Chương 34
Edit: Thỏ TK
Trịnh Hằng lái xe, Lục Ninh Cảnh ngồi ở vị trí bên cạnh, chú của cậu thì ngồi phía sau.
Chú và ba cậu giống như cái hũ nút, cũng không nói gì, Lục Ninh Cảnh chỉ ước gì mình là người câm, cậu đối với người chú này có mấy phần e ngại, thêm vào nữa, trong lòng cũng có sợ hãi nên không dám cùng Trịnh Hằng nói chuyện.
Ngược lại là Trịnh Hằng đề nghị: “Hiện tại cũng không còn sớm, không bằng chúng ta đi ăn một bữa trước?”
Lục Ninh Cảnh trải qua một tối dằn vặt, lại chưa ăn sáng, đã sớm đói bụng. Hiện tại cũng gần đến giờ ăn trưa, đương nhiên tán thành đề nghị này, hơn nữa cũng không muốn ở cùng với chú mình một chỗ, trước đây lúc mới quen Trịnh Hằng, Trịnh Hằng là người ít cười lại kiệm lời, tại sao bây giờ lại khác như vậy, cho người ta cảm giác hắn rất cởi mở?
Cho nên Lục Ninh Cảnh hồi đáp: “Có thể, chú thì sao?”
“Ừm.” nam nhân ngồi đằng sau nhàn nhạt đáp một tiếng.
Làm bộ lãnh khốc cái gì, Lục Ninh Cảnh trợn tròn mắt. Trịnh Hằng đã gặp qua ba của Lục Ninh Cảnh nên đối với tính cách của ông chú này cũng không quá kinh ngạc, có người trời sinh ít nói mà, vẫn niềm nở như trước: “Hai người muốn ăn gì?”
“Hải sản tươi đi, em nhớ ở gần đây có một quán không tồi.”
Lục Ninh Cảnh tuy rằng rất thích ăn hải sản nhưng lại hay bị dị ứng nên không dám ăn nhiều. Ngược lại, người chú này thì rất thích ăn.
“Đến cái nhà hàng mà năm ngoái con dẫn chú đi ăn đi.” Chú cậu ở phía sau lên tiếng, đây là câu nói dài nhất y từng nói từ lúc gặp mặt tới giờ.
Lục Ninh Cảnh suy nghĩ một chút, “Tần Ký?”
“Ừm.”
“Vậy thì đi Tần Ký đi, cơm ở đó ăn cũng rất ngon, được không?”
Lục Ninh Cảnh trưng cầu ý kiến Trịnh Hằng, Trịnh Hằng ngược lại cũng chưa biết đi đâu, nghe cậu nói Tần Ký thì liền rẽ hướng đến đó.
Tần Ký là nhà hàng khá có tiếng. bởi vì món ăn và đẳng cấp đều hướng tới bình dân nên kinh doanh cực kỳ đắt khách, có lúc phải đợi nửa ngày mới có chỗ ngồi. Lúc bọn họ đến thì đã 11 giờ, bên trong cũng không quá đông, ba người liền đặt một phòng riêng.
Món ăn là do Lục Ninh Cảnh gọi, cậu và Trịnh Hằng đã ăn ở đây mấy lần nên rất hiểu khẩu vị của hắn, mà khẩu vị của ông chú thì cậu lại càng rõ. Cho nên khi gọi đồ ăn thì toàn gọi đồ hợp khẩu vị hai người này, Lục Ninh Cảnh quả thực cũng bị chính mình làm cảm động.
“Gà xé phay và sường nướng tỏi ớt, gà đừng cho cay quá, không rau thơm.” Lục Ninh Cảnh gọi xong thì hỏi Trịnh Hằng muốn ăn gì, hắn lấy thực đơn về.
Lục Tự Minh vẫn luôn lơ đãng mà nhìn về phía Trịnh Hằng.
Hai món này đều là món yêu thích của Lục Ninh Cảnh, cậu vẫn thiên về đồ ăn ít cay và mấy món không quá nổi tiếng.
“Ừm, chú còn cần gì nữa không?” Lục Ninh Cảnh cảm thấy Lục Tự Minh có gì đó không đúng, lật lên thực đơn hỏi.
Chú cậu nói: “Cứ như vậy đi.”
Món ăn lần lượt được đưa lên, mọi người trên bàn ăn vẫn rất kiệm lời, tràn ngập lúng túng. Kỳ thực chỉ có mình Lục Ninh Cảnh là lúng túng, hai người kia thì coi như không có chuyện gì mà bình tĩnh gắp đồ ăn, Trịnh Hằng thậm chí còn lột vỏ tôm cho cậu, hắn biết Lục Ninh Cảnh bị mẫn cảm nên không ăn nhiều hải sản được, chỉ có thể ăn chút tôm cho đỡ thèm.
“Trịnh, Trịnh tiên sinh, anh tự ăn đu, không cần lột cho em, em tự ăn được.” Lục Ninh Cảnh thực sự sợ chú sẽ nhìn ra được điều gì.
“Anh sợ em không bóc được lại làm bẩn cả người thôi.”
Đầu tôm và thân tôm đều chứa nhiều nước, lần trước đi kim vịnh chơi, bạn của Trịnh Hằng – Đặng Tư Viễn có mời bọn họ ăn hải sản, cậu lột con tôm thì không cẩn thận bị nước tôm bắn vào quần áo, hơn nữa hôm đó cậu mặc quần áo sáng màu, vết bẩn nhìn càng rõ.
Sự kiện lần ấy thật sự mất hết mặt mũi, bị Trịnh Hằng lật lại như vậy, da mặt Lục Ninh Cảnh đều không được nhịn, trừng mắt liếc Trịnh Hằng một cái: “Đó chỉ là bất ngờ.”
“Ăn đi.” Trịnh Hằng đem tôm đã lột xong để vào bát cậu.
Lục Ninh Cảnh: = =
“Ăn cái này.”
Ông chú ở bên cạnh không biết từ đâu, múc một muỗng ɖâʍ bụt chưng trứng* vào bát cậu, trong miệng Lục Ninh Cảnh đang nhai gà lập tức bị hành động này làm cho sặc, nhất thời trong cổ họng một trận kích thích, cảm giác nước chua dâng lên, khó chịu đòi mạng, ho khan mấy lần, càng lúc càng khó chịu hơn.
*ɖâʍ bụt chưng trứng: nghe hơi lạ tai nhưng thực sự ɖâʍ bụt ăn được và là phương thuốc để chữa nhiều loại bệnh. Nếu mình không nhầm thì ɖâʍ bụt với trứng gà dùng để chữa kiết lỵ =))) còn cái món này thì chưa nghe bao giờ luôn, chỉ biết bản QT dịch là “tử phù dung chưng đản”
“Bị sặc? Uống chút nước trái cây.” Trịnh Hằng đem nước trái cây đưa cho Lục Ninh Cảnh, đưa thêm giấy ăn cho cậu, còn tỉ mỉ vỗ lưng giúp.
Chú cậu đặt đũa xuống: “Chú vào phòng rửa tay.”
Lục Ninh Cảnh: …
Tại sao cậu cảm giác chung quanh tràn ngập mùi thuốc súng.
“Xong, chú chắc chắn là nghi ngờ rồi.” Lục Ninh Cảnh một bên khụ một bên đẩy Trịnh Hằng ra.
“Yên tâm, người bình thường cũng sẽ không nghĩ tới phương diện này đâu.”
“Vạn nhất y không phải người bình thường?”
Trịnh Hằng: …
Do Lục Ninh Cảnh cưỡng chế hạ lệnh, Trịnh Hằng cuối cùng cũng không làm động tác gì quá đáng, ba người rất yên bình mà ăn xong bữa trưa. Trịnh Hằng trong lúc đi rửa tay thì qua thanh toán luôn, kết quả lại được báo là đã có người thanh toán trước, nghe nhân viên phục vụ miêu tả thì là chú Lục Ninh Cảnh.
Trịnh Hằng một đường đưa bọn họ ăn trưa rồi đưa về nhà, sau đó mới trở về.
Lão Tam hai ngày trước đã trở về, ngược lại không phải vì muốn dành chỗ ở cho Lục Tự Minh, cậu còn ước gì hắn đừng đi thì chú cậu mới không vào ở được, nhưng mà lão Tam nói là nhìn thấy Lục Ninh Cảnh cố gắng như vậy, rất áp lực.
Cho nên vừa vặn nhường lại gian phòng cho ông chú.
Hai người lên lầu vào cửa, Lục Ninh Cảnh giúp y thu xếp hành lý, lại hỏi chú đang ngồi ở trên ghế sa lông: “Chú, muốn uống chút gì không?”
“Nước sôi để nguội.”
Lục Ninh Cảnh mang nước ra cho chú rồi cũng ngồi xuống bên cạnh. Lục Tự Minh nhấp một hớp, đem cốc đặt lên bàn, hỏi Lục Ninh Cảnh: “Nhạc Nhạc đâu? Làm sao không thấy con bé.”
Lục Ninh Cảnh rũ mắt: “Chia tay.”
Lục Ninh Cảnh cho là chú sẽ truy cứu lý do chia tay nhưng y lại chỉ bình tĩnh gật gật đầu nói: “Sang năm đã 27 tuổi, đừng đem tình cảm ra làm trò đùa, người này không thích hợp thì tìm người khác rồi kết hôn đi.”
“Ồ…”
Bầu không khí liền trở nên trầm mặc, qua một hồi lâu, y mới hỏi: “Công việc bây giờ như thế nào, vẫn làm tiêu thụ?”
“Vâng, công việc vẫn tốt.”
“Hiện tại cháu cũng chia tay rồi, không còn lo lắng, có muốn đi theo chú đến thành phố S, đến công ty chú phát triển?”
“Không, không cần đâu, cháu rất thích công việc hiện tại.”
Cậu khi còn bé rất sợ cha vì ông là người nghiêm túc thận trọng, về sau mới nhận ra cha là người trong nóng ngoài lạnh. Nhưng chú thì không giống như vậy, từ ngoài đến bên trong đều là lạnh, không có việc gì cũng trưng ra cái bản mặt như ai đang nợ tiền y.
Hai chú cháu cứ biệt nữu kỳ quái qua một buổi trưa, cơm tối là do Lục Ninh Cảnh xuống bếp tự mình làm, tuy rằng chú cậu không nói lời nào nhưng nhìn ra được y ăn thật vui vẻ, ăn thêm hai bát cơm, món ăn cơ bản đều bị tiêu diệt hết.
***
Buổi tối ngủ, Lục Ninh Cảnh bị một trận quặn đau làm tỉnh, là đau dạ dày, bởi vì ăn uống không có quy luật, khó tránh khỏi dạ dày sẽ có chút không thoải mái, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đau đến khó chịu như vậy, Lục Ninh Cảnh giãy dụa đứng lên, muốn đi ra phòng khách tìm nước ấm uống.
Trong phòng khách tối om, Lục Ninh Cảnh đang muốn bật đèn lên thì nhìn thấy trên ghế sa lông tựa hồ có một điểm loé sáng, trong không khí cũng tràn ngập mùi thuốc lá, dựa vào ánh sáng trong phòng ngủ hắt ra, Lục Ninh Cảnh nhìn thấy bóng người, y cũng nhận ra, xoay người lại.
“Chú?”
“Ừm.” Vẫn là thanh âm lạnh lùng không chút nhiệt độ.
“Đã trễ thế này sao chú còn chưa ngủ?”
Lục Tự Minh dập thuốc, đứng dậy đi mở đèn, “Làm cháu tỉnh?”
“Không phải, dạ dày cháu có chút không thoải mái nên muốn uống nước.”
“Dạ dày không thoải mái?” Người này hình như rất lưu ý vế sau, sau khi nghe xong liền cau mày, hai bước đi tới trước mặt cậu, “Chú dẫn đi bệnh viện.”
“Không không không không, không cần đâu, ” Lục Ninh Cảnh nói liên tiếp mấy lần không, cần gì làm quá lên như thế. Trước đây cậu cũng từng bị như này, uống chút nước nóng rồi đi năm thì một lúc là đỡ, nếu như chút chuyện nhỏ này mà phải đi bệnh viện thì cửa bệnh viện đã bị cậu phá tan từ lâu, “Cháu uống chút nước nóng là được.”
Lục Tự Minh liếc mắt nhìn cậu, “Ngồi đi, chú đi đun nước.”
Lục Ninh Cảnh quả thực muốn thụ sủng nhược kinh, thấy chú đã cầm ấm nước vào phòng bếp lấy nước thì ngồi xuống sa lông. Lần đau này khó chịu hơn bình thường, Lục Ninh Cảnh co ro ngồi ở trên ghế.
Bởi vì trên người chỉ mặc áo ngủ, hơn nữa đã nửa đêm, cậu cảm thấy được khí lạnh thấu xương, hơi co thân thể lại, đau đến mức không muốn đứng dậy đi mặc quần áo.
“Rất đau?” Lục Tự Minh mang nước ra, nhìn cậu đau đến sắp ch.ết, “Nếu như không có cách nào chịu đựng thì đi bệnh viện.”
Lục Ninh Cảnh đau đến không muốn nói chuyện, cũng lười suy nghĩ giải thích, chỉ dùng một sự thật khác che giấu: “Không có chuyện gì, cháu chỉ là có chút lạnh.”
Nam nhân nghe xong liền bước lên trước, đưa tay ra dìu cậu: “Chú đưa về phòng.”
Lục Ninh Cảnh bị động tác của y làm sợ hết hồn, cho là y muốn làm gì, nhưng nghe đến câu sau thì quả thực khiếp sợ đến nghẹn họng.
Chú uống lộn thuốc hả.
Lục Tự Minh cũng mặc kệ phản kháng của cậu mà đỡ cậu dậy đưa vào phòng. Lục Ninh Cảnh cảm thấy chú mình hôm nay thực kỳ lạ, bận bịu nhịn đau bò lên giường.
“Chú đi lấy nước.”
Y liếc mắt nhìn cậu rồi xoay người đi ra ngoài, không lâu thì quay lại, mang theo một ly nước tiến vào, tỉ mỉ mà bọc giấy ở thành cốc, đưa tới tay cậu: “Cẩn thận nóng.”
Nếu nói thụ sủng nhược kinh thì không thể nào hình dung được tâm tình Lục Ninh Cảnh lúc này, mà phải dùng trợn mắt ngoác mồm để miêu tả.
Thấy cậu không nhận, Lục Tự Minh nhíu nhíu mày: “Làm sao vậy?”
“Không, không có chuyện gì, ” Lục Ninh Cảnh nhận lấy, “Cảm ơn chú.”
Lục Ninh Cảnh từng chút một uống nước, chú cũng không đi ra ngoài mà đứng cạnh nhìn cậu uống. Quả nhiên dạ dày dịu hơn hẳn, Lục Ninh Cảnh nói: “Cháu không sao, chú cứ đi nghỉ đi, cũng không còn sớm.”
“Cháu ngủ, chú đứng chờ.”
Lục Ninh Cảnh: …
Cậu ngày mai cần phải ra xem mặt trời có phải mọc đằng Tây không mới được.
Lục Ninh Cảnh miễn cưỡng cười cười nói: “Cháu thật sự không sao mà, trước đây đau dạ dày thì uống nước là có thể nghỉ ngơi, chú cứ đi nghỉ đi.”
Nhưng ông chú cũng chẳng lung lay, “Nhanh chóng uống nước rồi ngủ, ngày mai còn phải đi làm.”
Vấn đề là y ở bên cạnh, cậu ngủ không được a.
Lục Ninh Cảnh tay cầm cốc, thấy Lục Tự Minh không có ý đi ra, thuận miệng hỏi: “Chú… chú sao muộn rồi còn chưa ngủ? Lạ giường sao?”
“Đang nghĩ chuyện mà trước đây chưa thông suốt.”
Lục Ninh Cảnh đương nhiên sẽ không tự chuốc nhục nhã hỏi y là chuyện gì, “Tại sao không mang Tiểu Sanh và Song Song trở về?”
Tiểu Sanh và Song Song là hai đứa con của chú, Lục Tự Minh nghe cậu hỏi như vậy, liếc mắt nhìn: “Nhớ chúng nó?”
“Là bà nội chúng nó nhớ.”
“Được, lần sau chú dẫn mấy đứa nó về.”
Lục Ninh Cảnh: …
Còn có chuyện nào “thốn bi” hơn nội dung câu chuyện này không?
Lục Ninh Cảnh cũng không muốn tiếp tục dằn vặt chính mình, đem cốc để lên bàn, kéo qua chăn nằm xuống, nỗ lực ru ngủ bản thân. Cũng không biết là dạ dày quá mức khó chịu, hay là do ông chú ở bên mà cậu càng muốn ngủ thì càng tỉnh táo, thậm chí có thể cảm nhận được chú đang nhẹ nhàng đến trước bàn sách của cậu, bật đèn rồi lật sách.
Cũng không biết qua bao lâu, cậu tựa hồ là mơ mơ màng màng ngủ, có thể cảm nhận được chú đang tiến gần trước giường, sau đó ngồi bên cạnh, thậm chí còn nhét chăn giúp cậu.
Lúc rút tay lại còn sờ sờ đầu cậu. tuy rằng vừa chạm vào thì rụt lại ngay nhưng cái cảm xúc rõ ràng này vẫn khiến Lục Ninh Cảnh không nhịn được nổi da gà.
Chú chú chú chú của cậu cư nhiên sờ mặt cậu.
Cậu cho rằng y sẽ rời đi ngay nhưng không phải, y vẫn ngồi trên giường. Lục Ninh Cảnh phảng phất có thể cảm giác được có ánh mắt đang dừng lại trên mặt mình.
Cậu lại cảm thấy cơn đau ở dạ dày, đau quằn quại nhưng lại không dám để y biết cậu đã tỉnh, hi vọng y cảm thấy cậu đã ngủ và nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhưng mà người này vẫn không nhúc nhích.
Rốt cục, Lục Ninh Cảnh đau đến mức không chịu được liền phá công, dịch chuyển thân thể, tay ấn ấn ở bụng.
Đau quá.
“Lại đau sao?”
“Vâng, có thể lấy giúp cháu ly nước?”
“Không cần uống nước, đi bệnh viện.”
Lục Tự Minh không cho cậu cơ hội từ chối, vô luận Lục Ninh Cảnh nói thế nào, y vẫn tìm quần áo cho cậu rồi ném tới giường: “Muốn tự mặc hay chú mặc cho?”
Lục Ninh Cảnh: …
Cuối cùng Lục Ninh Cảnh vẫn là bị khuất phục, mặc quần áo rồi đi bệnh viện với y. Bởi vì lần đau này khó chịu hơn từ trước đến giờ, hơn nữa càng lúc càng đau, trong nhà không có thuốc dạ dày, nếu không mau làm dịu cơn đau thì ngày mai không cách nào đi làm được.
Lục Ninh Cảnh mặc quần áo chỉnh tề rồi cùng Lục Tự Minh ra cửa, lúc này đã hơn một giờ sáng, lúc đứng lên cảm giác còn đau đớn hơn so với ngủ. Lục Tự Minh đỡ cậu, cảm giác cả người cậu đều đang phát run, lúc này y ngồi xổm xuống, “Lên đi, chú cõng.”
“Không cần…”
Lục Ninh Cảnh đau đến mức không muốn nói chuyện, cũng không muốn trèo lên lưng y, Lục Tự Minh cũng lười phí miệng lưỡi, nói thẳng: “Ôm hoặc là cõng, chọn một đi.”
Y chắc chắn không nói đùa, nói được là làm được. Lục Ninh Cảnh do dự một chút, vẫn là khuất phục trước bạo ngược, mềm oặt mà ngồi phịch lên lưng y.
Rõ ràng là người suốt ngày ngồi văn phòng thế mà vác một người như cậu trên lưng y vẫn không tốn sức chút nào, đưa cậu ra đến cổng tiểu khu thì cũng chỉ hơi thở hổn hển, ý vừa cõng cậu vừa cố gắng vẫy taxi đến bệnh viện.
Lưng rất rộng rãi, nằm nhoài trên lưng của y, cậu cảm thấy an bình thoải mái đến mức khó hiểu, đau dạ dày liền dễ chịu hơn chút chút.
Đi suốt hơn năm phút, hai người rốt cục gọi được taxi, đến bệnh viện gần nhất. Nửa đêm bệnh viện không nhiều người, Lục Tự Minh tiếp tục cõng Lục Ninh Cảnh ra đăng ký. Sau khi bác sĩ xem qua tình huống của cậu, liền lấy máu xét nghiệm, phỏng đoán là viêm dạ dày cấp tính, cần phải truyền nước.
Y liền vung tiền, trực tiếp đăng ký phòng bệnh tốt nhất cho cậu. Chất lỏng lạnh như băng từ từng giọt chảy vào trong cơ thể, Lục Ninh Cảnh lạnh đến mức run rẩy, phòng máy điều hòa cũng vô dụng, trong lúc nhất thời trong tay cũng không tìm được vật ấm nào, y liền dùng khăn lông ấm bao tay cậu lại.
“Còn khó chịu sao?” Đợi đến Lục Ninh Cảnh đỡ lạnh, y nhét tay đã được ủ ấm của cậu vào trong, vuốt trán cậu rồi hỏi, ôn nhu đến mức khác xa cái người ban ngày lạnh lùng nói không quá năm chữ kia.
Lục Ninh Cảnh lắc lắc đầu: “Tốt lắm rồi, ngày hôm nay cảm ơn chú.”
Cậu cũng không nghĩ tới là viêm dạ dày cấp tính, nếu như không có y ở đây, có lẽ cậu còn dần dứ mãi không đi mà nằm chịu ch.ết.
Chú cậu như tháo đi lớp mặt nạ nguỵ trang, nói: “Chú nghe nói, khi còn bé cháu bịTa nghe nói ngươi khi còn bé bị trúc diệp thanh* cắn bị thương, toàn bộ chân bị sưng phồng, mỗi ngày đều sốt, bà nội cháu hơn nửa đêm còn cõng cháu lên trấn để truyền nước.”
*trúc diệp thanh: tr.a bản raw thì nó là con Trimeresurus – một loài rắn trong họ Rắn lục
Đây là loài Trimeresurus macrolepis – Nguồn: Wiki
“Vâng, lúc ba tuổi.”
“Hồi bé cháu có sống vui vẻ không?”
“Vui vẻ a, quả thực mãi không quên.” Nhất là lần “bắt cóc” kia.
Lục Tự Minh khẽ thở dài một cái, “Ngủ đi, không còn sớm.”
Lúc này Lục Ninh Cảnh rốt cục buồn ngủ, rất nhanh liền thiếp đi.
Lúc Lục Ninh Cảnh tỉnh lại đã sang ngày hôm sau, dạ dày đã hết đau từ lâu, cậu đáng lẽ đã có thể xuất viện nhưng chú cậu lại cố ý muốn cậu nán lại đến chiều để quan sát, nếu không tái phát mới được về, bên phía công ty cũng đã xin nghỉ một ngày.
Trịnh Hằng biết chuyện ngóng ngóng chạy đến một chuyến. Vào lúc ấy, cậu có tài liệu cần gửi gấp cho Tống Tranh mà lại để ở trong máy tính nên chú cậu đã quay về lấy. Lúc Trịnh Hằng đến thì y mới đi tầm 10 phút nên cậu cho phép hắn ôm hôn một hồi.
Bởi vì hai người mới xác định quan hệ, vào lúc này chính là thời điểm chán ngán, Trịnh Hằng ngồi ở trên giường, ôm Lục Ninh Cảnh vào trong ngực, hôn đỉnh đầu của cậu nói: “Lần sau nếu xảy ra chuyện như vậy thì phải báo cho tôi.”
Lục Ninh Cảnh cũng tình nguyện lăn trong ngực của hắn, “Em cũng không biết là viêm dạ dày cấp tính, quá đột nhiên, ngày hôm qua cũng không ăn cái gì cả.”
“Có lẽ là do món gà kia, ” Trịnh Hằng có chút hối hận, “Anh không biết là dạ dày em không tốt.”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không thể trách anh, ” Lục Ninh Cảnh ôm cổ Trịnh Hằng, ngẩng đầu gặm cằm của hắn, “Hơn nữa cũng không chắc là do thịt gà, tối hôm qua em cũng ăn…”
“Oành!”
Lục Ninh Cảnh còn chưa nói hết đã bị âm thanh đập cửa làm cho hết hồn, thậm chí cánh tay đang ở trên Trịnh Hằng cậu còn không kịp buông ra đã đối mặt với khuôn mặt phẫn nộ tới cực điểm của chú.
Xong đời.
Đây là ý niệm duy nhất của Lục Ninh Cảnh.