Chương 61

Edit: Thỏ TK
Lục Ninh Cảnh lúc về đến nhà, ba Lục thì có công chuyện nên ban ngày không ở nhà, chị dâu Mạnh với Mạnh Thu Chi cũng không biết đi nơi nào, trong nhà chỉ có một mình mẹ Lục.
“Mẹ…”
“Đừng có gọi mẹ, ” mẹ Lục tức giận đến run người, “Con cứ như vậy mà yêu cái thằng kia sao?”


Lục Ninh Cảnh do dự chốc lát, vẫn gật đầu một cái: “Con yêu anh ấy, có là đồng tính cũng không quan hệ.”
“Con… Con thực sự muốn chọc giận ch.ết mẹ thì mới bằng lòng phải không?”


Lục Ninh Cảnh thấy sắc mặt mẹ Lục đều giận đến xanh lên, khổ sở trong lòng, sợ bà lại bực thêm, “Mẹ, xin lỗi, con…”


“Con đừng vội nhận sai, ” mẹ Lục một tay che ngực, một tay chỉ vào Lục Ninh Cảnh đang muốn tiến lên, cắt ngang cậu, “Vậy mẹ hỏi con, ngày hôm nay chị dâu Mạnh còn nói thấy hai người với một đứa bé, đứa bé kia là ai? Đừng nói là mấy đứa nhờ người đẻ thuê.”


“Đó là…” Lục Ninh Cảnh xem sắc mặt mẹ Lục, muốn dựa the kịch bản cậu và Trịnh Hằng đã thương lượng trước, nếu nói là của Trịnh Hằng, phỏng chừng một giây sau mẹ cậu liền trực tiếp vào bếp lấy dao ra chém cậu.


—— Hai người đến cả con cũng đã có, cậu vẫn ở cùng người ấy, liệu còn có xấu hổi không?
Lục Ninh Cảnh nhắm mắt lại: “Đó là của con và anh ấy.”


available on google playdownload on app store


Lục Ninh Cảnh cho là mẹ Lục sau đó sẽ phải hỏi tại sao, cậu sẽ nói là hai người cùng đi thụ tinh, một cái thành công còn cái kia thất bại, rồi đứa bé kia cũng không biết là của ai, vẫn luôn cho rằng là của cả hai, kết quả mẹ Lục lại nói ra lời kinh người, “Đó là do con sinh?!”


“….” Lúc này đến phiên Lục Ninh Cảnh chấn kinh rồi, từ khi biết chuyện chú mình là cha thân sinh, mẹ ruột là một người khác thì cậu đã đoán được thể chất cơ thể mình phỏng chừng không phải di truyền từ gia đình mình, bởi vì nhà bọn họ mấy đời nay chưa từng tồn tại “đàn ông sinh con”, hơn nữa mẹ Lục cũng không biết mẹ ruột của cậu là ai, Lục Ninh Cảnh bật thốt lên hỏi, “Làm sao mẹ biết?”


Mẹ Lục không hề trả lời, mà là trực tiếp tức giận cầm lấy cây chôi, “Mẹ đánh ch.ết mày, thằng con thối này.”


Lục Ninh Hạo khi còn bé rất nghịch, mẹ Lục còn đánh qua mấy lần, nhưng xưa nay Lục Ninh Cảnh chưa ăn trận đòn nào, bây giờ đãi ngộ này lại chạy đến trên người mình, Lục Ninh Cảnh một bên trốn vừa nói: “Mẹ, mẹ bình tĩnh đi, đánh người không thể giải quyết vấn đề, mẹ, đau…”


“Đừng gọi tôi là mẹ, anh thực sự giận ch.ết tôi rồi, đừng tưởng tôi không dám đánh gãy chân anh.”


Trong nhà cũng không tiện trốn, Lục Ninh Cảnh đã trúng mấy lần roi, bởi vì ăn mặc dày, cũng không phải đau vô cùng, nhưng vẫn là muốn làm như đau lắm. Cậu biết mẹ đánh xong trận này thì sẽ bớt giận, khi đó sẽ dễ nói chuyện hơn, mẹ của cậu chính là điển hình của người nói năng chua ngoa nhưng bên trong mềm yếu.


“Mẹ, mẹ đừng đánh, đau quá, đau! Ai nhá.”
Mẹ Lục tuy là giận nhưng cũng không nỡ dùng sức, đem cậu bức đến góc tưởng, đánh thêm mấy lần mới vứt chổi đi, “Hai anh em chúng mày, đứa nào cũng chẳng để mẹ bớt lo đi được, nhất định là muốn làm mẹ tức ch.ết mới vừa lòng.”


Lục Ninh Cảnh lập tức chạy tới, bóp vai cho mẹ: “Mẹ, sau này con không dám nữa, đây là lần duy nhất.”
“Con còn dám có sau đó?”


“Không không không, không dám, mẹ, mẹ cũng đã nói hi vọng con có thể tìm được một đối tượng tốt để sinh sống cùng. Trịnh Hằng đối với con vô cùng tốt, tỉ mỉ cẩn thận, có thể so với mấy cô gái bình thường, mẹ lẽ nào nguyện ý để con tìm một người phụ nữ mà căn bản con không thích, cưới về để đối phó sao?”


Mẹ Lục vô lực co quắp ngồi ở trên ghế sa lon: “Con không muốn thì làm sao biết được là không có ai? Hai người cũng chẳng có gì để chứng minh, vạn nhất sau này nó không cần con nữa, con phải làm sao?”
Lục Ninh Cảnh dở khóc dở cười: “Cho dù có chứng minh, cũng còn có thể ly hôn.”


Mẹ Lục lau khóe mắt: “Mẹ có lỗi với chú con, cẩn thận nuôi một đứa con, mà bây giờ thành dạng này…”


“Mẹ, chú đã đồng ý chuyện của chúng con rồi, hơn nữa, ” Lục Ninh Cảnh rũ mắt, “Con là con của ba mẹ, ai với y cũng chẳng có quan hệ gì. Chú từ nhỏ đến lớn mới ôm con có mấy lần, nói qua mấy câu tử tế với con? Hiện tại y cũng dám nói là ba con, ngay cả con cũng không tiện nói là có một người ba như thế!”


“Ai…” Nói đến chuyện cậu và chú, mẹ Lục thở dài, “Biết là con hận y, nhưng chú con hiện tại lẻ loi hiu quạnh một mình, cũng không dễ dàng, người thân họ hàng, đâu cần nhiều hận như vậy.”


Lục Ninh Cảnh thấy mẹ Lục bị dời đi lực chú ý, tâm lý âm thầm thở phào nhẹ nhõm, liền nói bậy vài câu liên quan tới chú cậu, trong lời nói đều là khổ sở cùng mù mịt, đến cuối cùng ngược lại là mẹ an ủi cậu.
Lục Ninh Cảnh yên lặng mà ở trong lòng giơ ngón cái.


“Chuyện của anh con, cũng là Trịnh Hằng giúp một tay?” mẹ Lục cuối cùng vẫn không quên Trịnh Hằng.


Lục Ninh Cảnh gật đầu, không quên hướng Trịnh Hằng trên mặt thiếp vàng: “Vâng, nghe nói lần này người làm khó chúng ta cũng không phải dễ đối phó, Trịnh Hằng phải dùng rất nhiều quan hệ mới cứu vớt được.”


“Con cũng đừng nâng cao hắn, mẹ đã nói với con, chuyện của hai đứa vẫn chưa xong, coi như phía meh bên này có thể nhả ra, nhưng ba con bên kia thì chưa chắc đã tha đâu.”


Tuy rằng mẹ Lục nói như vậy nhưng Lục Ninh Cảnh biết bà đã mềm lòng. Cậu cũng không cần mẹ phải lập tức tiếp nhận nhưng cũng không dùng chiến tranh lạnh để uy hϊế͙p͙ cậu nữa, cậu liền rất cao hứng, “Bữa cơm đó còn ăn không?”
“Ăn, làm sao không ăn, ” mẹ Lục nói, “Chuyện này đã quyết rồi.”
***


Buổi chiều cả nhà đi đón Lục Ninh Hạo. Lục Ninh Hạo ở bên trong đó một thời gian, trông gầy đi hẳn, mọi người thấy nhau thì vừa khóc vừa cười, cuối cùng cũng coi như là đoàn viên.


Buổi tối đến khách sạn Cảnh Lâu, Lục Ninh Cảnh đã đặt bàn trước. Trịnh Hằng không chỉ mang theo lễ vật tặng tiền bối, mà đến hai đứa con của Lục Ninh Hạo cũng không bị bỏ quên. Ngoại trừ mẹ Lục đã hiểu rõ chuyện thì ba Lục và Mạnh Thu Chi đều không giải thích được, bất quá cũng không biểu hiện ra ngoài, cười cười tiếp nhận lễ vật.


Một bữa cơm cứ vâyh hòa hòa khí khí, chính là mẹ Lục, cũng xếp đặt khuôn mặt tươi cười, Lục Ninh Cảnh ở trong lòng yên lặng mà thở phào nhẹ nhõm, cậu thật sợ mẹ cậu sẽ không nhịn được mà hắt nước trái cây lên đầu Trịnh Hằng.
Ngày hôm sau Lục Ninh Cảnh bọn họ trở về thành phố A.


Mẹ Lục mượn cớ đưa tiễn Lục Ninh Cảnh, tiện thể nhòm qua An An. Người lớn dáng dấp như thế, đứa bé hẳn rất kháu khỉnh, huống hồ An An lớn lên đáng yêu như thế, mẹ Lục ôm vào trong ngực, tâm lý tức giận tiêu tan không ít.


Thằng bé rất nể tình, nhìn thấy bà nội, vui vẻ túm lấy quần áo bà, cười đến nước miệng chảy đầy miệng.
Mẹ Lục lấy giấy ăn lau khô cho nó: “Cái tật chảy nước miếng này giống hệt ba con khi bé.”
Lục Ninh Cảnh: …
Đầu gối của cậu đau quá.


“Dì Lục…” Trịnh Hằng vừa mới pha sữa bột xong, đi đến trước định cho con ăn, “Cháu đút sữa cho An An.”
“Để tôi làm.” Mẹ Lục nhận lấy bình sữa, cũng không thèm nhìn Trịnh Hằng.


Trịnh Hằng ngồi xuống bên cạnh, ” Dì Lục, chuyện cháu và Ninh Cảnh, còn có An An, xin lỗi vì đã giấu mọi người lâu như vậy.”
“Ừm.” mẹ Lục nhàn nhạt trả lời một câu, hiển nhiên không muốn cùng Trịnh Hằng nói chuyện.


Trịnh Hằng biết vào lúc này mẹ Lục đều toàn tâm chú ý tới An An, suy bụng ta ra bụng người, nếu là Tiểu Phàm được đẻ ra mà hắn không biết, khẳng định trong lòng cũng sẽ rất giận, huống hồ Lục Ninh Cảnh vẫn là đứa con mà bọn họ yêu thương từ nhỏ đến lớn, cho nên vào lúc này mẹ Lục không lấy cái gậy đuổi người là đã tốt lắm rồi.


“An An và Ninh Cảnh đều là hai người mà cháu để ý nhất, chỉ cần dì và chú Lục đồng ý, cháu sẽ dẫn cậu ấy ra ngoại quốc đăng ký kết hôn, không để cậu ấy thiệt thòi.”
“Chuyện này cha mẹ cậu đồng ý?” mẹ Lục rốt cục không lạnh không nhạt hỏi một câu.


“Vâng, cha mẹ cháu đều đồng ý chuyện này, vô luận là chuyện gì, cháu đều sẽ giải quyết tốt, sẽ không để cho ai làm khó mọi người.”


“Như vậy tốt nhất.” mẹ Lục không chịu nổi cảnh Lục Ninh Cảnh chịu oan ức, đặc biệt là nghĩ đến Tcha mrịnh Hằng ẹ không đồng ý chuyện của bọn họ, muốn Lục Ninh Cảnh chịu sự khinh thường, bà liền khó chịu hoảng loạn.


Lục Ninh Cảnh thấy mẹ Lục đã thả lỏng, lập tức đến gần: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con mẹ lớn lên đẹp trai như vậy, người gặp người thích, có trưởng bối nào mà không quý chứ.”


“….” mẹ Lục bị vẻ không biết xấu hổ của cậu chấn động kinh ngạc một chút, sau đó mới lườm cậu một cái, “Con ít lời đi một chút.”


“A.” An An trong ngực bà nhổ núm ɖú cao su ra, cao hứng a một câu. Thằng bé gần đây đã có thể phát âm một vài âm tiết đơn giản, nếu không ngủ thì sẽ dùng nước miếng của mình mà “nói chuyện”.


Mẹ Lục đem bình sữa nhét lại, tiểu tử mím môi không chịu uống thêm, còn chuyển đầu tránh né núm ɖú cao su, mẹ Lục liền căng thẳng, bị tiểu chọc phát cười, lấy bình sữa xuống, nắm khuôn mặt nhỏ của nó nói: “Thằng quỷ.”


Lục Ninh Cảnh cùng Trịnh Hằng nhìn nhau nở nụ cười, quả nhiên thằng nhóc này chính là Thần khí.
***
Tài xế Lâm ngày hôm qua có chút việc nên đã về thành phố A trước. Trên đường trở về, Trịnh Hằng lái xe, Lục Ninh Cảnh ôm An An dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.


“Em có muốn biết mẹ mình là ai?” Trịnh Hằng đột nhiên hỏi.
“... Không muốn.”
“Chẳng lẽ đối với thân thế của mình không hiếu kỳ sao?”


“Thôi, ” Lục Ninh Cảnh nói, “Chuyện của bản thân đã đủ mệt mỏi, quản bọn họ là ai làm gì. Nếu “bà” ấy còn nhớ đứa con trai này thì đã sớm về tìm em, cũng không đến nỗi đem em ném đi.”


Trịnh Hằng gật đầu, Khâu Tử Hiên phỏng chừng cũng không có ý nhận cậu. Kỳ thực hiện tại đã tốt vô cùng, Khâu Tử Hiên nhận An An làm cháu nuôi, chỉ cần không phải quá nhiều thì vẫn là có thể kiếm cớ đến thăm cậu, mà chú của cậu, Trịnh Hằng biết dựa vào tính cách Lục Ninh Cảnh, mâu thuẫn giữa hai người cũng không kéo dài được bao năm.


Cho nên phỏng chừng rất nhanh, mọi chuyện sẽ lại trở về với quỹ đạo.
“Đừng khổ sở.” Trịnh Hằng vỗ vai cậu.


“Em không khổ sở, kỳ thực em cần phải cảm ơn bọn họ, nếu như không có bọn họ, em có lẽ bây giờ đã sinh ra trong một gia đình nào khác, đâu có được hưởng chăm sóc tốt của ba mẹ như bây giờ.”
“Ừ, em nghĩ thoáng ra là tốt rồi.” Trịnh Hằng cảm thấy Lục Ninh Cảnh vẫn rất lạc quan.
***


Hết thảy đều diễn ra tốt đẹp, chỉ là… Sau khi trở về được hai ngày, Trịnh Hằng cũng cho người đưa phần văn kiện đến Khâu Thừa Chí bên kia.


Lục Ninh Cảnh cư nhiên sẽ dính líu quan hệ với Trịnh gia, điểm này Khâu Thừa Chí không ngờ tới, chẳng trách chuyện đó, về sau đã vượt qua tầm của hắn, đều được giải quyết hết, hắn còn đang kỳ quái, nguyên lai là Trịnh Hằng ở giữa làm khó dễ.


Hơn nữa người của Trịnh Hằng rất rõ ràng mà nói, chuyện này, không cần lời giải thích, hắn tay run lên, đem chuyện này giũ ra đi, chỉ sợ sau này cũng không dễ chịu.


Khâu Thừa Chí không biết Trịnh Hằng trong hồ lô bán thuốc gì, Trịnh gia không phải là nhà mà hắn có thể đắc tội, dù sao hiện tại căn cơ của hắn còn không vững vàng, huống hồ phía sau Trịnh Hằng còn có Diệp gia, Khâu Thừa Chí nếu như biết đến chuyện này sẽ phức tạp thành như này, hắn nhất định là sẽ không bí quá hóa liều mà gây chuyện, kết quả không được như hắn muốn mà trái lại tự đâm mình một phát.


Chỉ là cõi đời này không có thuốc hối hận.


Cho nên Khâu Thừa Chí định hẹn Trịnh Hằng gặp mặt nói chuyện rõ ràng, kết quả người ta lại cự tuyệt. Khâu Thừa Chí tưởng thành ý không đủ, nghĩ đến bối phận đối phương, liền tự mình gọi điện thoại đến văn phòng thư ký hẹn một lần, Trịnh Hằng còn không thấy đâu, Khâu Thừa Chí bị tức đến trào máu họng, chỉ có thể tự mình tới cửa đi bái phỏng.


Hắn cũng không tin Trịnh Hằng dám không gặp!


Lúc này ngược lại là thấy người, chỉ là, thư ký đem hắn dẫn tới phòng làm việc Trịnh Hằng, đóng cửa lại, sau đó, Trịnh Hằng lười biếng dựa vào trên ghế giám đóc, người cũng không đứng lên, một bộ chính là tôi xem cậu có thể làm được gì tôi.


“Ngồi.” Trịnh Hằng liếc nhìn ghế tựa trước bàn làm việc, nghiễm nhiên như nói với thuộc hạ.
Khâu Thừa Chí nén giận, “Trịnh tiên sinh, anh đến cùng muốn thế nào?”
“Lời này không phải là tôi hỏi cậu sao?” Trịnh Hằng nở nụ cười, nói, “Cậu muốn thế nào?”


“Đây là chuyện riêng của tôi.”


“Đã dùng đến chức vị, còn gọi là việc tư, thị trưởng Khâu, việc tư âm thầm này của cậu thật đặc biệt.” Khâu Thừa Chí là thị trưởng của thành phố A, làm gì có năng lực nào, chỉ là trong nhà có nâng đỡ nên bò lên chức này cũng không tính là chậm.


Khâu Thừa Chí từ trước đến giờ là con cưng thiên tử, đã bao giờ chịu qua loại đãi ngộ này, “Anh và Lục gia là quan hệ như thế nào?”


“Hình như chuyện này không liên quan đến thị trưởng Khâu, ” Trịnh Hằng nói, xem sắc mặt khó coi của Khâu Thừa Chí, liền bỏ thêm một cây đuốc, “Coi như tôi nói tôi với nhà bọn họ không liên quan, thuần túy là lôi phong tinh thần, muốn giúp đỡ một chút, cũng không quá đáng đi.”
Khâu Thừa Chí: …


Trịnh Hằng thoả mãn mà nhìn người trẻ tuổi trước mắt bị tức đến nói không ra lời, hắn không phải người cay nghiệt, nhưng không có nghĩa là sẽ không như vậy, liếc nhìn đồng hồ đeo tay nói: ” Thị trưởng Khâu, 10 giờ tôi còn có buổi họp, cậu nói vắn tắt đi.”


“…” Khâu Thừa Chí tay nắm thành quyền, không nói lời nào.
Trịnh Hằng biết hắn nội tâm giãy dụa, cũng không gấp, cầm qua một phần văn kiện nhìn.


“Tôi chẳng qua là cảm thấy con thứ nhà Lục gia, cùng chú Hai nhà tôi có chút quan hệ, ” Khâu Thừa Chí rốt cục mở miệng, “Cho nên muốn nhờ vào đó thăm dò một chút chú Hai, bất quá chú Hai còn chưa biết chuyện này thì anh đã ra tay giải quyết rồi.”
“Bộp!”


Trịnh Hằng ném văn kiện lên trên mặt bàn, thanh âm đột ngột khiến Khâu Thừa Chí sợ hết hồn. Trịnh Hằng trước đây còn cảm thấy người này của Khâu gia thừa kế có vài thủ đoạn, đầu óc cũng không tồi, bây giờ nhìn lại hắn đúng là đui mù. Người thừa kế này rõ ràng chính là cái óc heo, coi như Lục Ninh Cảnh cùng Khâu Tử Hiên có quan hệ, hắn biết thì có ích lợi gì? Đổi thành người khác, hận không thể giúp đỡ giấu giấu diếm diếm, hắn còn đào bới ra, còn dùng loại thủ đoạn này, quả thực chính là… Nếu là hắn hay người của Trịnh gia, Trịnh Hằng đâu có tốt tính nữa, trực tiếp sẽ bay qua tát thẳng mặt.


Khâu Thừa Chí thấy hắn không lên tiếng, nhân tiện nói: “Trịnh tiên sinh, anh cũng biết lý do, chuyện này có thể bỏ qua hay không?”


“Trước tiên không vội, ” Trịnh Hằng nghĩ lại vừa nghĩ, cảm thấy Khâu Thừa Chí không thể ngu như vậy, “Tôi muốn hỏi một câu, tôi rất hiếu kì cậu làm như thế mục đích là gì?”
Khâu Thừa Chí xệ mặt xuống: “Trịnh tiên sinh không cần quản rộng.”


Trịnh Hằng thờ ơ buông tay: “Cậu có thể không nói.”


“Anh!” Khâu Thừa Chí đã muốn đi lên đánh người, “Tôi Khâu gia cùng Trịnh gia các người, từ trước đến giờ nước giếng không phạm nước sông, chuyện như vậy, tôi cũng không tin Trịnh gia các người xưa nay chưa từng làm, mọi người đều là trong lòng biết rõ, Trịnh tiên sinh vì sao cứ chấp nhất muốn biết việc tư của người khác.”


“Nhưng là, ” Trịnh Hằng cười khẽ, “Trịnh gia chúng tôi làm chuyện như vậy, chưa bao giờ để người khác nắm được đuôi.”
Khâu Thừa Chí: …
“Anh đến cùng muốn thế nào!!!” Khâu Thừa Chí cả giận nói.
Trịnh Hằng nhìn đồng hồ: “Còn có hai phút.”


“Hừ, ” Khâu Thừa Chí vẩy tay áo, “Chúng ta cùng xem!”
Trịnh Hằng so với hắn càng tuyệt hơn, trực tiếp để thư ký Diệp tiễn khách. Chuyến này Khâu Thừa Chí ăn phải pháo đốt, hận không thể trực tiếp đem Trịnh Hằng phát nổ.


Ra khỏi Hoành Á, Khâu Thừa Chí trực tiếp lái xe đến chỗ chú Hai, để người dùng cầm chuôi uy hϊế͙p͙, không bằng tiên trảm hậu tấu, bản lĩnh của chú hắn lớn như vậy, có lẽ có thể giúp đỡ giải quyết.


Ban đầu Khâu Thừa Chí còn không muốn nói thật cho Khâu Tử Hiên. Khâu Tử Hiên là người thông minh cỡ nào, nghe được một chút lỗ hổng trong lời nói của hắn, Khâu Thừa Chí không thể làm gì khác hơn là nói thật.


“Chú Hai, chú không nên tức giận, cháu cũng là trong lúc nhất thời đầu óc nhúng nước mới làm chuyện như vậy, sau này đảm bảo sẽ không tái phạm.” Khâu Thừa Chí thấy Khâu Tử Hiên ngồi ở đó bưng đầu không nói lời nào, vội nói.


“Thừa Chí, ” Khâu Tử Hiên thở dài một hơi, “Bình thường chú tự nhận là không đối xử tệ bạc với cháu, dụng tâm bồi dưỡng cháu, giúp cháu từng bước một đi tới hôm nay, giờ cháu làm như thế, chú Hai thực sự rất thất vọng.”


“Cháu biết sai rồi, ” Khâu Thừa Chí hận không thể quỳ xuống trước mặt Khâu Tử Hiên, “Cháu chỉ là, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Khâu Tử Hiên nhìn hắn.


“Cháu chỉ là không muốn chú từ chức!” Khâu Thừa Chí nhắm mắt lại, nói, “Chú cuối năm nay sẽ thăng chức, trực tiếp điều đến thành phố J. Chú hiện tại còn trẻ như vậy, sau này nếu nỗ lực, khẳng định có thể đi tới vị trí cấp hai thậm chí cấp nhất. Khâu gia chúng ta cũng có thể bởi vậy mà nở mày nở mặt, một bước lên mây, cho nên, cho nên cháu muốn, cháu muốn…”


“Cho nên nên muốn cầm chuôi uy hϊế͙p͙ chú?” Khâu Tử Hiên ánh mắt sắc bén mà nhìn hắn, “Làm sao cháu biết chú muốn từ chức? Điền An nói cho cháu?”


“Không, không phải uy hϊế͙p͙, cũng không phải, ” Khâu Thừa Chí nói, “Buổi tối ngày hôm ấy, cháu đi sau, đột nhiên nhớ tới còn có một việc quên hỏi chú, liền quay trở lại, không cẩn thận nghe được chú và Điền An nói chuyện, cháu thật không phải cố ý nghe, chú Hai.”


“Cháu…” Khâu Tử Hiên nhăn mày, “Trở về đi làm đi, chú chỉ chấp nhần cháu sai một lần này, lần sau nếu còn phát sinh chuyện như vậy, để xem chú trừng trị cháu như thế nào!”
“Không dám, không dám, ” Khâu Thừa Chí cợt nhả, “Cảm ơn chú Hai.”






Truyện liên quan