Chương 56
Edit: Thỏ TK
Ngày thứ hai Lục Ninh Cảnh còn muốn đi làm nên từ sớm đã tỉnh rồi. Buổi sáng Trịnh Hằng không cần đến công ty, tay vẫn ôm chặt Lục Ninh Cảnh đang muốn xuống giường, “Còn sớm, ngủ tiếp đi.”
“7 giờ rồi, không còn sớm, hôm nay em còn phải đi gặp khách hàng, ngoan a, bé trai to xác, tự mình ngủ đi, trái tim em đã ở cùng chỗ với anh rồi còn gì.”
Bé trai to xác… Trịnh Hằng cười ra tiếng, kéo cậu về trong ngực ôm hôn một hồi mới thoả mãn, nắn nắn mặt cậu, “Anh có mua quà cho em, đã xem chưa?”
Quà, Lục Ninh Cảnh hứng thú, “Anh mua cái gì?”
“Ở bên kia, đi xem xem.”
Trịnh Hằng chỉ chỉ cái hộp màu nâu nhạt hôm qua hắn mang về. Lục Ninh Cảnh tuỳ tiện khoác áo xuống giường lại gần xem. Chiếc hộp ngoại trừ hoa văn trên bề mặt hộp thì cũng không có nhãn hiệu gì, Lục Ninh Cảnh ước lượng hộp một chút, còn thật nặng, tâm trạng hiếu kỳ càng lớn, động thủ mở ra.
Bên trong hộp còn là một cái hộp nhỏ hình trái tim, nhìn thấy cái hộp kia, Lục Ninh Cảnh có dự cảm bất tường, quả nhiên, mở hộp ra, bên trong là một đống sô cô la được chế tác tinh xảo, ba màu nâu, vàng, xanh da trời giao nhau, kín đầy cả chiếc hộp, may mà không có màu hồng phấn.
“Như thế nào, thích không?” Người nào đó còn ngóng ngóng trông trông chờ đợi cậu khích lệ.
Lục Ninh Cảnh: …
Cậu nên trả lời sao đây.
Tuy rằng đối với chuyện Trịnh Hằng mua lễ vật không ôm hi vọng gì, nhưng vẫn cảm thấy hắn sẽ nua cà vạt hay khuy tay áo, sẽ phải hảo phóng vung tiền, hoặc chí ít đưa cho cậu một cái cần câu cậu cũng sẽ vui mừng mà nhận, ai biết lão già anh cao tuổi rồi mà còn chơi mấy trò nữ sinh này.
Nhưng dù sao người ta cũng là ngàn dặm xa xôi mang về, dựa theo tính cách của hắn thì chắc chắn không phải là tuỳ tiện mua trên đường, nói không chừng đây còn là hàng giới hạn thủ công của một nhãn hiệu nổi tiếng nào đó. Vậy nên Lục Ninh Cảnh vẫn nỗ lực làm ra bộ dáng vui mừng, rất hào phóng mà khích lệ nói: “Rất đẹp, rất thích.”
“Nghĩ một đằng nói một nẻo.” Trịnh Hằng quả quyết nói, lời của Tiểu Diệp quả nhiên không thể tin a.
Lúc trước hắn ở nước ngoài dạo quanh một vòng lớn, cái gì cũng muốn mua nhưng lại cảm thấy chưa vừa lòng. Trợ lý Diệp đi cùng hắn liền đưa ra ý kiến này. Ban đầu hắn nghĩ đây chỉ là phương thức theo đuổi con gái nên bỏ qua luôn.
Bất quá Tiểu Diệp nói, chuyện như vậy đều phải cần một phần lãng mạn. Cái là Lục Ninh Cảnh cần chính là tâm ý lãng mạn của hắn, nếu như chỉ là một món quà, nhà hắn đâu có thiếu cái gì, Trịnh Hằng thấy cũng có lý, nghĩ lại thì từ trước đến nay, hai người cũng chưa có gì gọi là lãng mạn, hai thằng đàn ông, bây giờ tự nhiên lại giống như hai vợ chồng già.
Cho nên hộp quà cứ thế mà được định, nhưng kết quả so với kế hoạch ban đầu lại không giống nhau, người này hình như không hiểu tình ý lãng mạn của hắn, cái gì mà trợ lý Diệp nói sẽ cảm động, thậm chí sẽ nhào đến ôm hôn hắn vân vân, hắn chờ mãi vẫn chưa thấy đây.
“Không có, không có, ” Lục Ninh Cảnh tiện tay gói hộp quà lại, quan sát một phen, nghiêm trang nói, “Em mỗi ngày tăng ca đều đói gần ch.ết, thời gian tăng ca lại ngắn nên không muốn ra ngoài ăn, em thấy hộp sô cô la này đã giải quyết được vấn đề này.”
Trịnh Hằng: …
Một tấm lòng lãng mãn đều vứt cho chó ăn rồi.
***
Ban ngày Lục Ninh Cảnh đi gặp khách hàng, đến chạng vạng mới trở về công ty, mông ngồi chưa kịp nóng thì nhận được tin lãnh đạo mới nhậm chức muốn gặp cậu.
Vương Sơn người này, Lục Ninh Cảnh cũng không biết, lần đầu gặp gỡ chỉ cảm thấy người này ở chung rất tốt, đại khái một phần cũng là do tướng mạo của hắn. Vương Sơn có thể nói là đáng yêu, tuy rằng hắn ta sắp gần 40 tuổi, thân thể mập mạp nhưng trên mặt lại có hai cái lúm đồng tiền nhỏ, thêm vào lại hay cười, khá giống Phật Di Lặc, thoạt nhìn đặc biệt thân thiện.
Cho nên ấn tượng đầu tiên Lục Ninh Cảnh đối với người lãnh đạo này coi như không tệ.
Nhưng mà lần nói chuyện này lại phá vỡ hoàn toàn ấn tượng đó trong Lục Ninh Cảnh.
Bởi vì Vương Sơn biểu thị, tháng 3 sang năm chuẩn bị làm một cái diễn đàn đỉnh cao, hắn cảm thấy công ty bọn họ ở khu X sẽ khó mà có thể mở rộng nghiệp vụ, cũng là bởi vì danh tiếng không đủ, thậm chí vẫn luôn bị cho là một công ty phần mềm nho nhỏ, vì vậy mà bọn họ càng không có cơ hội được phát triển.
Cho nên hắn chuẩn bị làm một hội nghị, thời điểm đó mời một loạt chuyên gia trong nghề tham dự, đương nhiên ngoại trừ chuyên gia còn chưa đủ, còn cần mời tới một loạt khách hàng đến đây tham gia, trên tay Lục Ninh Cảnh lại cầm thông tin của nhiều khác hàng quan trọng nên hắn ta đã đích thân tới tìm cậu câu thông.
Loại diễn đàn đỉnh cao này, kỳ thực đối với bọn họ cũng không thu lại nhiều lợi nhuận, hao tổn về nhiều mặt, mệt ch.ết người. Nếu nhìn theo hướng tốt chính là, có chút danh tiếng nhờ truyền bá tin tức, nói dễ nghe hơn thì là cho công ty có thêm tiếng tăm, còn kỳ thực mà nói, Vương Sơn chính là muốn mượn nào động này để người khác có thể thấy được thành tích của hắn, sau đó hắn có thể dễ dàng thăng chức.
Lục Ninh Cảnh tỏ vẻ có chỗ không thích hợp, biểu thị là đối với chuyện này cũng không trợ giúp gì được, Vương Sơn còn mất hứng, vung tay lên, nói cậu chỉ cần phụ trách thông báo cho khách hàng đến là được rồi, những cái khác không cần cậu làm, cậu lo nghiệp vụ của cậu, hắn làm diễn đàn của hắn.
Trứng chọi đá, Lục Ninh Cảnh bất quá chỉ là một tiêu thụ nho nhỏ, phản đối cũng vô dụng, chỉ có thể coi như thôi.
Đột nhiên rất hoài niệm cuộc sống Tống Tranh mang lại cho bọn họ, Tống Tranh chính là làm đến nơi đến chốn, chưa bao giờ có tâm địa nào.
Hai người nói xong cũng đã qua hơn nửa canh giờ, lúc đi ra đã hơn 6 giờ. Lục Ninh Cảnh cảm thấy vô cùng mệt, xoa xoa lông mày, lại nghĩ tới chuyện lão Tam, nghĩ hiện tại cũng tan làm rồi, cũng còn chưa tới lúc ăn cơm, hẳn là Khâu Tử Hiên đang rảnh rỗi, liền gọi điện thoại cho Khâu Tử Hiên, Khâu Tử Hiên bên kia một hồi lâu mới nhận.
“Này, Ninh Cảnh.”
***
Khâu Tử Hiên hôm nay tan tầm sớm, 5 giờ rưỡi là có thể về. Khâu Tử Hiên hơi hơi ngưng lại một hồi, gần 6 giờ mới tan tầm, tài xế đang vào ga ra lấy xe, Khâu Tử Hiên cùng Điền An một bên tán gẫu đi ra phía cửa.
Trước cửa lớn là bậc cầu thang lên xuống vô cùng rộng, phía trước còn là cột cờ tam chuôi, bên cạnh là hai đài phun nước lớn, phía dưới có trồng vài luống hoa, Trời đã tối đen, Khâu Tử Hiên và Điền An bước xuống cầu thang, bên cạnh luống hoa có một bóng người, Khâu Tử Hiên cũng không chú ý tới người nọ, mãi đến tận khi người kia nhìn thấy bọn họ rồi bước lại gần.
Lục Tự Minh.
Lục Tự Minh dạo này đã đem công việc chuyển tới đây, ở thành phố A thuê một căn nhà ở lại. Chuyện y làm đầu tiên chính là đến cảm ơn Khang Thành đã giúp đỡ, nhưng chuyện này kỳ thực còn có một người thế lực rất lớn đứng sau, đó chính là Khâu Tử Hiên.
Điều này làm cho Lục Tự Minh phi thường cách ứng.
Đối phương cũng không biết xuất phát từ mục đích gì mà giúp y, chuyện này khiến Lục Tự Minh có loại cảm giác y đang thiếu nợ Khâu Tử Hiên một ân tình, nghĩ tới nghĩ lui, chung quy vẫn không thể quên, quyết định vẫn là đến cảm tạ hắn. Nhưng y lại không có số của Khâu Tử Hiên, tin nhắn trò chuyện với hắn đã sớm không còn, mà y cũng không muốn hỏi qua Trịnh Hằng nên đã tự mình tới đây.
“Bộ trưởng Khâu, quấy rầy.” Lục Tự Minh hiếm thấy lễ phép, liền liếc nhìn Điền An, đối phương cũng đang nhìn y.
“Lục tiên sinh, có chuyện gì không?” Lục Tự Minh sẽ xuất hiện ở đây, Khâu Tử Hiên thật ngoài dự liệu, hắn cho là Lục Tự Minh đời này cũng sẽ không muốn gặp mình nữa.
“Đương nhiên, ” Lục Tự Minh khẩu khí như lạnh lẽo cứng rắn giống như khi làm báo cáo, “Hồi trước tôi ở thành phố A, chuyện thu mua công ty, còn phải cảm ơn bộ trưởng Khâu đã hỗ trợ.”
Khâu Tử Hiên cười cười, không có vấn đề nói: “Đối với tôi đúng là dễ như ăn cháo, anh nên cảm tạ Khang Thành mới phải.”
Mà Lục Tự Minh cũng không để tâm: “Không biết đêm nay bộ trưởng Khâu có rảnh, có thể nể mặt tôi ăn bữa cơm bày tỏ lòng biết ơn, nếu không rảnh thì có thể chờ đến khi khác.”
Lúc này, xe của Khâu Tử Hiên chậm rãi lái tới, dừng ở bên cạnh bọn họ, tài xế xuống mở cửa xe, Khâu Tử Hiên xoay người nói với Điền An, “Hai người đi về trước đi, tôi sẽ gọi Tiểu Mã tới đón sau.”
Điền An mặt lộ vẻ dự sắc: “Tiên sinh…”
Khâu Tử Hiên lại lớn tiếng mà cười cười, “Tôi và bạn học cũ hai mươi mấy năm không gặp, không muốn để chúng tôi tụ tập một chút sao?”
Điền An cũng tìm không ra lý do phản bác. Hắn biết trong lòng Khâu Tử Hiên nghĩ gì, hơn nữa bọn họ quả thật cũng hai mươi mấy năm không liên lạc, hai người như người dưng nước lã, cũng không cần lo hai người sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên liền theo Khâu Tử Hiên. Xe sau khi rời đi, hai tay Khâu Tử Hiên đút trong túi, cười ha hả với Lục Tự Minh: “Đi đâu, anh chọn đi.”
Lục Tự Minh liếc mắt nhìn hắn, sau đó nói: “Đi theo tôi.”
Xe của Lục Tự Minh đỗ ở bên lề đường, hai người lên xe, tầm này chính là giờ cao điểm, đường đông kinh khủng, bên ngoài xe tiếng còi ầm ĩ.
Bên này hai người ở trong xe, khí áp thấp đã đến một mức độ mới, hai người đều không nói lời nào, một người nhìn tình hình giao thông lái xe, một người chống đầu nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
“Đã lâu không tới đây.” Khâu Tử Hiên nhìn cảnh sắc phố phường bên ngoài, bỗng nhiên mở miệng nói.
“Tôi chỉ là quen đi đường này, nếu như gợi đến ký ức gì không tốt của bộ trưởng Khâu, thật thứ lỗi.” khẩu khí Lục Tự Minh không nghe ra đến nửa điểm ngượng ngùng.
Sau đó liền trầm mặc, bầu không khí cứ như vậy, bữa cơm này, phỏng chừng hai người đều phải tiêu hóa kém.
“Này, bữa này ăn ở nhà sách này đi?” Lúc xe dừng lại, Khâu Tử Hiên chỉ vào một phòng ăn ở bên ngoài.
Cái khác qua nhiều năm còn có thể quên nhưng cái nhà sách này, Khâu Tử Hiên có thể nhớ rõ cực kì.
Nghỉ hè đại học năm hai, Khâu Tử muốn Lục Tự Minh về nhà hắn chơi mấy ngày, Lục Tự Minh quan hệ lúc đó với hắn tốt nhất, hơn nữa người nhà của hắn cũng tốt vô cùng, liền đi. Đúng lúc mùa hè, khí trời quá nóng, hai người cũng chẳng muốn đi đâu nên chạy tới đây thuê sách xem, khi đó tiểu thuyết võ hiệp không nhiều như bây giờ, hai người vẫn là thuê một ít sách dã sử.
Kết quả không biết thế nào, cư nhiên mướn về một quyển sách đề tài đồng tính luyến ái. Hai người lúc đó tuy rằng quan hệ rất tốt nhưng lại chưa từng có khái niệm này, quyển sách này quả thực mở ra cho bọn họ một cánh cửa mới.
Hai người từ quan hệ bằng hữu tăng lên đến quan hệ người yêu, không thể không nói là do quyển sách này, cho nên ký ức Khâu Tử Hiên đối với nhà sách này sâu sắc không phải là không có nguyên do.
Lục Tự Minh liếc nhìn ngoài cửa sổ, con phố cũ cũng không có bao nhiêu thay đổi, vẫn là lỗi kiến trúc thời Dân quốc lưu lại, vì bảo trì loại phong cách kia, cũng không có trải qua cải biến đặc biệt lớn, chỉ là sau này có sửa chữa qua, cho nên cho dù vật đổi sao dời, vẫn có thể nhận ra được nơi này.
“Cậu muốn vào đây ăn?” Lục Tự Minh mặt không chút thay đổi nói, “Bất quá chỗ này sao có thể phù hợp với thân phận của bộ trưởng Khâu.”
“Tự Minh, ” Khâu Tử Hiên đột nhiên thay đổi xưng hô, giống như lúc trước gọi thẳng tên y, “Chuyện của chúng ta đã qua lâu như vậy, con cái cũng đã lớn, sau này vì chuyện của Ninh Cảnh, gặp mặt là không thể tránh được, kỳ thực không cần làm như hai người xa lạ, anh mệt, tôi cũng mệt.”
Lục Tự Minh tay cầm tay lái bởi vì xưng hô này mà nắm chặt, “Không, bộ trưởng Khâu, chúng ta xưa nay đều là người xa lạ.”
Khâu Tử Hiên: …
Bên trong xe bầu không khí lần thứ hai rơi vào tình trạng lúng túng, vào giữa lúc này, điện thoại di động Khâu Tử Hiên vang lên, hắn lấy ra vừa nhìn, lại là Lục Ninh Cảnh, liếc nhìn người bên cạnh, sau đó mới nhận, “Alo, Ninh Cảnh.”
Thời điểm nói ra cái tên này, Khâu Tử Hiên thậm chí cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của người bên cạnh.
“Bộ trưởng Khâu, không quấy rầy ngài chứ?”
“Không có, ” còn vừa vặn hóa giải lúng túng giữa hai người bọn họ, Khâu Tử Hiên hỏi, “Làm sao đột nhiên tìm tới tôi? An An vẫn khoẻ chứ?”
Khâu Tử Hiên chạm đúng chỗ ngứa, nói đến con trai, giọng điệu Lục Ninh Cảnh đột nhiên nhanh nhẹ, “Thằng bé đã có thể ăn có thể uống, trộm vía, chính là tính khí có chút hư hỏng, có lúc đáng yêu có lúc quậy tung trời.”
“Trẻ con đều như vậy, ” âm thanh Khâu Tử Hiên mang theo ý cười, không khỏi thả lỏng nói, “Lớn dần sẽ không như vậy.”
“Đúng, cảm ơn bộ trưởng Khâu.”
Khâu Tử Hiên cười, nhắc nhở cậu: “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
“Há, là như vậy, bộ trưởng Khâu, mạo muội mà hỏi một chút, ngài có biết Khâu Tiểu Trúc không?”
Tiểu Trúc? Khâu Tử Hiên dừng một chút, lặng lẽ nói: “Biết, làm sao vậy?”
“Ây… Chính là có chút khó khăn, muốn xin ngài giúp đỡ.” Lục Ninh Cảnh vô ý thức vân vê lá cây, cảm thấy vô duyên vô cớ bắt người ta giúp mình thật là không phải phép, nhưng trước mắt đây là con đường duy nhất cứu được lão Tam, vì vậy Lục Ninh Cảnh kiên trì đem sự tình kia nói một lần.
Khâu Tử Hiên bên kia không có lên tiếng, lòng bàn tay Lục Ninh Cảnh đều đã toát mồ hôi. Cậu và Khâu Tử Hiên cũng không tính thân thiết, tùy tiện nhờ hắn hỗ trợ như vậy, có chts thất lễ, chỉ là cậu biết đến Trịnh Hằng chắc chắn sẽ không lừa gạt cậu.
“Ý của ncậu là, Tiểu Trúc, con bé đang đối phó với bạn cậu, thậm chí còn ra tay với công ty của người ta?” Khâu Tử Hiên rốt cục mở miệng.
Lục Ninh Cảnh khẽ thở ra một hơi, “Đúng vậy, công ty bạn tôi hiện tại sắp phá sản.”
“Được, chuyện này tôi sẽ đi xử lý, cậu yên tâm đi.” Khâu Tử Hiên nói.
Dễ dàng như vậy? Lục Ninh Cảnh hơi kinh ngạc, đồng thời lại cảm thấy vui vẻ, rốt cuộc cũng bảo vệ được công ty của lão Tam, “Kia, vậy cảm ơn ngài.”
Treo điện thoại Lục Ninh Cảnh, Khâu Tử Hiên thở dài, nếu không phải Lục Ninh Cảnh, hắn còn không biết Tiểu Trúc ra tay đối phó người kia.
Khâu Tiểu Trúc không ai khác chính là con gái hắn với người vợ kia. Lúc trước nghe đâu con bé bị một thằng con trai đùa bỡn tình cảm, trong cơn tức giận cư nhiên chạy đến công ty cha người ta tạo áp lực, hơn nữa con bé này còn thật thông minh, biết mượn danh nghĩa của chú nó mà tác quái, cũng không sợ dính dáng đến Khâu Tử Hiên. Mà người chú kia thì lại cam tâm bị lợi dụng.
Chuyện này Khâu Tử Hiên rất lâu sau mới biết, bởi vì không tạo ra thương tổn gì nên hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, ai biết con nha đầu kia bây giờ vẫn còn đối phó với người ta.
Chuyện này đã đi quá xa rồi.
“Tôi nghĩ cậu đời này chỉ dám núp trong bóng tối nhìn Ninh Cảnh, ” người bên cạnh cười nhạo nói, “Bất quá nếu Ninh Cảnh biết đến nguyên nhân cậu vứt bỏ nó, đại khái đời này cũng sẽ không chịu tha thứ cho cậu.”
Khâu Tử Hiên ha ha cười nói: “Có lẽ.”
Tuy rằng Lục Tự Minh hiện tại kiếm được một câu “Chú”, nhưng cũng không dám thân thiết với cậu, năm mươi bước cười một trăm bước mà thôi.
Hai người nói chuyện bất hòa, chủ đề cũng không hợp, lại còn mang tâm tình bực bội, sau khi ăn xong cũng không thèm trò chuyện, Lục Tự Minh đi trả tiền, hai người liền rời đi.
Ra đến cửa, một cơn gió lạnh thổi qua khiến Khâu Tử Hiên cóng đến run lên một cái, hắn mặc đồ mỏng, vội vàng đem áo khoác trên tay mặc vào, co ro bên trong chiếc áo.
Về khoản sợ lạnh này, hắn và Lục Ninh Cảnh đều giống nhau.
Nơi này không có ai biết hắn, ở trước mặt Lục Tự Minh, Khâu Tử Hiên cũng không cần chú ý hình tượng, cho nên cả chân tay hay cổ đề rụt vào trong quần áo, chỉ chừa lại đôi mắt nhìn đường. Không nghĩ tới vừa ra đến ngoài thì một chiếc xe điện từ đâu vụt qua, mà Khâu Tử Hiên lại không để ý, chỉ cảm thấy có một nguồn lực kéo mình lại, cả người hắn đụng phải lồng ngực cứng đờ.
Bất quá người kia ngay lập tức liền đẩy hắn ra, hắn vừa chui ra xem rõ tình hình thì một bàn tay lớn chặn lại.
“Này, sao cậu không thèm để ý đường đi gì hết vậy.” Cái người lái xe kia suýt nữa cũng bị hù ch.ết, dừng xe lại hét toáng.
Lục Tự Minh bất động thanh sắc che ở trước mặt Khâu Tử Hiên, y ngược lại rất muốn nhìn Khâu Tử Hiên xấu mặt, bất quá Khâu Tử Hiên dù sao cũng không phải nhân vật tầm thường, ở bên ngoài phát sinh xung đột với người khác, nếu để ai đó thất được thì rất phiền toái, Lục Tự Minh cũng không phải loại người không biết nặng nhẹ, y nói với người kia: “Xin lỗi, bạn tôi uống hơi nhiều.”
Tuy rằng bọn họ thực sự không hề uống rượu.
“Sau đó cẩn thận một chút, đi là phải nhìn đường, thực sự là gặp vận rủi mà.” Người kia nói, một lần nữa cưỡi xe điện đi.
“Cảm ơn.” Khâu Tử Hiên quả thực thụ sủng nhược kinh.
Lục Tự Minh không để ý tới hắn, tiếp tục hướng về phía đỗ xe mà đi. Khâu Tử Hiên nhìn bóng lưng y cao ngạo, lắc lắc đầu, cũng đi theo.
***
Tối hôm đó, Khâu Tử Hiên gọi Khâu Tiểu Trúc vào thư phòng, nghiêm nghị phê bình một trận. Khâu Tiểu Trúc oan ức cũng không dám chống đối Khâu Tử Hiên, buồn bã ở trong phòng khách khóc, mẹ cô ta ra ngoài vẫn chưa về, người hầu trong nhà biết tính cô cũng đều không dám động vào.
Vừa vặn Khâu Thừa Ngôn trở về, nhà bọn họ thế hệ này có 4 người con, cố tình ba người Khâu Thừa Ngôn bọn hắn đều là con trai, chỉ có Khâu Tiểu Trúc là con gái cho nên các anh trai trong nhà đều rất chiều cô. Thấy cô khóc đến thương tâm như vậy, Khâu Thừa Ngôn đến khoác vai cô, hỏi: “Sao thế, ai dám chọc Đại tiểu thư sinh khí?”
Khâu Tiểu Trúc thút tha thút thít mà nói nguyên do.
Khâu Thừa Ngôn nhìn cô vì chuyện này mà khóc, cười động viên nói: “Đừng khóc, loại này chuyện đơn giản vô cùng, anh trai giúp em giải quyết.”
Khâu Tiểu Trúc lau nước mắt, “Anh có biện pháp?”
“Đương nhiên, ” Khâu Thừa Ngôn tự phụ mà cười nói, “Em chưa từng nghe qua câu “mượn đao giết người” sao?”