sẽ qua bên anh lấy.”
“Cậu đang ở đâu?”
“Công ty.”
Lục Ninh Cảnh mang theo túi đựng laptop, đứng ở đại sảnh công ty. Đêm đến gió về, phi thường thích ý. Cậu chỉ chờ một lúc đã nhìn thấy chiếc xe lần trước gặp qua ở trường đại học tiến tới cạnh mình rồi dừng lại. Lúc này Trịnh Hằng không có lái xe, anh ta ngồi ở ghế sau.
“Làm phiền anh như vậy, thật ngại quá.” Lục Ninh Cảnh cảm thấy Trịnh tiên sinh nhân phẩm thật tốt, luôn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui..
“Tiện đường mà thôi, ” Trịnh tiên sinh đem điện thoại di động trả cho Lục Ninh Cảnh: “Điện thoại không tắt, hôm qua có số lạ nên tôi không bắt máy.”
Lục Ninh Cảnh ôm lấy Tiểu Hắc nhà mình, một lần nữa bày tỏ sự biết ơn với Trịnh tiên sinh. Lúc anh ta sắp đi, Lục Ninh Cảnh lại chợt nhớ tới cái gì, nói: “Cái kia, tôi thấy anh mới đi công tác về, chắc cũng chưa ăn cơm tối. Không biết anh có an bài gì chưa, nếu không, để tôi mời anh một bữa đi.”
Lục Ninh Cảnh đã từng mời cơm rất nhiều loại khách nên đối với chỗ ăn cơm cũng có ba bảy loại phân chia. Mặc dù không biết vị tiên sinh này ở cấp bậc nào nhưng đẳng cấp chắc chắn là cùng bậc với mấy tổng giám đốc, mà quá xa hoa thì cậu không có khả nằng trả nổi, cho nên, Lục Ninh Cảnh mang Trịnh Hằng đến một nhà hàng, tuy không tính là sang trọng nhưng cũng khá có tiếng.
“Là chỗ này sao?” Trịnh Hằng hiển nhiên đã từng tới đây, “Cậu có hẹn trước?”
Chính vì bời nhà hàng này rất nổi tiếng, vì vậy, phải hẹn trước một tuần mới có chỗ.
“He he, không có hẹn trước, ” Lục Ninh Cảnh thần bí nháy mắt với hắn một cái, “Tôi là đi ‘Cửa sau’.”
Cửa sau, Trịnh Hằng bật cười, cửa sau này hẳn rất chắc, bởi vì hắn thậm chí còn không thấy Lục Ninh Cảnh gọi điện thoại hẹn trước, hay nhắn một cái tin báo, mà cậu lại tăng ca, không có khả năng hẹn trước được.
Lục Ninh Cảnh cũng không giấu: “Bạn tốt của tôi, là cổ đông lớn nhất ở nhà hàng này.”
Mà người bạn kia, chính là lão Tam ở kí túc xá. Lão Tam là một đại gia, lúc còn học đại học, hắn đã mời ba người bọn họ qua đây ăn.
Nhân viên phục vụ đã được dặn trước, nhìn thấy Lục Ninh Cảnh, mỉm cười bắt chuyện dẫn cậu vào phòng. Nơi này thiết kế sáng sủa, cũng rất xa hoa, đôi lúc ở đây còn bắt gặp một vài minh tinh*.
*minh tinh: các nghệ sĩ điện ảnh, có tài năng và danh tiếng lẫy lừng
Đi theo thảm trải đất hướng vào trong, Lục Ninh Cảnh đột nhiên dừng chân lại, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm phía trước.
“Làm sao vậy?” Trịnh Hằng thuận theo ánh nhìn của Lục Ninh Cảnh, cũng sửng sốt một chút.
Kia không phải Trịnh Vân Phàm sao? Nơi này ánh đèn mờ nhạt, trên bàn bọn họ điểm thêm cây nến, rất khéo mà phác hoạ ra khuôn mặt Trịnh Vân Phàm, ngồi đối diện cậu nhóc là một cô gái có mái tóc đen dài lượn sóng. Lúc hai người nhìn sang, cô gái kia đang dùng muỗng uy* kem cho Trịnh Vân Phàm, Trịnh Vân Phàm do dự một chút mới há mồm ăn.
*uy: đút ăn ( trong hoàn cảnh này thấy từ này chả hợp với bánh bèo nên mình để nguyên -_-)
Nhìn qua chính là một đôi tình nhân thân mật.
“Không có chuyện gì.” Lục Ninh Cảnh điều chỉnh lại tâm tư, áy náy nhìn Trịnh Hằng cười cười, “Đi thôi.”
Nhân viên phục vụ mang ghế đến, hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ lại pha trà tới, đưa thực đơn cho bọn họ gọi món. Trịnh Hằng để Lục Ninh Cảnh chọn, Lục Ninh Cảnh hỏi xem Trịnh tiên sinh có ăn kiêng gì không, sau đó gọi vài món, rồi lại hỏi: “Anh có muốn uống chút rượu?”
“Không cần, ” Trịnh Hằng đáp, “Tôi rất ít uống rượu.”
Lục Ninh Cảnh nghĩ đến phản ứng của Trịnh Hằng sau khi uống rượu, liền không cưỡng cầu, đổi đồ uống.
“Tâm tình không tốt?” Gọi món xong, Trịnh Hằng đột nhiên hỏi.
Lục Ninh Cảnh vỗ vỗ mặt của mình, “Rõ ràng vậy sao?”
“Chữ trên mặt cậu.”
Lục Ninh Cảnh cười khổ một cái: “Xem ra tôi vẫn chưa luyện cách che giấu tâm trạng đến nơi đến chốn.”
“Liên quan đến hai người vừa rồi?”
Lục Ninh Cảnh rất bội phục năng lực quan sát của Trịnh tiên sinh. Trong lòng cậu nhói đến lợi hại, vốn cho rằng đã có thể buông tay. Vậy mà, vừa nhìn thấy bộ dáng Nhạc Nhạc uy Trịnh Vân Phàm, cậu lại nghĩ đến lần hẹn trước đây. Bởi vì cậu không thích ăn kem, Nhạc Nhạc mua một cái, dỗ dành cậu ăn vài miếng.
Hiện tại thói quen của cô vẫn không thay đổi, chỉ là người cô quan tâm đã thay đổi.
“Có chút nực cười,” vì khi đối mặt với Trịnh Hằng không có đề phòng gì nên Lục Ninh Cảnh cũng thoải mái hơn, “Tôi đang làm một hạng mục lớn, vừa vặn con trai của lão đại hạng mục này lại là tình địch của tôi.”
Trịnh Hằng: …
“Đang nói hai người kia?”
“Ân, ” Lục Ninh Cảnh trên mặt mang nụ cười tự giễu, “Càng buồn cười hơn chính là, nếu không phải tình cờ bắt gặp, tôi còn không biết bạn gái đã thay lòng.”
Trịnh Hằng lần thứ hai: …
Nói cách khác, thằng con nhà mình là người thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác, nếu như không phải đang ngồi trong phòng ăn, Trịnh Hằng thật muốn đi đánh thằng con trời đánh kia, thực sự là càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Nhìn bộ dáng khổ sở Lục Ninh Cảnh, Trịnh Hằng trong lòng sinh xấu hổ, tuy rằng hắn cũng không biết chuyện này, nhưng từ một phương diện khác lại cho thấy hắn không biết giáo dục con.
Lục Ninh Cảnh nói tiếp: “Có phải anh cảm thấy thật khó tin đúng không, trên đời chắc không có việc nào máu chó như chuyện này.”
Kỳ thực còn có, sau này Lục Ninh Cảnh sẽ phát hiện, vị đang ngồi đối diện cậu, chính là ba của tình địch.
Trịnh Hằng nhìn cậu rũ mi mắt, lông mi dài hơi run rẩy, chắc chắn tâm lý không dễ chịu, lên tiếng an ủi: “Đừng buồn.”
Trịnh Hằng vốn không biết cách an ủi người khác, hắn cũng không phải có ý định che giấu thân phận, vốn định chờ sau này Lục Ninh Cảnh gặp được hắn một cách tự nhiên sẽ biết đến thân phận của hắn, hiện tại mà nói sẽ biến khéo thành vụng.
“Thời điểm khó chịu nhất cũng đã qua, bây giờ thì tốt rồi, chỉ là có chút không quen mà thôi.”
Trịnh Hằng vỗ vỗ bờ vai cậu an ủi.
Lục Ninh Cảnh cũng không phải loại người đa sầu đa cảm, huống hồ chuyện này đã là quá khứ rồi,cho nên, tâm tình đã hồi phục như trước. Lúc này nhân viên phục vụ mang rau trộn lên, Lục Ninh Cảnh thu hồi toàn bộ tâm tình, hai người cũng chấm dứt cái đề tài này.
Trong bữa ăn, Trịnh Hằng nhận được một cú điện thoại, hắn cũng không có tránh Lục Ninh Cảnh, nói vài câu liền tắt máy.
“Hoá ra anh thích câu cá.” Lục Ninh Cảnh nghe Trịnh Hằng nói trong điện thoại là mang theo bộ cần câu tới, mở miệng hỏi.
“Rảnh rỗi sẽ đi, làm sao, cậu cũng yêu thích?”
“Cũng không hẳn, ” Lục Ninh Cảnh nhấp một hớp đồ uống, “Chẳng qua là cảm thấy đây là một phương pháp tĩnh tâm rất tốt, tôi thích cái cảm giác nhìn cá mắc câu nhưng lại rất ghét cái lúc phải chờ cắn câu.”
Đúng là lời nói từ miệng người bán hàng có khác, Trịnh Hằng nhìn người đối diện dưới ánh đèn ấm áp, rất khó tưởng tượng người tuấn tú thanh nhã như vậy lại giống như một con báo đang rình mồi trốn sau lưng đối thủ, ánh mắt lập loè tính kế, chờ đợi cơ hội thích hợp, cấp cho đối thủ một đòn trí mạng.
“Bây giờ có rất ít thanh niên trẻ tuổi có thể bình tâm mà câu cá.”
Lục Ninh Cảnh nghe Trịnh Hằng nói vậy, cười nói: “Anh nói cứ như mấy ông lão vậy.”
“Vậy cậu đoán xem tôi bao nhiêu tuổi?”
“Chắc chắn không vượt quá 35, trên thực tế nếu nói anh 30 tuổi tôi cũng tin.”
Trịnh Hằng thấp giọng cười, không tỏ rõ ý kiến đối với đáp án của cậu.
“Này, đừng có ‘nhử mồi’ người khác như thế chứ.” Cùng Trịnh tiên sinh dần dần thân quen, khẩu khí của Lục Ninh Cảnh cũng không còn khách khí.
“Thứ bảy tuần này đi câu cá không? ” Trịnh Hằng quyết định “nhử mồi” cậu, “Tôi biết một nơi, phong cảnh khá đẹp, nước cũng sạch sẽ, quan trọng nhất là cá béo tốt vô cùng. Dẫn cậu đi một lần, lần sau có thể tự mình đi.”
Thứ bảy tuần này không có việc gì bận, mà gần đây mấy giấy tờ của Hoành Á thật khiến tâm tình cậu buồn bực, thêm cả chuyện của Nhạc Nhạc, Lục Ninh Cảnh cảm thấy có thể đi được, liền gật đầu nói: “Có thể a.”
Hai người liền vui vẻ hẹn tới thứ bảy, Lục Ninh Cảnh không biết là, cậu yêu thích trốn ở sau lưng để xem cá mắc câu, kỳ thực còn có người trốn ở sau lưng của cậu, chuẩn bị bẫy chờ cậu giẫm vào.